Hồ gia.

– Tiểu thư, người đi nghỉ sớm đi thôi! Hôm nay cô gia sẽ không tới đâu… – Càng về cuối, giọng Liên Nhi càng nhỏ. Bạch Hàn Băng đương nhiên biết vì sao hắn sẽ không tới, mà càng chắc chắn hắn sẽ không bao giờ đặt chân đến chốn này. Nàng gật đầu với Liên Nhi, nói nhẹ nhàng:

– Ta biết, vì ta là trắc thê nên thiếu gia sẽ không đến. Ngươi cũng đi nghỉ sớm đi, sáng mai giúp ta trang điểm. Mai ta cần dâng trà sớm cho cha mẹ chồng nữa. Đi đi, để ta đóng cửa.

Liên Nhi đi một lúc lâu, Bạch Hàn Băng mở cửa gỗ, đi ra ngoài vườn. Đây là nơi hẻo lánh nhất trong Hồ gia, nhưng cũng vì thế mà là nơi yên tĩnh, lặng lẽ nhất. Liên Nhi nói đây là Bạch Uyển, cả khu vườn toàn một màu trắng của Bạch mẫu đơn, ngoài ra không còn loại hoa nào khác. Mẫu đơn, Bạch mẫu đơn, cao quý xinh đẹp mà lại tịch mịch ở đây, vẻ đẹp này, có lẽ, ngoài nàng ra không ai ngắm nhìn. Thật đáng tiếc… Nàng thích mẫu đơn, thích nhất là Bạch mẫu đơn, thanh khiết không vướng bụi trần, hương thơm cũng thoang thoảng, không nồng nàn nhưng lại có sức mị hoặc đến kì lạ…

Vầng trăng tròn sáng lãnh ngạo trên bầu trời. Trăng đẹp, nhưng cô đơn. Vẻ đẹp của trăng không rực rỡ thiêu cháy mắt người, mà lặng lẽ và cô độc, đôi lúc lại vô cùng dịu dàng nhưng lại khiến người cảm thấy thê lương. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống Hàn Băng, thân thể nàng như được bao phủ bởi một tầng bạch quang, vẻ kiều diễm không thể nói được bằng lời, đáng tiếc vẻ đẹp này lại không được ai nhìn thấy, chỉ có thể tỏa hương một cách thầm lặng như những đóa Bạch mẫu đơn kia thôi.

Y phục của nàng màu trắng.

Bạch mẫu đơn màu trắng.

Ánh trăng màu trắng.

Vậy nỗi đau trong tim nàng màu gì?

Tình yêu của nàng đối hắn màu gì?

Màu gì đây?…

Hàn Băng cả đêm ngồi ngây ngốc ở ngoài Bạch Uyển, đến gần sáng, vì sợ Liên Nhi phát hiện sẽ lo lắng nên mới đứng dậy vào giường nằm một chút. Chăn, gối bằng gấm thuần một sắc đỏ, thêu một đôi uyên ương màu vàng liền cánh quấn quýt không rời. Lệ nóng bất giác trào lên khóe mắt, từng giọt, từng giọt cứ thế rơi, rơi không ngừng… Uyên ương liền cánh? Mãi mãi không ly biệt? Nàng với hắn có thể không? Không, không thể! Hắn mãi mãi là thứ nàng không thể chạm vào, tựa như ánh mặt trời kia… Còn nàng mãi chỉ là một người ngu ngốc cố gắng với tới hắn, để rồi tự làm tổn thương chính mình…

– Lăng Nhi xin bái kiến cha, mẹ.

– Băng Nhi xin bái kiến cha, mẹ.

Hai thanh âm trong trẻo và lãnh đạm hòa vào nhau, không tạo ra cảm giác chói tai mà hợp đến lạ lùng. Hai thân ảnh, một trước một sau, một đỏ chói mắt một trắng tới thanh khiết, cùng cúi đầu vấn an cha mẹ chồng. Hồ Phong đứng đằng sau hai nàng, nở một nụ cười nhạt. Hồ phu nhân tiếp nhận hai tách trà của hai nàng dâu rồi quay sang Bạch Chu Lăng, ân cần nói:

– Lăng Nhi, con có thấy thoải mái không? Về sau con cứ coi đây là nhà của con, coi lão gia và ta như song thân của con. Thỉnh thoảng sang Song Mẫu đình uống trà nói chuyện với ta cho vui…

– Lăng Nhi xin ghi nhớ lời của mẫu thân dặn. – Chu Lăng ngọt ngào nói, đôi má trắng mịn ửng hồng, trông rất đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play