Dạ Phong nhanh chóng thu xếp một chút rồi chạy ngay qua đại sảnh báo tin cho Hồ lão song thân. Chưa kịp mở miệng nói thì bắt gặp khuôn mặt tái nhợt của Hàn Mai, Dạ Phong có chút cảm giác bất an nhưng lại gạt đi. Bước đến bên Hồ lão phu nhân, hắn nói hết sự việc cho bà nghe. Khuôn mặt bà mệt mỏi đến cực điểm, tưởng chừng như chỉ trong vòng có mấy khắc ngắn ngủi mà già đi cả chục tuổi. Tay bà run run nắm lấy tay Dạ Phong, thanh âm yếu ớt:

– Phong nhi…Khoan hãy nói tới chuyện đó… Hàn Băng… Bị thương rồi…

Dạ Phong cứng đờ cả người. Bị thương… Nhất định có chảy máu… Mà chảy máu… Hắn vội vàng chạy tới Bạch Uyển, trong lòng như có lửa đốt. Mở tung cánh cửa gỗ mỏng manh, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngay lập tức khuỵu xuống.

Bạch Hàn Băng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc, ống tay áo bạch sắc giờ nhuốm màu đỏ tươi, từng giọt, từng giọt rơi trên đất, tạo thành những đóa hoa kinh diễm… Những đóa hoa ấy làm hắn tê tâm kiệt phế, cũng làm hắn không thể nhúc nhích được.

Hắn không rõ hắn ngồi đó đã bao lâu, cũng không rõ mẫu thân cùng phụ thân nói gì với hắn. Trống rỗng và tuyệt vọng. Hắn như người mắt sáng bỗng chốc phải giã từ ánh dương rực rỡ. Một từ căm hận không đủ để nói lên cảm giác trong lòng hắn hiện tại, cũng không thể nói rõ được hắn có bao nhiêu bi phẫn cùng chán ghét bản thân.

Mi mắt hạ xuống, hắn không thể chịu nổi cảnh tượng này. Theo tầm mắt đi xuống, hắn thấy một chiếc chủy thủ dính máu. Có điều chủy thủ này nhìn thật quen mắt, trên phần tay cầm có gắn ba viên Hồng phúc bảo thạch hiếm có trên thế gian. Đây là món đồ hồi môn của Bạch Chu Lăng, nhưng ả đã chết rồi kia mà… Vì cớ gì…? Chẳng lẽ….?

Dạ Phong chỉ cảm thấy một trận phẫn nộ nổi lên. Điên cuồng chạy ra khỏi Bạch Uyển, hắn thi triển khinh công chạy tới Nguyệt Lăng Đình, lại điên cuồng tìm kiếm mọi ngõ ngách trong Hồ gia… Khi hắn đã gần như phá điên, Hồ lão phu nhân mới đến bên người hắn, nghiêm nghị nói:

– Phong nhi, ngươi không cần tìm nữa. Tịch đã tìm ra rồi. Nàng ta ở Bạch Uyển…

Dạ Phong không chờ Hồ lão phu nhân nói hết câu, lại thi triển khinh công tới Bạch Uyển. Bạch Uyển hôm nay đông lạ thường, ngay giữa gian chính, Mai Nhi – a hoàn thân cận của Bạch Chu Lăng bị trói chặt, khuôn mặt vẫn giữ nét kiêu ngạo vốn có. Chỉ có điều ánh mắt lại tràn ngập hận ý.

Dạ Phong không mở miệng lấy một lần, thân thủ nhanh chóng lấy nhuyễn kiếm quấn ngang lưng ra, chỉ trong chớp mắt chỉ thấy một đạo bạch quang loang loáng cùng tia máu bắn ra. Mai Nhi đã bị Dạ Phong chém chết. Không gian bất chợt lặng ngắt, không ai dám thở mạnh bởi sát ý tỏa ra từ Dạ Phong dày đặc. Cả người hắn ngập trong băng lãnh, lạnh lẽo tỏa ra tứ phía, khiến người ta không rét mà run.

Sự tình cũng không có gì đáng nói, Mai Nhi đơn thuần chỉ là nóng giận nhất thời cộng thêm nỗi đau đớn thống hận vì chủ tử bị bức chết, nên mới lấy Hồng phúc chủy thủ đem đến dọa Bạch Hàn Băng một trận. Ai ngờ trong lúc co kéo với Hàn Mai, Mai Nhi lỡ để chủy thủ đâm trượt qua vai Bạch Hàn Băng đang bị điểm huyệt nằm trên giường kia. Đối với người bình thường chỉ cần dùng một chút Kim Sang Dược là ổn, nhưng Bạch Hàn băng lại hàm chứa trong người Tuyệt Mị Tử Trà nên vết thương tuy nhỏ mà lại không sao có thể cầm máu được.

Hồ lão phu nhân lại một lần nữa phải nhờ đến Tịch, mau mau truy tìm thuốc giải Tuyệt Mị Tử Trà. Còn Hồ lão gia thì tìm mọi cách hạn chế lượng máu chảy ra trên vai Bạch Hàn Băng, điểm huyệt, đắp thuốc… Nhưng tất cả đều không được, không thể ngăn lại dòng máu đỏ tươi cứ chảy mãi trên vai nàng. Dạ Phong hoàn toàn vô vọng, ngày ngày quẩn quanh bên Bạch Hàn Băng mà chẳng thể làm gì, cứ trơ mắt ra nhìn thân thể nàng ngày càng héo hon, tiều tụy.

Bạch Hàn Băng cảm kích tấm chân tình Dạ Phong đối với mình, cố gắng hướng hắn nở những nụ cười tươi tắn… Nhưng lại không biết nụ cười kia có đến bao nhiêu phần là khó coi… Có đến bao nhiêu phần làm người khác thương tâm. Lại không biết mỗi cái khẩu âm khó nhọc của nàng phát ra hai chữ “Dạ Phong” lại làm hắn có đến bao nhiêu bi thương cùng thống hận… Nàng không biết khi mí mắt nàng nặng nhọc kéo xuống, cả gian phòng đều là tiếng la hoảng cùng những giọt nước mắt. Lại càng không biết khi trái tim nàng vẫn còn đập yếu ớt lại làm cho bao nhiêu người vui sướng mà rơi lệ… Nàng chỉ biết nàng đang ở trong một giấc mộng, nhưng lại chân thật, thân quen lắm, cảm giác đau khổ kia tưởng như nàng đã từng trải qua, lại có Mạnh Bà, Vong Tình thủy…

16 năm… Giấc mộng của nàng là 16 năm nàng đã lãng quên…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play