Bạch Hàn Băng khẽ động đậy làm Hồ Phong giật mình, nhìn chằm chằm vào đôi môi mọng đỏ trước mắt, lại thấy bản thân thật quá hèn hạ. Hắn vừa
làm gì? Làm gì? Động tình với nàng sao? Sao hắn có thể? Là yêu nàng?
Không. Không thể. Ai hắn cũng có thể yêu, trừ nàng – Bạch Hàn Băng.
Nhưng tại sao tim hắn cứ đập loạn như thế này? Tim hắn bị bệnh sao?
Không được, không được, không thể được.
Lý trí ra lệnh cho hắn
chạy thật nhanh khỏi đây, nhưng tim hắn, thân thể hắn lại không muốn rời đi. Hắn không muốn rời xa nàng, chỉ trong đêm nay thôi, một đêm được
bên nàng, được ngắm nhìn nàng. Sau đó, mãi mãi chôn vùi tình yêu của hắn dành cho nàng vào nơi sâu kín nhất trong trái tim.
Tự tay Hồ
Phong vứt bỏ lớp mặt nạ lạnh lẽo, trong ánh mắt chỉ còn chân tình ấm áp. Cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng trong tay hắn, cảm nhận
sự ấm áp. Ngồi trên giường ngắm nhìn mỹ nhân đang say ngủ, trong mắt hắn chỉ có nhu tình dào dạt mà hoàn toàn không có một chút dục vọng nào.
Chỉ mong đêm dài mãi mãi để hắn có thể ngồi bên nàng như thế này.
Nỗi thống khổ của hắn không ai có thể hiểu, yêu nàng nhưng không thể bên
nàng, yêu nàng nhưng lại phải tỏ ra nhẫn tâm trước mặt nàng. Có lúc Hồ
Phong tự biện bạch làm như vậy là hắn đang bảo vệ nàng. Nhưng thực ra
hắn chính là đang tra tấn tâm can nàng. Hắn biết vậy nên trái tim của
hắn theo những lần hành hạ tinh thần Bạch Hàn Băng cũng chẳng còn nguyên vẹn. Mỗi câu nói, mỗi hành động khiến nàng đau là mỗi nhát dao cứa thật sâu, thật sâu vào tâm hắn. Chấp nhận đau đớn, chấp nhận bị người khác
xỉ vả sau lưng, nhưng hắn không thể chịu đựng được nụ cười thê thảm của
nàng, không chịu đựng được dáng vẻ càng ngày càng tiều tụy vì cố gắng
chống đỡ của nàng.
Lục Thiên biết Hồ Phong yêu Bạch Hàn Băng, nhưng lại không biết Hồ Phong yêu nàng từ rất lâu, rất lâu về trước.
Lục Thiên biết Hồ Phong cố tình làm ra bộ dáng lạnh lùng trước mặt nàng,
nhưng lại không biết nụ cười thực sự của hắn chỉ dành cho nàng.
Lục Thiên biết Hồ Phong không yêu Bạch Chu Lăng, nhưng lại không biết hắn đối với nàng ta hoàn toàn là ghê sợ.
Lục Thiên lại càng không thể biết Hồ Phong đối với đứa con sắp sinh ra phi thường chán ghét.
Lục Thiên biết rất nhiều nhưng lại không biết rất nhiều điều khác quan trọng hơn…
Đêm quả thật rất ngắn. Những tia nắng đầu tiên lọt vào trong phòng, lọt qua kẽ hở của tấm màn trắng mỏng manh chạm tới khuôn mặt nàng, tạo nên
những vệt sáng yếu ớt rất lạ lùng nhưng cũng rất mỹ lệ. Hồ Phong buông
tấm màn xuống, hắn không muốn nàng thức giấc.
Hắn sắp phải rời đi
nhưng hắn lại luyến tiếc hơi ấm từ bàn tay nàng, luyến tiếc dung nhan
xinh đẹp của nàng, tham lam muốn nàng bên cạnh hắn mãi mãi dù biết điều
đó là không thể được. Ngón tay to ve vuốt đôi môi xinh xắn hoàn hảo,
hắn lại không nhịn được hôn lên chúng, thật nhẹ, thật ôn nhu. Cảm nhận
vị ngọt từ môi nàng, cảm nhận hơi thở như lan phả vào mũi hắn. Ly khai
khỏi nụ hôn, ly khai khỏi đôi bàn tay ấm áp của nàng, hắn lại khoác cho
mình mặt nạ lãnh khốc vô tình. Nhìn nữ tử hắn yêu lần cuối, thanh âm
khàn khàn tràn ngập bi thương:
-Băng, kiếp này không thể bên nàng, kiếp sau nhất định, nhất đinh Hồ Phong ta sẽ tìm được nàng, sẽ cũng
nhau chung sống tới đầu bạc răng long. Nàng nhất định phải chờ ta. Chờ
ta, Băng.
Hồ Phong bước nhanh ra khỏi Bạch Uyển. Hắn đã để lại
trái tim, để lại con người thật của hắn ở đây. Từ nay, mặt nạ hắn đeo
chính là bộ mặt thật của hắn. Hắn không thể yêu ai được nữa, tim hắn đã
mất rồi. Lồng ngực trống rỗng, chỉ còn lại lạnh lẽo cùng đau đớn. Nhưng
cũng chỉ có cách này mới có thể bảo vệ được nàng khỏi ả đàn bà đáng sợ
kia. Tâm tư ả hắn không thể đoán, những gì ẩn chứa sau nụ cười thiện
lương vô tội kia hắn không thể biết. Ả quá lợi hại, lợi hại hơn hắn nghĩ rất nhiều….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT