Vũ Đức gác cằm lên đầu con gấu bông to bứ bừ chiếm hai phần ba giường của Tú Anh mà cậu mang sang sáng nay, hai tay hai chân quặp lấy nó. Xị mặt:
- Đi ăn cùng người mới gặp có hai lần thôi à?
Tay đang lấy quần áo của Tú Anh dừng giây lát rồi lại tiếp tục. Cô cũng không biết nữa. Chỉ là sinh nhật một mình... cô không muốn.
Trần Quân cũng giống như Vũ Đức, đều phải đón sinh nhật mà không có gia đình cho nên cô không muốn từ chối...
- Aiii! Cậu đi ăn tối thịnh soạn bỏ lại tôi bơ vơ không nơi nương tựa ôm bụng đói đi ngủ thật đấy à? - Vũ Đức ai oán.
- Cơm và thức ăn bày sẵn trong bếp. Xuống ăn.
- Tú Anh. Cậu biết gì về anh ta không? Không sợ anh là người không tử tế sao? - Ánh mắt Vũ Đức thoáng nghiêm túc.
Tú Anh đi về phía giường, đứng nhìn bộ dạng nhóc con ôm gấu của cậu. Vũ Đức ngẩng lên, trên mặt mang vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
- Trần Quân là người như thế nào?
- Trong ngoài bất nhất! Còn nữa... - Vũ Đức lạnh giọng nói một câu không liên quan - Hồng An là em gái hắn!
***
Trần Quân đứng dựa vào cửa ô tô đối diện nhà Tú Anh, quan sát ngôi nhà hai tầng nhỏ đơn giản tương phản trầm trọng với ngôi biệt thự xa hoa bên cạnh. Tối nay anh vận áo vét đen khoác ngoài sơ mi trắng thả hai cúc ngực, quần cùng bộ và giày da chỉn chu. Tóc nâu gọn gàng lãng tử như diễn viên Hàn Quốc kết hợp với khuôn mặt điển trai cùng ánh mắt đa tình khiến không ít cô gái qua đường bị anh hấp dẫn.
Vương tử như Trần Quân, đẹp trai có thừa, đi xế hộp đắt tiền, có ai lại nghĩ anh là đang đứng chờ người trong ngôi nhà hai tầng nhỏ màu xanh lam đơn giản kia chứ đâu phải ngôi biệt thự kiểu Tây cực đẹp bên cạnh nó?
Thấy bóng Tú Anh đi ra khỏi nhà và tiến về phía mình, Trần Quân nở nụ cười tỏa nắng:
- Chào em.
Tú Anh gật đầu, liếc qua bộ dáng của Trần Quân một cái rồi quay ra quan sát chiếc ô tô đắt tiền bóng loáng của anh. Cô không nói gì, định đưa tay mở cửa ngồi vào ghế sau thì Trần Quân đã mở cửa ghế phụ lái rồi nhìn cô cười lịch thiệp.
Tú Anh cũng không từ chối, ngồi vào ghế phụ lái.
Trên đường đi, Tú Anh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn ra phía ngoài xe.
- Tú Anh. Em thích ăn gì?
- Hoa quả.
Cô là cố tình hiểu sai câu hỏi của anh à?
- Ý anh là tối nay em muốn ăn gì?
- Gì cũng được. Đơn giản thôi.
- Ừ. Mì Ý nhé?
- Ừm.
Tú Anh muôn thủa vẫn kiệm lời như thế. Chẳng quan tâm có hay không bị người ta ghét hay làm người ta khó chịu. Cô đi cùng Trần Quân chỉ đơn giản là không muốn anh phải đón sinh nhật một mình, có vậy thôi.
Sau đó tất nhiên là một bữa tối cực lãng mạn với nhạc ballad và sự lịch thiệp dịu dàng khiến bất kì cô gái nào cũng phải tan chảy của Trần Quân. Dường như nhân vật chính tối nay là Tú Anh chứ không phải Trần Quân nữa. Mà Tú Anh, một chút cũng không để ý đến điều đó. Cô vẫn một vẻ mặt suốt từ đầu, hỏi thì nói, cho thì nhận, chẳng chút nào thấy không ổn.
Sau đó hai người tới khu giải trí chơi game điện tử. Nhờ thế mà Tú Anh phát hiện ra một tài lẻ của Trần Quân, đó là chơi gắp thú bông cực giỏi. Bây giờ trong ngực cô đã ôm một đống gấu bông, thỏ bông, vịt bông các loại rồi.
Rồi chơi đua xe, Trần Quân lại bày ra vẻ mặt buồn buồn mà không dám nói khiến người ta nhìn mà thấy nếu không chơi thì chính là vô cùng có lỗi với anh khiến Tú Anh đỡ không được. Ai bảo anh hành động giống Vũ Đức như vậy? Mà cô đối với Vũ Đức... chính là vô cùng sủng nịnh...
Tú Anh đến bây giờ mới chơi game kiểu này lần đầu tiên nên toàn thua ngay khi vừa bắt đầu. Trần Quân thấy Tú Anh chơi đua xe chật vật tới hai má cả hồng lên mất đi phần nào lạnh nhạt thì bất giác vòng hai tay qua vai cô, phủ bàn tay to lớn lên hai tay đang nắm chắc vô lăng của Tú Anh và chơi game cùng cô. Tú Anh giật mình muốn rút tay lại nhưng không được. Cứ như vậy chơi mãi không thua làm Tú Anh dần mất kiên nhẫn, Trần Quân thấy vậy liền biết điều kết thúc trò chơi.
Ra khỏi khu vui chơi thì đã gần 10 giờ, Tú Anh lấy trong túi áo ra một quyển sổ nhỏ màu lam nhạt đưa cho Trần Quân, nói:
- Sinh nhật vui vẻ.
Quyển sổ này so giá trị thì không bằng một phần nghìn số́ tiền mà Trần Quân bỏ ra cho buổi tối hôm nay nhưng anh lại rất vui vẻ nhận lấy.
- Cảm ơn em.
Tú Anh gật đầu.
- Muộn rồi. Phiền...
- Đi dạo với anh một lát được không? - Trần Quân cắt lời Tú Anh - 15 phút thôi? Rồi anh sẽ đưa em về.
Nhìn vẻ thoáng buồn trên mặt Trần Quân, Tú Anh lại gật đầu.
Hai người đi bộ dạo quanh khu phố. Phố lớn xa hoa, ánh điện lung linh càng về đêm càng quyết rũ.
- Em quen Vũ Đức bao lâu rồi? - Trần Quân gợi chuyện.
- 11 năm.
Tú Anh nhìn xung quanh, lơ đãng trả lời. Nơi này đúng là nơi dùng để tiêu tiền mà!
- Lâu ghê nhỉ?
- Ừm.
- Cậu ta tốt với em chứ?
- Có vấn đề gì sao?
- À không! - Trần Quân cười chống đối - Anh chỉ tò mò một chút. Không biết người như Vũ Đức cư xử như thế nào với thanh mai của mình thôi. Hai em là thanh mai trúc mã phải không?
- Ừ. Tốt và phiền.
Trần Quân cười, thấy cậu ta phiền sao không đá cậu ta ra khỏi cuộc sống đi?
Hết đúng 15 phút, Tú Anh nhắc Trần Quân đưa về. Anh và cô quay lại khu gửi xe. Trần Quân lại ga-lăng mở cửa xe cho cô. Nếu là cô gái khác, trải qua buổi tối hôm nay chắc chắn sẽ điên cuồng si mê anh. Ai bảo anh dịu dàng như vậy? Ai bảo anh lịch thiệp như vậy và ai cho phép anh quyến rũ như vậy?
Nhưng mà Tú Anh chính là ngoại lệ. Cô tim không đập nhanh mặt không đỏ đối mặt với sự ôn nhu đến câu nhân của anh. Ngồi lên ô tô lại chăm chú nhìn ra đường phố lung linh đèn neon, không nói gì.
Nhìn thì nhìn chứ Tú Anh không biết đường về đâu. Cô chưa đi tới đây bao giờ mà. Cho tới khi xe dừng trước cửa một ngôi biệt thự xa lạ Tú Anh mới biết nãy giờ Trần Quân không phải đưa cô về nhà cô mà là... nhà anh!
- Không phải nhà tôi!
- Vào nhà đi em. Rồi chờ anh một lát nhé?
Trần Quân mở cửa mời cô vào. Tú Anh ngược lại không vào nhà mà quay gót đi thẳng ra cổng. Không đưa về thì cô tự về.
Trần Quân không ngăn cản, dù sao... cổng cũng khóa rồi!
Tú Anh ra không được thì quay lại, lạnh lùng nhìn Trần Quân rồi đi vào nhà. Cô không phải là người thích hành hạ bản thân. Trăm phần trăm là cô sẽ bị nhốt ở đây trọn vẹn ba ngày, đứng ngoài có giải quyết được gì đâu?
Trần Quân có chút bất ngờ với thái độ của Tú Anh. Cô một chút tức giận cũng không có, cứ như cô đã biết trước mọi chuyện vậy?
Tú Anh bình thản ngồi trên ghế sofa, nhàn nhạt quan sát bài trí trong nhà và đưa ra kết luận: Quả nhiên là lắm tiền nên cái gì cũng xa hoa!
- Nếu em buồn ngủ thì đi theo anh. Phòng ngủ ở trên tầng hai.
Tú Anh không nói gì đi theo Trần Quân, một chút cũng không thấy có gì không ổn.
Trần Quân thì khác. Anh nên nghĩ là cô dễ dãi ngây thơ không chút phòng bị hay là cô rất tự tin rằng anh sẽ không "làm gì" được cô? Vẻ mặt cô... quá mức bình tĩnh! Thực sự điều đó khiến Trần Quân rất khó chịu. Tại sao Tú Anh không tức giận hay tỏ ra ngang bướng một chút? Cả buổi tối lãng mạn cô vẫn duy trì một vẻ mặt lãnh đạm, rồi bị ép vào nhà anh cũng không nói một câu nào, thậm chí nhăn mi một cái cũng lười sao? Chẳng lẽ Tú Anh thật sự không có cảm xúc?
- Tú Anh.
Cô dừng bước.
- Em không tức giận sao?
Trần Quân quay lại hỏi. Tú Anh không nói gì. Con người thật là kì lạ, khi bạn khóc nháo thì họ bảo bạn rắc rối khó chiều, khi bạn ngang bướng thì họ mắng bạn phiền phức nhưng khi bạn bình thản chấp nhận thì họ lại hỏi tại sao bạn không khóc không nháo? Là cô khác người hay là tâm lí con người vốn là quái dị như thế?
- Em... thực sự không thắc mắc tại sao anh lại làm như vậy với em? Đối xử đặc biệt với em, lừa em về nhà anh. Em không một chút nào quan tâm sao?
Trần Quân hơi cao giọng.
- Sao phải thắc mắc? Không phải Hồng An bảo anh làm vậy?
Tú Anh chớp mắt một cái cũng không. Lạnh nhạt nói một câu khiến Trần Quân đứng hình.
- Em... biết tất cả?
Tú Anh không nói gì. Cô không phải bị ngu, tại sao lại không đoán ra? Trần Quân thực sự nghĩ cô sẽ ngây thơ đến mức đi cùng một người con trai mà ngoài tên ra cô không biết cái gì khác cả buổi tối hay sao? Đầu cô không dùng để trồng cây đâu!
Vẻ bình thản của Tú Anh thật sự đã chọc điên Trần Quân. Tán tỉnh và tính toán cô chính là thất bại lớn nhất của anh! Trần Quân anh chưa bao giờ nhục nhã như vậy!
Đẩy Tú Anh vào tường, anh cúi đầu định hôn thì cô nhanh tay rút quyển sổ nhỏ mà cô tặng anh lúc nãy trong túi quần anh chặn ngang môi hai người. Ánh mắt băng lãnh.
Gân xanh trên trán Trần Quân nổi lên, thực sự bị cô làm cho kích động. Anh bế cô lên, thô lỗ ném xuống giường trong phòng ngủ. Tú Anh nhăn mày, nhanh chóng ngồi dậy chạy về phía cửa nhưng cửa phòng đã khóa. Loại cửa này chỉ cần đẩy mạnh từ trong ra liền tự động chốt, giống y như cửa nhà Vũ Đức, muốn mở phải có pass mà cô thì biết pass đâu.
Biết không xong Tú Anh vừa quay lại tính nói chuyện với Trần Quân thì lập tức thấy khuôn mặt phóng đại của anh rất gần. Trần Quân chống một tay vào cửa, một tay nâng cằm Tú Anh, ánh mắt bình thường vốn đa tình lấp lánh nay nguy hiểm đầy dục vọng. Giọng nói vốn dịu dàng dễ nghe giờ trầm khàn mang chút tức giận:
- Anh muốn xem vẻ mặt khác của em. Anh không tin em có thể giữ mãi vẻ vô cảm này trong mọi "hoàn cảnh" đâu!
Tú Anh lạnh nhạt nhìn thẳng mắt Trần Quân:
- Suy nghĩ kĩ chưa?
Anh nhếch môi cười tà ác. Tú Anh định làm gì để ngăn anh đây? Lấy lí do cô chưa đủ mười tám tuổi ra uy hiếp à? Hah, Trần Quân anh tự nguyện vì cô mà phạm tội đấy được không?
Trần Quân đưa tay tháo nơ cổ áo sơ mi của Tú Anh, môi dần áp xuống thay cho câu trả lời.
Ngay khi nơ vừa tuột ra và môi Trần Quân chỉ còn cách môi Tú Anh chưa đầy một xentimet, Tú Anh tung một đấm thật mạnh vào bụng Trần Quân khiến cả thân hình to lớn bay ra xa cô gần ba mét. Trần Quân nhăn nhó ôm bụng kinh ngạc nhìn cô.
Tú Anh lạnh lùng đứng đó, ánh mắt tựa như hồ băng lạnh lẽo phản chiếu lại bộ dạng co quắp ôm bụng thảm hại của Trần Quân.
Anh như thế nào lại quên mất, festival cosplay lần đó, Tú Anh bế Vũ Đức như bế công chúa để chụp ảnh?
Anh như thế nào lại quên mất, Tú Anh là thanh mai trúc mã của thằng nhóc Vũ Đức đai đen nhị đẳng Karate?
Trần Quân cố gắng đứng dậy, hướng Tú Anh cười gượng gạo:
- Xin... lỗi... em...
Một đấm kia của Tú Anh đã đánh tỉnh anh. Tú Anh chính là viên thạnh anh sắc nhọn không thể xâm phạm. Đẹp bình thường, giá trị bình thường, thanh lãnh không như các loại đá quý khác nhưng vẫn khiến người ta yêu thích mà theo đuổi. Chỉ là... thạch anh cũng sắc lắm!
- Pass cửa? - Tú Anh nhàn nhạt hỏi.
- 13567*.
Tú Anh mở cửa, nhìn Trần Quân bình thản:
- Ra ngoài.
***
Vũ Đức ôm con gấu bông bự chảng ngủ gà ngủ gật ở ghế sofa chờ Tú Anh về. Cô gái nhỏ này sao lại về khuya như vậy? Đã một giờ sáng rồi. Hay là tên Trần Quân kia đã làm gì Tú Anh? Không có khả năng! Tú Anh Nhị đẳng Huyền đai Karate giống cậu, mà Trần Quân đến đánh nhau còn chưa thử qua bao giờ sao có thể là đối thủ của Tú Anh?
Thế sao giờ này mà cô còn chưa về nữa?
Mà thôi quên đi! Đi ngủ thôi! Tú Anh ấy à! Chỉ riêng lạnh lùng của cô cũng đủ đóng băng chết lũ côn đồ lưu manh tép riu ngoài kia rồi! Cậu lo lắng cái gì chứ? Đúng là dư khí lực làm chuyện thừa thãi mà!
***
Sáng thứ hai. Tú Anh không tới trường, không về nhà. Vũ Đức cạp bánh mì đi học. Tú Anh đi vắng thì cậu vẫn phải đi học, cô về mà biết cậu bỏ bê học hành thì cậu thảm rồi!
Gì? Sao cậu có thể thản nhiên không lo lắng cho cô ấy hả? Đơn giản thôi. Tú Anh cái gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm nho nhỏ đó chính là... mù đường! Cứ cho cô tìm đường một hai ngày là cô về tới nhà ý mà! Sao phải lo lắng cho mệt chứ?
Đứng phía xa nhìn bóng Vũ Đức một tia lo lắng cũng không có, Hồng An nhếch môi cười đắc ý. Anh trai cô, Trần Quân, chính là thánh sát gái trường đại học. Có lẽ bây giờ Tú Anh vừa trải qua một đêm nóng bỏng và đang yên lặng nằm trong vòng tay Trần Quân kìa. Ba ngày nữa chị ta trở về, Vũ Đức anh liệu có chấp nhận đứa con gái đã trở thành phụ nữ như chị ta không?
Hah! Vũ Đức à Vũ Đức! Tôi thật sự muốn xem vẻ mặt của anh lúc đó! Hẳn là rất đặc sắc đi?
***
Tú Anh ngáp ngủ đi xuống phòng khách đã thấy Trần Quân đang sắp bữa sáng trên bàn. Ánh nắng ban mai chiếu vào làm căn phòng ngập sáng, rót lên bóng người cao lớn điển trai làm người anh như tỏa ra một vầng hào quang lung linh xinh đẹp.
- A! Chào buổi sáng! Tú Anh!
Tú Anh gật đầu, thản nhiên kéo ghế ngồi xuống bàn ăn. Trần Quân đưa cho cô một cốc nước lọc, cười dịu dàng:
- Uống nước khoáng sau khi ngủ dậy tốt cho sức khỏe.
Tú Anh cầm cốc nước lên từ từ uống, động tác không quý phái như các tiểu thư quý tộc nhưng nhã nhặn ôn hòa khiến Trần Quân nhìn mà ngây ngẩn.
- Ngồi xuống ăn cùng đi. - Tú Anh cầm bánh mì sữa lên cắn một ngụm.
Trần Quân giật mình, kéo ghế ngồi xuống đối diện Tú Anh.
- Em... không có vẻ gì là muốn về nhỉ?
Tú Anh chậm rãi nuốt xuống miếng bánh, uống một ngụm sữa rồi mới trả lời:
- Làm việc thừa thãi tiêu tốn năng lượng.
Đây... Cô sao có thể bình thản như vậy?
Trần Quân cười có chút bất lực. Thật sự không hiểu nổi cô. Nếu cô muốn về chỉ cần đập anh một trận rồi bắt anh đưa về thì anh cũng không thể phản kháng được, nhưng cô lại không làm thế. Rốt cuộc là Tú Anh đang nghĩ cái gì?
Trần Quân không nói với Hồng An chuyện Tú Anh giờ đang là người nắm thế chủ động. Dù sao Hồng An cũng chỉ nói anh dùng cách gì cũng được chỉ cần giữ Tú Anh ở nhà anh trọn vẹn ba ngày. Mà bây giờ, tuy mọi chuyện không thực sự thuận lợi nhưng vẫn chưa thất bại hoàn toàn vì nhìn bộ dạng của Tú Anh, một chút cũng không có ý định về nhà.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua. Tú Anh sáng dậy bình thản ăn sáng, khi Trần Quân đi học thì nằm dài xem ti vi hoặc dùng laptop trên thư phòng lướt web. Cô tắt nguồn điện thoại rồi, miễn có người gọi làm phiền. Trưa tự nấu ăn. Chiều lặp lại y như buổi sáng. Tối Trần Quân đi học về thì cô kệ cho anh tự nấu nướng còn mình thì vẫn dùng laptop cho tới khi anh gọi xuống ăn cơm. Sắc mặt bốn mùa không thay đổi.
Thế mà Trần Quân lại không cảm thấy chút nào khó chịu với thái độ của Tú Anh. Sáng anh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô, hai người cùng ăn sáng rồi anh đi học. Ngồi trong giảng đường mà trong tâm trí anh chỉ toàn hình ảnh của Tú Anh. Tối đi học về thấy cô ngồi chơi laptop trong nhà, dù biết không phải cô chờ mình nhưng Trần Quân vẫn không thể ngăn bản thân nghĩ rằng cô thật giống... một cô vợ nhỏ đáng yêu!
Nửa đêm, anh qua phòng cô. Nhìn khuôn mặt thanh tú say ngủ của cô tới thất thần. Tú Anh khi ngủ hiền hơn bình thường rất nhiều, thật sự đem lại cho anh cảm giác yên bình đến lạ.
Lúc đầu, Trần Quân anh đối với cô là tò mò, tò mò về người con gái của Vũ Đức. Rồi khi tiếp xúc với cô thì cảm thấy cô tầm thường không đáng để Vương tử như anh quen biết.
Đến khi Hồng An nhờ anh tiếp cận và tán tỉnh cô, anh đã phải kìm nén bao nhiêu chán ghét để cư xử với cô như công chúa.
Còn bây giờ, anh tự hỏi không biết bản thân mình bị cái gì nữa? Vui khi thấy cô, hạnh phúc khi cô ăn đồ anh làm, cô lạnh nhạt nhưng anh một chút chán ghét cũng không có. Thứ khinh thường trước kia của anh đối với cô đã bay mất không dấu vết từ bao giờ rồi.
Có phải anh… thích cô?
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT