Hôm nay, mọi người vẫn tiếp tục đem chuyện của Băng nữ ra bàn tán. Cứ kiểu này không sớm thì muộn Tú Anh cũng bị kì thị thôi.
Ở một lớp nào đó, trên một khuôn mặt dễ thương nào đó, đang nở một nụ cười rất ư là đắc ý.
- Hồng An, hôm nay trông bạn tươi tỉnh thế?
Một nữ sinh thấy Hồng An từ cửa đi vào vô cùng vui vẻ liền bắt chuyện.
- Ừ. - Hồng An cười tươi rói.
- Chắc chắn là vì đội bóng rổ của anh Trần Quân lại thắng trong trận giao hữu chiều qua hả?
- Hi! Đội anh ấy thắng là bình thường thôi! - Hồng An tự hào nói rồi nháy mắt cực cute - Tớ vui vì chuyện khác cơ.
- Chuyện gì vậy ta? - Cô bạn tò mò.
- Bí mật!
Hồng An đang cười híp mắt thì liếc thấy bóng một nữ sinh lạ đang đi về lớp cô. Nhìn đồng phục thì là khối 11. Vẻ mặt lạnh lùng vô cảm. Bất giác một hồi bất an nổi lên trong lòng.
Đàn chị kia quả nhiên là tới lớp cô, tùy tiện gọi một nam sinh đứng ở cửa lớp hỏi chuyện. Sau đó nam sinh kia vẻ mặt quái lạ chạy vào lớp gọi to:
- Hồng An ơi, có một chị tìm bạn này!
Hồng An nghe vậy hơi giật mình. Cô đâu có quen đàn chị kia?
Ngập ngừng đi ra khỏi lớp, Hồng An tiến về phía đàn chị lạ mặt đang đứng chờ, lễ phép chào:
- Em chào chị.
Đàn chị quay lại đối diện với Hồng An, không quan tâm có bao nhiêu người đang đứng xung quanh, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Em tại sao biết chị vốn là trẻ mồ côi?
Hồng An giật thót một cái. Hoảng sợ nhìn đàn chị kia. Chị ta chính là Băng nữ Tú Anh trong truyền thuyết sao?
- Chị nói... nói gì em không hiểu? - Hồng An lắp bắp, nắm tay vô thức ghì lại thật chặt.
Cũng quá trực tiếp đi! Chị ta thậm chí không hỏi cô có phải Hồng An hay không? Có phải chính cô lan truyền chuyện riêng của chị ta hay không mà trực tiếp hỏi cô làm sao biết chuyện đó đủ thấy chị ta đã biết rõ tất cả rồi. Hơn nữa từ chị ta còn tỏa ra một loại khí chất khiến cô rất áp lực. Băng nữ quả nhiên danh bất hư truyền. Thật đáng sợ!
Tú Anh không biểu cảm gì, quay gót đi về phía cầu thang lên sân thượng, nhàn nhạt nói:
- Lên sân thượng! Chị cần nói chuyện với em.
Cảm giác bất an trong lòng Hồng An dần rõ ràng hơn khiến cô do dự có hay không từ chối. Nhưng mà sao cô phải từ chối nói chuyện với chị ta? Cô từ khi nào lại nhát gan như vậy? Nếu chị ta làm quá, cùng lắm cô chỉ cần gọi người lên "hội đồng" chị ta một bữa là ok.
Hồng An theo Tú Anh lên sân thượng giảng đường. Vừa đi vừa lén quan sát Tú Anh. Gương mặt thanh tú, đôi mắt sắc với hàng mi dài có độ cong rất nhỏ, khí chất lãnh đạm nhàn nhạt như không cảm xúc. Giọng nói đều đều vô cảm mà dễ nghe, lại rất có trọng lượng khiến người ta tự động tuân theo.
Một người đáng sợ như vậy tại sao Vũ Đức lại để ý?
- Làm thế nào em biết chuyện chị vốn là trẻ mồ côi?
Tú Anh dừng bước khi hai người đã đứng trên sân thượng. Không nói lời thừa thãi, nhắc lại câu hỏi lúc đầu. Biết không thể giả vờ ngây thơ trước mặt Tú Anh, Hồng An không trưng ra khuôn mặt thỏ non như lúc nãy nữa mà đứng thẳng lưng, nâng cằm kênh kiệu đối ánh mắt với Tú Anh, bộ dạng kiêu ngạo khác hẳn.
- Vô tình biết thôi!
- Mục đích?
Người yêu cũ của Vũ Đức là một cô nhóc hai mặt. Tú Anh đã sớm đoán được lí do vì sao Hồng An làm vậy rồi. Còn không phải vì ghen cô và Vũ Đức sao?
Nhưng mà... cô căn bản một chút quan tâm đến chuyện này cũng không có, chẳng qua là muốn thử một chút...
- Mục đích à? Em không có mục đích gì đâu chị. Chỉ là một lần buột miệng nói ra thôi.
Hồng An nhún vai. Bộ dạng muốn bao nhiêu đáng ghét có bấy nhiêu đáng ghét. Cô cứ thích thế đấy! Chị ta giỏi thì đánh cô xem?
Trước thái độ trêu tức của Hồng An, Tú Anh một cái nhíu mi cũng không muốn bố thí cho cô nhóc này. Đúng là trẻ trâu hết sức, cô mà để bụng thì cô cũng trẻ trâu chẳng kém đâu!
Nhưng mà Tú Anh tới gặp Hồng An hôm nay không phải chỉ là để hỏi những câu hỏi nhạt nhẽo kia. Cô chính là tới để bày trò, để gây rắc rối!
- Nếu em có thể làm cho chị và Vũ Đức ba ngày không gặp nhau, chị sẽ từ bỏ Vũ Đức!
Tú Anh không nhiều lời dài dòng, trực tiếp nói vào trọng tâm. Dẫn chuyện như thế là đủ rồi. Cô không muốn tốn thời gian với một cô nhóc háo thắng và kiêu ngạo. Còn rất nhiều việc cô phải làm.
Hồng An nghe Tú Anh nói thì có chút bất ngờ. Ngớ người giây lát rồi kiêu ngạo cười:
- Là chị nói đấy nhé!
Tú Anh gật đầu khẳng định rồi đi khỏi sân thượng, về lớp.
Bóng Tú Anh vừa khuất, Hồng An liền nhếch môi cười ác độc.
Băng nữ? Đáng sợ? Thế thì đã sao? Chẳng phải vẫn chỉ háo thắng không biết tự lượng sức hay sao? Ba ngày còn sợ quá ít đấy!
***
Một tuần trôi qua. Chuyện Băng nữ vốn không có cha mẹ cũng lắng xuống. Một phần vì sự đe dọa của Vũ Đức, một phần vì đó cũng chỉ là chút sóng nổi lên trên mặt biển, chẳng mấy mà chìm.
Còn Tú Anh từ ngày gặp Hồng An, vẫn đi học bình thường, vẫn hằng ngày nghe Vũ Đức lèm bèm lảm nhảm đủ điều bình thường. Dường như Hồng An đang bận chuẩn bị thực hiện cái điều kiện của Tú Anh nên vẫn chưa hành động gì cả. Không sao. Tú Anh cho phép cô nhóc đó chuẩn bị thật kĩ lưỡng, cô không giới hạn thời gian. Với lại những chuyện hôm đó Tú Anh một chút cũng không để trong lòng. Phạm vi quan tâm của cô lại rất rất nhỏ, những thứ vặt vãnh như vậy chẳng là gì cả đâu.
Mà giờ có chuyện khác Tú Anh cần quan tâm hơn kìa. Từ hôm nay bố mẹ cô đều đi công tác, tên Vũ Đức nhí nhố kia vừa ôm một con gấu to tướng sang giường cô rồi ăn vạ ở đó không chịu về, còn rên đói như sắp chết làm cô phải ra ngoài mua đồ ăn để bịt cho kín miệng hắn. Ngày chủ nhật ngủ muộn của cô cũng vì thế mà tan vỡ như bong bóng xà phòng.
Sáng chủ nhật, không có học sinh đi học, không có nhiều người làm việc, con đường nhỏ rợp bóng cây sữa thật có chút yên lặng. Sắp trưa rồi nhưng vẫn chẳng có bao người đi lại.
Tia nắng mặt trời len qua đám cành lá chiếu xuống mặt đường tạo thành từng mảng loang lổ chói mắt, cũng chiếu lên thân một người con trai đang ngửa cổ uống nước làm những giọt mồ hôi trên làn da rắn chắc trở nên óng ánh.
Trần Quân vừa chơi bóng rổ ở sân vận động gần đây, đang định đi về thì gặp Tú Anh lang thang trên con đường đến siêu thị liền một đường chạy về phía cô, cười tỏa nắng:
- Tú Anh!
Tú Anh dừng bước, vẫn một vẻ mặt không cảm xúc quay ra nhìn Trần Quân mà không nói gì.
- Em đi đâu vậy?
- Siêu thị.
Sao cô chưa bao giờ thấy Trần Quân chơi bóng rổ ở khu này nhỉ?
- Sắp làm bữa trưa hả? Có thể thêm một suất cơm cho anh không?
Trần Quân cười nói. Hôm nay anh mặc quần áo bóng rổ, body siêu chuẩn được dịp nửa hở nửa kín cực quyến rũ. Hấp dẫn được cả ánh mắt của Tú Anh cơ mà, cô không hề che dấu mà quan sát vô cùng rất chăm chú.
- Không. - Ngắn gọn và súc tích.
Trần Quân mặc quần áo bóng rổ đẹp như vậy chắc Vũ Đức mặc cũng đẹp lắm! Mà Vũ Đức có biết chơi bóng rổ không nhỉ? Cô chưa thấy cậu chơi bao giờ.
- Ừ. Vậy thôi, anh lại phải ăn quán rồi. Nhà anh xa đây lắm nhưng chiều còn trận bóng nữa.
Trần Quân gãi đầu cười ngây ngô. Tú Anh ừm một tiếng rồi cũng không nói gì thêm. Anh làm gì không liên quan tới cô, có nói cô cũng không muốn biết đâu.
- À... Tối nay... anh mời em đi ăn cơm... được chứ? - Trần Quân hai má hồng hồng lí nhí hỏi.
Tú Anh nghiêng đầu nhìn anh có chút khó hiểu.
- Để làm gì?
- À... thì... tối nay sinh nhật anh. - Trần Quân nhìn đi chỗ khác,ngại ngùng nói.
- Gia đình?
- Họ đều ở nước ngoài. - Trần Quân khẽ cụp mi.
Chậc! Nếu em gái anh và bố mẹ anh mà nghe được câu này, thấy vẻ cô đơn này của anh, chắc chắn sẽ đuổi anh ra khỏi nhà cho cô đơn thật luôn!
Cơ mà... biểu cảm chân thật này của Trần Quân lại thành công thuyết phục được Tú Anh chứ!
Cô im lặng nhìn anh giây lát rồi hỏi:
- Đi ăn ở đâu?
Trần Quân mặt đang mang vẻ buồn man mác ngay lập tức chuyển thành vui mừng.
- Anh sẽ tới đón em. Tầm 7 giờ nhé?
- Ừm. - Tú Anh gật đầu - Còn chuyện gì nữa không?
Cô còn phải mua thức ăn làm cơm trưa nữa. Vũ Đức đang chờ.
- À. Hết rồi.
Tú Anh không nói thêm gì quay gót đi về phía siêu thị. Thật mất thời gian!
Nhìn theo bóng dáng thanh mảnh lạnh lùng của Tú Anh dần xa, vẻ ngây ngô trên mặt Trần Quân liền bay mất không dấu vết. Khóe môi quyến rũ nhẹ cong lên...
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT