Liễu Khê chỉ thấy Tô Yên chạy ra ngoài nhưng không thấy có ai trong đám bạn
của cô ta chạy theo, thật sự có tý kỳ lạ. Hay là cãi nhau? Cô nhún vai
tiếp tục tiêu diệt đống đồ ăn ngọt trên bàn.
Trải qua thời kỳ
giảm béo điên cuồng ở bộ kịch bản đầu tiên, Liễu Khê ăn cái gì cũng giảm ít lại. Cho dù đám đồ ăn ngọt này có mê người cơ nào thì cũng chỉ ăn no bảy phần, sau đó không muốn ăn nữa. Đám bánh ngọt chocolate ngày hôm
nay cô ăn đã tăng không ít calo cho cô, vượt quá chỉ tiêu mỗi ngày.
Đau đớn thả dĩa bánh xuống, cầm tách café lên uống một ngụm, nhìn Tiêu Kỳ
đang đứng gọi điện ngoài cửa. Hắn mặc bộ tây trang màu xám, dáng người
cao to, hắn đứng thẳng giống như cây tùng ngạo nghễ, trầm mặc nhưng chứa mấy phần bướng bỉnh.
Chàng trai này là của cô, Liễu Khê nghĩ vậy, trong lòng chợt ngọt ngào.
“Sao không ăn nữa? No rồi sao?” Tiêu Kỳ nói chuyện điện thoại xong, trở về
bàn thì thấy mấy thứ đồ ăn ngọt vẫn còn trên bàn, thấy bộ mặt chờ mong
của Liễu Khê, mở miệng hỏi.
“No rồi” Liễu Khê gật đầu, nhíu mày
khổ sở “Hôm nay ăn nhiều lắm, cơm tối lại không thể bỏ nếu không anh hai sẽ giận, hơn nữa ăn nhiều sẽ mập”
“Rất gầy, béo thêm tí là đẹp”
Tiêu Kỳ nhéo hai má của Liễu Khê, không dám dùng sức, bất mãn nói. Hắn
ôm cô giống như ôm bông vậy, không chút nặng nề làm nhiều lúc hắn lo có
khi nào cô sẽ bị gió thổi bay không nữa.
“Nói bậy, dáng người của em là dáng người tiêu chuẩn nóng bỏng đó!” Liễu Khê tức giận nhìn Tiêu
Kỳ “Hơn nữa, nếu em mà béo thì anh sẽ không cõng được em mất!”
Ánh mắt Tiêu Kỳ sáng lên, sau đó trầm xuống, nắm lấy tay của Liễu Khê, vuốt nhẹ, khàn giọng nói “Yên tâm, về sau anh sẽ tập luyện thêm một tiếng,
cho dù em mập bao nhiêu thì chỉ cần một tay là có thể nâng lên rồi”
“Vậy chúng ta cùng tập nha! Anh tập của anh, em ở cạnh tập yoga” Liễu Khê mở to mắt, má cọ vào ngón tay Tiêu Kỳ, giống như con mèo nhỏ đang làm
nũng, đáng yêu mô cùng.
“Tốt”
Hai người nói mấy câu sến
sủa sến sẩm, bầu không khí giữa cả hai ấp áp triền miên khiến người ta
chỉ nhìn cũng biết hai người rất hạnh phúc.
Thấy thời gian không
còn sớm, Tiêu Kỳ chuẩn bị đưa Liễu Khê về nhà, vừa ra khỏi cửa, một cơn
gió lạnh thổi qua, Liễu Khê rùng mình một cái.
Tiêu Kỳ không nói một chữ, lấy áo vest khoác lên người Liễu Khê. Liễu Khê khoác tây trang tò mò giơ tay, thật lớn nha ~
Liễu Khê cao 168cm, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, lung linh xinh đẹp, hai chân
dài thẳng tắp. Tiêu Kỳ cao hơn Liễu Khê 20cm, áo vest của Tiêu Kỳ gần
như che khuất cái đùi của Liễu Khê, cả người cô bỗng nhiên trở nên mê
người vô cùng. Tiêu Kỳ không tự chủ nắm lấy bả vai Liễu Khê, cúi người
hôn lên trán cô.
Liễu Khê dựa vào lòng Tiêu Kỳ, cảm thụ hương vị
chỉ của Tiêu Kỳ ở trong áo vest, mặt mày Liễu Khê thỏa mãn vô cùng, mỉm
cười ngượng ngùng với Tiêu Kỳ, có bạn trai thật tốt, hì hì…
Ngồi ở chỗ phó lái [1], Liễu Khê ngáp một cái, mắt chảy nước mắt. Tiêu Kỳ thấy vậy, ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt của cô, thuận tiện giúp cô đeo
dây an toàn, giọng nói ấm áp dịu dàng “Ngủ đi, tới nhà thì anh gọi”
[1] phó lái: chỗ ngồi bên cạnh người lái.
“Ừm… Tốt…” Liễu Khê mơ hồ trả lời.
Tiêu Kỳ mở điều điều hòa nhẹ lại, máy sưởi trong xe cũng mở với nhiệt độ ấm. Sau đó mở đĩa nhạc CD, trong xe bỗng dưng trở nên ấm áp và thoải mái.
Quan hệ của hai người chốc lát ngọt ngào không ít, mà ngày ngày ở trường của Tô Yên lại không tốt chút nào.
Trước kia cô ả thường ngụy trang trở thành con gái nhà giàu, tốt bao nhiêu
thì bây giờ cô ả thảm hại bấy nhiêu. Sinh viên trong trường đều lấy Tô
Yên ra làm trò cười. Ngay cả mấy nam sinh viên trước kia theo đuổi Tô
Yên cũng bị cười nhạo, cứ nghĩ theo đuổi được cô ta thì ít đi mười năm
phấn đấu, ai dè, con nhà giàu có tiền có quyền này lại là đồ giả.
Thậm chí trên mạng cũng có người lập topic, viết về một cô gái con nhà giàu
giả, người viết viết không tồi, văn phong thoải mái, ý vị thâm sâu,
người đọc cũng không ít. Cũng may topic chỉ là tin tức kiểu báo chí nên
không có ảnh chụp lẫn tên họ của người được nhắc tới.
Thật ra,
đối với ngôi trường đại học lớn như vậy thì cái tên Tô Yên chẳng qua là
ký hiệu để họ tám nhảm mà thôi. Cho dù Tô Yên có đứng trước mặt người
nói về cô ả thì chưa chắc họ đã biết đó là cô ả. Đại học không có phòng
học cố định cho nên chẳng ai rảnh rỗi mà đi tìm phòng của cô ả học mà
nhòm mặt.
Nhưng Tô Yên lại cảm thấy lúc cô ả đi trên đường, ai
cũng nhìn cô ả, đều nói về cô ả, ánh mắt không ngừng quét lên quét xuống trên người cô ả, giống như là châm chọc, đâm lên người khiến cô ả đau
vô cùng.
Ở ký túc xá, ngay cả ba bạn cùng phòng cũng cười nhạo cô ả, cười nhạo hư vinh của cô ả, cười nhạo lời nói dối trá của cô ả, cười nhạo cô ả không biết lượng sức mình. Trong mắt bọn họ, cô ả là một
người đáng bị chê cười.
Tô Yên cảm thấy thế giới vô cùng đen tối, thật sự không công bằng với cô ả. Liễu Khê có gì tốt? Chẳng qua cô ta
có một người cha giàu có nên cô ta mới có cuộc sống xa xỉ hoa lệ, còn
tùy ý quen cậu Tiêu. Mà cô ả, cô ả thật sự thích anh Liễu, vậy mà bị
người đời cười nhạo thoá mạ.
Dựa vào cái gì? Cô ả hận Liễu Khê, hận Tiêu Kỳ, hận cái thế giới không công bằng này.
Tô Yên nằm mơ thấy một giấc mơ rất đẹp. Trong giấc mộng đó, cô ả yêu thầm
anh Liễu nhưng bị Liễu Khê phát hiện và đuổi ra khỏi nhà họ Liễu.
Trong một ngày mưa, cô ả gặp Hàng Diệc Phàm, hắn ta thương tiếc cô ả, đem cô ả về nhà. Hắn ta yêu cô ả, nhưng mà cô ả lại luôn nhớ về anh Liễu.
Cuối cùng, nhà họ Liễu bị phá sản, Liễu Khê muốn hủy dung cô ả chết, anh
Liễu vào nhà tù. Nhìn thần sắc thống khổ và đồi bại của anh Liễu, cô ả
cảm thấy vui sướng từ trong lòng dâng lên, cái loại vui sướng đó dâng
như thủy triều, nhìn đi, các người cũng bị ả dẫm dưới chân đó thôi ~
Hơn nữa, Tiêu Kỳ lại yêu cô ả vô cùng, luôn bảo vệ cô ả ở thời điểm mấu
chốt. Haha, không phải anh coi thường tôi sao? Nhìn bộ dạng ảm đạm của
Tiêu Kỳ trong hôn lễ của ả, Tô Yên cười ngọt ngào.
Cô ả cười đến
tỉnh, mở hai mắt, nhìn tới màn đêm đen và ánh đèn điện bên ngoài hành
lang hắt vào. Trái tim Tô Yên đau xót, từ một vị công chúa được yêu
thương lại trở thành con nhóc mồ hôi bị nhạo báng, sự chênh lệch này
không phải lớn bình thường.
Thật ra, cô ả nghĩ trong mơ mới là
những ngày cô ả trải qua sau này, được người yêu thương. Tô Yên nghĩ tới sự va chạm chân thật ở trong mơ kia, trong lòng càng cho rằng nó là
thật.
Cô ả muốn tìm Hàng Diệc Phàm! Cô ả nhớ rõ một ít công trình của nhà họ Liễu, cô ả có thể giúp hắn.
Tô Yên nghĩ là làm, nhanh chóng làm thủ tục xin nghỉ học, đem đống đồ xa xỉ mà cô ả có bán với giá thấp, rời khỏi trường học.
Điều này cũng cứu Tô Yên một mạng, lúc người của Tiêu Kỳ tìm tới trường đại
học A thì Tô Yên đã rời khỏi khiến bọn họ không bắt được.
Người
đó gọi báo tin tức của Tô Yên cho Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ nhớ tới ánh mắt hận
thù của Tô Yên dành cho Liễu Khê, không chút do dự nói một chữ “Tìm”
Ý của hắn là, tìm Tô Yên, làm cho cô ả biến mất.
Người nọ không hiểu tại sao Tiêu Kỳ lại nhằm vào một sinh viên bình thường
như Tô Yên nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của Tiêu Kỳ.
Tô Yêu dựa vào giấc mơ của mình mà tìm nơi cô ả gặp Hàng Diệc Phàm trong
mưa. Lúc hai người gặp nhau, Hàng Diệc Phàm mang theo Tô Yên về thật.
Đương nhiên không phải là lý do nhất kiến chung tình [2] chó má kia mà
là do lời nói của Tô Yên hấp dẫn lực chú ý của hắn.
[2] nhất kiến chung tình: một cái nhìn đã yêu – kiểu tình yêu sét đánh á =))) Chả
hiểu sao mấy bạn trẻ thích kiểu yêu đương này, mình thấy nó dựng tóc gáy với tê liệt thần kinh lắm =)))
Hắn ta không nghĩ tới Tô Yên lại
biết mấy công trình của nhà họ Liễu. Đây là cơ hội, Hàng Diệc Phàm hưng
phấn, vụng trộm đem Tô Yên về biệt thự của hắn.
Liễu Khê dĩ nhiên không biết Hàng Diệc Phàm và Tô Yên gặp nhau, bây giờ cô đang vui vẻ đi bộ trong biệt thự. Biệt thự của Tiêu Kỳ ở một khu ngoại ô, dòng suối
quanh co, cây tử đằng thấp thoáng, cảnh sắc này thật sự rất đẹp.
Liễu Khê cảm thấy kì quái ở chỗ, biệt thự lớn như thế mà chỉ có quản gia và
người hầu chứ không thấy người nhà Tiêu Kỳ, có điều hắn không nói, Liễu
Khê cũng không hỏi, đợi đến lúc thích hợp hắn sẽ nói cho cô.
“Anh yêu, phòng ngủ của anh ở đâu?” Liễu Khê dựa vào lưng rộng của Tiêu Kỳ,
hai tay ôm lấy cổ của hắn, vui vẻ hỏi bên tai Tiêu Kỳ.
Bên tai
cảm nhận được hơi thở ấm áp dễ chịu do Liễu Khê phả ra, thính tai co
giật một chút, sau đó đo đỏ, Tiêu Kỳ lấy tay đỡ lấy Liễu Khê để phòng
ngừa cô gái nhỏ của hắn rơi xuống nói “Ở lầu hai”
Tiêu Kỳ cõng
Liễu Khê bước từng bước lên lầu. Người con gái mà hắn yêu, hắn rất vui
khi được đặt trong lòng bàn tay để mà yêu thương cưng chiều.
“Lạch cạch” một tiếng, Tiêu Kỳ mở cửa, Liễu Khê ló đầu nhìn vào trong, đầu
tiên là chiếc giường lớn màu đỏ, nhưng hai con búp bê vải to ở trên
giường khiến người khác chú ý hơn, một con mặc váy, một con mặc tây
trang, con mặc tây trang ôm con búp bê mặc váy vào trong lòng.
Liễu Khê thất thần, khóe miệng của Tiêu Kỳ cũng co rút, lúc nãy hắn lại quên cái thứ này, sớm biết vậy đã đem giấu đi rồi.
“Ý?” Liễu Khê cảm thấy hai con búp bê kia thật sự thật sự rất là quen con mắt “Thả em xuống, em muốn nhìn”
Khuôn mặt của Tiêu Kỳ có chút đỏ, may mà lực chú ý của Liễu Khê không ở chỗ
hắn, hắn ho một cái mất tự nhiên, thả Liễu Khê xuống.
Liễu Khê
chạy tới ôm con búp bê vải mặc váy nhìn thật kỹ, tuy rằng bản Q [3] này
rất trừu tượng nhưng mà cô nhớ mình có bộ váy như vậy.
[3] bản Q: theo mình nghĩ là đồ handmade đó :’> Thấy QT cũng không nói gì về bản Q nên mình đoán đại thôi
Hay là…
“Đây là bé Liễu Khê, còn đây là bé Tiêu Kỳ phải không?” Liễu Khê ôm con búp
bê vải mà cọ lấy cọ để, chớp đôi mắt to, nhìn Tiêu Kỳ gian xảo.
Tiêu Kỳ bĩnh tĩnh gật đầu, trên mặt vẫn nghiêm túc lạnh lùng không chút mất tự nhiên.
“Hì hì, bé Liễu Khê để lại cho anh, bé Tiêu Kỳ này là của em!” Liễu Khê thả một con, ôm một con, hai má đỏ ửng nói.
“Hai Tiêu Kỳ đều là của em!” Tiêu Kỳ bước lên hai bước, dùng tay chạm vào hai má Liễu Khê, nhẹ nhàng hôn một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT