Lúc Tô Yên thấy Tiêu
Kỳ xuống xe thì hối hận vì đã nói những lời này. Cô ta nghĩ chỉ có mình
Liễu Khê thì có thể nhân cơ hội này mà dạy dỗ Liễu Khê một chút, nếu nói đó là xe của bạn trai cũ của cô ta thì Liễu Khê sẽ trở thành kẻ thứ ba
bị khinh bỉ, ai biết Tiêu Kỳ lại ở đó.
Nghĩ tới chuyện đi
shopping lúc trước, Tiêu Kỳ không thèm nhắm mắt cũng có thể bẻ gãy tay
Hàng Diệc Phàm, cả ánh mắt đen tối lạnh lẽo không thấy đáy kia, Tô Yên
rùng mình, thấy cả người lạnh lẽo.
“Hay là thôi đi…” Tô Yên nhẹ giọng ngăn cản mấy cô bạn của mình.
Thấy mấy người bạn cảm xúc dâng cao, Tô Yên im lặng lùi về sau mấy bước,
muốn trốn vào phòng vệ sinh. Người đàn ông Tiêu Kỳ này không phải để các cô trêu vào.
“Đi, đừng sợ, chúng tớ làm chỗ dựa cho cậu” Một cô
gái thấy Tô Yên đứng đằng sau, tưởng cô đau lòng nên kéo cánh tay Tô
Yên, thề son sắt.
Tô Yên càng kinh hoảng, sợ hãi vô cùng.
Tiến lùi đều khó.
Mấy người đi tới cửa, đợi Liễu Khê kéo cánh tay Tiêu Kỳ tới gần thì không khỏi ngây người ngẩn ngơ, không chút phản ứng.
“Xin lỗi, cho đi qua” Liễu Khê hơi nghiêng đầu nói chuyện với Tiêu Kỳ, nhìn
thấy có mấy người chặn ở cửa, nhíu mày nói với bọn họ. Lúc cô thấy Tô
Yên, ánh mắt dừng lại một lát thì chuyển đi. Cô không cần chào hỏi cô
ta.
Động tác quay đầu của Liễu Khê làm khuôn mặt bị mái tóc quăn
che lộ ra, mặt mày như họa, cặp mắt dịu dàng như nước mang theo chút
phong tình đẹp đẽ, hơn nữa hai má đỏ ứng thẹn thùng khiến người khác
nhìn không dứt, nụ cười yết ớt khiến người khác có thể thấy được hai
người vô cùng yêu thương nhau.
Liễu Khê mở miệng khiến mấy cô gái bừng tỉnh, nhìn nhau không biết nên nói thế nào. Các cô còn nghĩ tiểu
tam là loại người dùng phấn son làm đẹp, không nghĩ tới là một mỹ nữ
thanh thuần mang theo quyến rũ.
Mỹ nữ như vậy, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng phải điên cuồng.
“Tránh ra!” Tiêu Kỳ nhíu mày, cảm nhận được Liễu Khê nhích gần tới mình, biết
chân cô lúc đi dạo có chút mỏi mệt, trong lòng càng khó chịu, lạnh lùng
nhìn mấy cô nữ sinh nói.
Giọng nói và ánh mắt lạnh lùng mang theo sự ác độc kia khiến mấy người lùi về sau mấy bước, né đường. Ánh mắt
kia thật đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người vậy.
Tiêu Kỳ và Liễu Khê đi lướt qua mấy người, các cô nhìn bóng hai người, có chút không cam lòng nhưng nghĩ lại cũng thấy sợ.
“Có phải nhầm rồi không? Như vậy sao có thể là người đàn ông thích ăn cơm
mềm được?” Một nữ sinh nhịn không được mở miệng, khuôn mặt như thế, muốn tìm một phú nhị đại [1] có tiền thật sự rất dễ. Hơn nữa hắn ta cũng
không phải là người dễ chọc, không giống kiểu ăn cơm mềm.
[1] phú nhị đại: đời thứ hai của nhà có tiền.
“Nói không chừng kiểu đó mới là đàn ông thích thông đồng” Cô gái tính cách thẳng thắn nói.
“Ánh mắt của người đàn ông kia thật sự đáng sợ!” Một nữ sinh nói, nhớ tới ánh mắt không có độ ấm kia, rùng mình.
“Xin lỗi Tô Yên” Một cô gái thấy khuôn mặt trắng bệch của Tô Yên, cho rằng Tô Yên đau lòng nên an ủi.
Tô Yên thấy không có xung đột, thở dài một cái, trên mặt mang theo chút
khổ sở lẫn chút nhẹ nhõm nói “Không sao, tính cách của hắn.. ừm.. có
chút không tốt, nên làm các cậu bị thương tớ cũng cảm thấy có lỗi”
“Tô Yên, cậu rất tốt, người đàn ông kia không có ánh mắt” Mấy cô gái an ủi Tô Yên.
Chỉ có một người trong bọn họ nhìn Tô Yên nghi ngờ, cô ta vừa thấy vòng tay trên cô tay của cô gái kia, là phỉ thủy tốt nhất, giá trị cũng khoảng
mấy trăm vạn.
Một cô gái có thể tùy ý mang loại đồ như vậy, trong nhà chắc chắn không bình thường.
“Sao mọi người đều đứng ở đây?” Cậu bạn trai kia trở về thấy một đám đang
đứng ở đó thảo luận gì đó, vừa nghi ngờ lại vừa mất hứng. Đứng ở cửa
quán café thật sự rất mất mặt.
“A, lúc nãy bọn này thấy bạn trai
cũ của Tô Yên…” Một cô bạn lanh mồm lanh miệng nói một câu, nâng cằm chỉ về phía chỗ ngồi ở cửa sổ.
Cậu ta vừa thấy, trên mặt hiện ra
kinh hỉ, không nghĩ tới thế nhưng có thể gặp được Tiếu Kỳ và Liễu Khê,
hai người kia cũng không phải là tầm thường có thể gặp .
“Mọi
người gọi đồ trước đi, tôi tới kia chào hỏi một chút” Cậu bạn trai kia
sờ tóc của bạn gái, chỉnh sửa lại quần áo, cho dù không thể làm quen
nhưng mà để chút ấn tượng cũng tốt lắm.
“Tốt” Mấy cô gái nhìn hắn nghi ngờ, ngoan ngoãn trở về ngồi, ánh mắt đánh giá hai người Liễu Khê.
Hơn nữa sau khi thấy chàng trai phú nhị đại của bọn họ đứng cạnh Tiêu Kỳ và Liễu Khê nịnh nọt thì kinh ngạc mở to hai mắt.
“Hoa Hoa, hai người kia rốt cuộc là ai? Sao bạn trai cậu lại lấy lòng họ như vậy?” Một cô gái không nhịn được hỏi.
“Sao tớ biết được? Cái này phải hỏi Tô Yên ấy!” Cô gái tên Hoa Hoa nhìn Tô
Yên đầy ý xấu nói “Lúc nãy Tô Yên nói đó là bạn trai cũ của cô ấy mà,?”
Cô ta không thích Tô Yên, lúc trước có mấy nam sinh theo đuổi cô ta lại bị Tô Yên cướp đi. Cho dù cô ta không thích mấy người kia nhưng cũng không cần Tô Yên giả vờ như vậy. Trước kia luôn xem đống đồ Tô Yên khoe
khoang, bây giờ, cô ta muốn xem Tô Yên giải thích thế nào.
“Đúng
rồi, Tô Yên, rốt cuộc là có chuyện gì?” Mấy cô gái này không phải là
người ngây thơ dễ bị lừa, thấy khuôn mặt Tô Yên khác thường thì truy
vấn.
“Đại khái là gia thế của cô gái kia rất tốt” Tô Yên miễn
cưỡng nở nụ cười, tìm nửa ngày mới ra một cái cớ tốt “Người ta bộ dạng
vừa đẹp, gia thế lại tốt hơn tớ, khó trách hắn không cần tớ”
Mấy cô gái thấy đụng vào nỗi đau của Tô Yên, ngậm miệng lại, dù sao bạn trai của Hoa Hoa cũng biết, đợi về hỏi thì tốt hơn.
Nhưng mà cậu bạn trai chỉ nói mấy câu, sau đó đưa danh thiếp rồi rời khỏi,
nếu quấy rầy quá mức thì sẽ khiến người ta cảm thấy phiền chán.
“A Khải, anh trở về nhanh vậy?” Hoa Hoa đưa tách café cho bạn trai, tò mò hỏ “Bọn họ là ai vậy? Hình như rất có quyền có tiền”
“Đương nhiên rồi, cô gái kia là thiên kim nhà họ Liễu, không phải mấy hôm
trước em đã trồng hoa si với bìa tạp chí có hình Liễu thiếu sao?” Chàng
trai tên A Khải kia uống một ngụm café, nhìn người với với ánh mắt ghen
tuông nói.
“Em gái của Liễu Nam Hàm? Trời ạ, gien nhà cô ấy thật
tốt, anh trai đẹp trai muốn chết, em gái cũng xinh tới mức ngây người”
Hoa Hoa tặc lưỡi, người nhà này không phải có tiền bình thường, nghe nói nhà cô gái đó còn có cả máy bay riêng.
“Về phần cậu Tiêu, những
cái khác anh không biết, nhưng nói về gia thế thì không thua gì nhà họ
Liễu. Hai người bọn họ thành một cặp quả thật là môn đăng hộ đối, ông
trời tác hợp” A Khải cảm thán một câu, cậu ta từng gặp Liễu Khê tại yến
hội, không nghĩ tới đóa hoa xinh đẹp này lại có chủ, trước kia có tin
vịt bảo cô ấy là vị hôn thê của Hàng Diệc Phàm, cậu ta còn hâm mộ tên
Hàng Diệc Phàm gặp phải vận cứt chó đó.
“Cậu Tiêu kia rất nhiều
tiền sao?” Hoa Hoa nhìn Tô Yên với ánh mắt đầy thâm ý, quả nhiên Tô Yên
này nói dối người khác. Nói tới mức này ai không biết cô ta nói dối là
kẻ ngu rồi.
Tô Yên ngồi thấp thỏm, ánh mắt của mấy cô gái nhìn cô ta như dao đâm vào người, cả người vô cùng khó chịu, ngay cả lần đó ở
nhà họ Liễu cũng không như vậy, không khỏi cúi đầu tránh những ánh mắt
kia.
“Cậu Tiêu không chỉ có tiền, nhưng mà cụ thể anh không biết
rõ” A Khải nhún vai nói “Có người nói nhà cậu ấy nắm quyền ở thủ đô,
cũng có người nói cậu ấy là lão đại hắc bang, dù sao cũng có không ít
tin tức nhỏ, nhưng không biết thật hay giả”
“Hì hì.. Thì ra là
vậy, bọn em còn tưởng rằng hắn là người thích ăn cơm mềm đó” Hoa Hoa
nhấn mạnh mấy chữ ăn cơm mềm, rõ ràng là nhằm vào Tô Yên.
“Sao có thể? Mọi người nghĩ sai rồi” A Khải bị bạn gái chọc cười “Nhưng mà cũng có một tin nhỏ, trước kia nhà họ Liễu giúp đỡ một cô bé, thật ra cũng
xem như là bạn của cô Liễu, không nghĩ tới cô ta có dã tâm leo lên
giường Liễu đại thiếu, nửa đêm bị đuổi khỏi nhà họ Liễu, tất cả mọi
người ở khu nhà giàu đều biết”
Tô Yên dại người ra, cô ta chưa từng nghĩ tới người này cũng biết chuyện này, cả người co rúm lại, trên mặt xuất hiện sự sợ hãi.
“A, cô gái không biết xấu hổ kia tên gì?” Hoa Hoa thuận miệng hỏi một câu.
“Tô Yên”
Lời nói của A Khải vừa dứt thì không khí im ắng, mấy ánh mắt của các cô gái dừng trên người Tô Yên, cô ta đứng ngồi không yên, run rẩy đứng lên.
“Hẳn là cùng tên cùng họ, haha” Một cô gái khó khăn nói, nhưng nhìn khuôn mặt khó coi của Tô Yên thì im miệng.
“Vậy, cô Liễu đối xử với cô gái ấy tốt không?” Hoa Hoa hỏi tiếp.
“Nghe nói rất tốt, ngay cả quần áo cũng mua hai phần, mỗi người một phần, cô
Liễu nổi tiếng là người cuồng mua sắm mà” A Khải nói sạch tất cả cũng
đem mọi khúc mắc giải trừ.
“Thì ra là vậy, khó trách có người nói cậu Tiêu là người thích ăn cơm mềm, cô Liễu là tiểu tam đục góc tường
nhà người khác, không biết ai mới là người không biết xấu hổ?” Có người
châm chọc Tô Yên một câu, không nghĩ tới Tô Yên lại xem bọn họ như chú
hề.
Tất cả mọi người nhìn Tô Yên, không nghĩ tới thân phận con
nhà giàu là do Tô Yên tự thổi ra. Vạch trần bộ mặt giả dối của cô ta,
một người thích hư vinh, lấy lời nói dối che lấp bản thân là bạch nhãn
lang chính là hình tượng của Tô Yên trong mắt mấy cô gái này.
Tô
Yên cảm thấy trước mắt đen thui, cả người rét lạnh, giống như rơi vào
vực sâu vạn trượng, cả người tràn ngập tuyệt vọng và oán hận, cô ta khó
khăn lắm mới có thể duy trì mặt nạ lại bị đôi cẩu nam nữ này phá hủy tất cả.
Cô ta hận!!!
Cuối cùng Tô Yên cũng không dày mặt có thể ngồi lại, đứng lên, nức nở nói “Tớ đi trước”
Cô ta lảo đảo chạy ra quán café, trước khi đi thì nhìn Liễu Khê với ánh mắt oán độc.
“Món điểm tâm ở đây ăn rất ngon” Liễu Khê không thích uống café nhưng mà cô
rất thích mấy món đồ ăn ngọt, cắn một ngụm thật to làm miệng phồng ta,
đáng yêu tới mức khiến Tiêu Kỳ phải bật cười.
“Ừ, em ăn từ từ,
anh đi gọi một cuộc điện thoại” Tiêu Kỳ xoa mái tóc Liễu Khê, xoay
người, khuôn mặt của hắn trầm lại, hắn thấy rất rõ ánh mắt của Tô Yên.
“Lão đại, có phân phó gì ạ?” Bên kia điện thoại là giọng điệu cung kính.
“Nhà họ Liễu trước kia có giúp đỡ một cô gái tên Tô Yên học tại đại học A,
tôi không muốn thấy cô ta” Tiêu Kỳ chỉ nhẹ nhàng phân phó một câu bâng
quơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT