Bốn phía tối đen, chỉ có một vầng trăng đỏ cực lớn trên trời, tạo nên vẻ yêu dã quỷ dị. Hồng Điệp và Hoa Thiên Cốt đang ở trên đóa sen băng,
nhưng đóa sen này hình như ở một nơi rất cao trên không. Nàng nhô đầu ra quan sát thì bị dọa nhảy dựng. Một gốc cây cực lớn mọc từ khoảng hư
không đen thui phía dưới sâu không thấy đáy, nhánh cây và chạc cây lớn
như muốn bao phủ cả không trung. Trên cây nở đầy những đóa băng sen
nghìn cánh, mà đóa bọn họ đang ngồi lên là đóa cao nhất.
Cái cây
kỳ lạ này không ngừng mọc lên cao, thậm chí Hồng Điệp còn nghe thấy
tiếng vỏ cây nứt ra và tiếng những đóa băng sen không ngừng nở.
Hoa Thiên Cốt nằm bên cạnh rên rỉ đau đớn, cả người run bần bật, cuộn tròn lại.
“Tiểu Cốt! Tiểu Cốt!”
“Vì sao? Vì sao lại có kẻ, có kẻ muốn vào đây? Không được! Tuyệt đối không
được!” Hoa Thiên Cốt cảm nhận thấy bên ngoài có kẻ âm mưu mở một kẽ hở
trong lỗ đen, vội vàng nhắm mắt lại niệm chú ngữ gì đó, tựa như đang đấu cùng người khác, nhưng thân thể đau đớn dữ dội không thể chịu nổi.
Ánh hào quang của vầng trăng đỏ càng ngày càng thịnh, đột nhiên Hoa Thiên
Cốt quỳ xuống, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng thê lương với ánh
trăng. Hồng Điệp hoảng sợ nhìn nàng, bất đắc dĩ bị vầng hào quang đỏ như máu quanh Hoa Thiên Cốt đánh văng ra, không thể lại gần.
Đóa băng sen vô sắc vô vị đột nhiên tản ra từng đợt hương thơm dịu nhẹ. Hồng
Điệp như bị trúng nhiếp hồn thuật, đầu óc ngày càng mơ hồ, loáng thoáng
nghe thấy tiếng xương của Hoa Thiên Cốt phát triển và nứt ra, tựa như
lúc nào cũng có thể xuyên khỏi thân thể. Xương như chạc cây, tách máu
thịt ra làm hai. Nàng vươn tay qua, lại không thể với tới, chỉ có thể
trơ mắt nhìn Hoa Thiên Cốt vì cơn đau dữ dội mà vặn vẹo, yêu dã mê loạn
như một con rắn đang múa.
“Ta không muốn… Ta sẽ không làm Yêu thần…” Hoa Thiên Cốt gào thét, hai mắt đỏ rực vẫn cố bảo trì một tia thanh tỉnh.
“Đây là số mệnh của ngươi, mau kết hợp cùng ta nào” Lại một giọng nói khác thoát ra từ miệng Hoa Thiên Cốt, đầy yêu mị quyến rũ.
Hồng Điệp mơ hồ đoán được tình hình lúc này, có lẽ Hoa Thiên Cốt đang chống
trả với yêu tính, không muốn hợp nhất với Yêu thần, liền quyết đoán
truyền nội lực cho Hoa Thiên Cốt, mặt khác thúc giục bí pháp kêu gọi
giúp nàng bảo trì thanh tỉnh.
Cơ thể giãy giụa vì đau đớn của Hoa
Vô Khuyết cuối cùng cũng ngừng lại, nhưng nàng vẫn không ngừng run rẩy,
chậm rãi quay người lại lẳng lặng nhìn Hồng Điệp. Cái bóng của Hoa Thiên Cốt kéo dài, không ngờ lại biến ảo thành một người, bộ dáng giống hệt
nàng.
Từ một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi thoắt cái biến thành một mỹ nhân thành thục, phong vận mê người. Mái tóc mềm như tơ tung bay theo gió, đen tuyền chói mắt, đường eo hoàn mĩ và đôi chân thon dài,
khiến người ta không kiềm được muốn vươn tay ra sờ thử. Mặc dù không
sánh bằng vẻ đẹp khuynh thành của Sát Thiên Mạch, cũng không có phong
thái tuyệt thế của Bạch Tử Họa, nhưng gương mặt ấy lại tinh tế như pha
lê, trong veo thuần khiết, tựa như không dính chút bụi trần nào.
“Ngươi là Yêu thần?” Hồng Điệp đỡ Hoa Thiên Cốt, sắc mặt biến ảo nhìn kẻ mới xuất hiện
Yêu thần không đáp, ngẩng đầu nhìn không trung, phát hiện màu sắc ở trung
tâm mặt trăng phai đi một ít. Tất cả cao thủ của mấy giới liên thủ phá
cửa vào lỗ đen, nàng biết sức mình hiện tại không thể cầm cự được… Chẳng mấy chốc sẽ có người tới đây.
“Xem ra bọn chúng là muốn tiêu diệt bản tôn từ trong trứng nước, triệt để ngăn chặn nguy cơ gây hại cho Lục giới”. Âm thanh yêu dị lại lần nữa vang lên, xung quanh người ả dâng
lên sương khói màu tím. Trong sương khói thì mơ hồ có thể thấy một đôi
mắt đang tràn ngập sát khí trừng về phía hai người Hồng Điệp.
“Tiên Linh tộc đều là những kẻ đáng chết, tự cho mình là thông minh. Năm xưa
nếu không phải tên khốn Sát Phá Thiên trước khi chết còn ám toán bản tôn thì ta đâu đến nỗi lưu lạc phải bám vào một con nhóc, chậm rãi tu bổ
thần hồn chứ.”
Hồng Điệp dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, vội
vã đẩy Hoa Thiên Cốt ra, trong đám sương tím kia thì nàng thấy một đôi
mắt, bỗng nhiên thiên địa xoay chuyển, Hồng Điệp bị đánh bay sang gần
phía Hoa Thiên Cốt.
Kì thật đây chỉ là ngẫu nhiên, nhưng không ngờ Hoa Thiên Cốt lại không chút do dự, lập tức rút kiếm chắn phía trước
bảo vệ hai người. Mặc dù như vậy nhưng thực lực cách biệt, cả Hoa Thiên
Cốt và Hồng Điệp đều không duy trì được lâu, máu tươi trào ra khóe
miệng.
“Bản tôn không có thời gian đùa bỡn với các ngươi. Cả hai
ngươi đều sẽ trở thành tế phẩm đầu tiên cho bản tôn!” Yêu thần âm ngoan
nói, thân hình thoáng cái thì đã xuất hiện trước mặt của Hồng Điệp, một
cước đạp gãy cánh tay của nàng.
Hồng Điệp căn bản không kịp làm ra bấy kỳ phản ứng nào, chỉ nghe tiếng vỡ xương giống như cả cánh tay phải đều không thuộc về mình, một lát sau mới cảm giác được có một cơn đau
nhức.
Đáng sợ nhất chính là cỗ áp bức vô hình kia, thậm chí ngay
cả sức phản kháng cũng không có, khiến cho nàng không thể ngưng tụ được
tinh lực còn sót lại.
Hoa Thiên Cốt thấy Hồng Điệp bị thương thì
liền công kích Yêu thần, ả đưa tay vung mạnh một cái thì thân hình của
Hoa Thiên Cốt liền bị đánh bay ra ngoài, nặng nề rớt xuống mặt đất,
không có cách này đứng dậy.
“Chỉ là hai con kiến hôi cũng vọng tưởng ngăn cả bản tôn.”
Hồng Điệp cảm giác xung quanh đều trở lại yên tĩnh, lỗ tai chỉ nghe được hơi thở của mình, nàng thấy được ở phía xa Hoa Thiên Cốt đang giãy dụa tìm
cách đến đây cứu viện, không để ý sinh tử nhắm về phía Yêu thần, một lần lại một lần bị đánh ngã, hô hấp của nàng đã ở trở nên dồn dập, cảm giác được máu chảy nhanh lên não, hàm răng gắt gao cắn chặt lại.
Nếu
cứ tiếp tục như vậy, cả hai người mình đều sẽ hi sinh vô ích ở đây, hơn
nữa Yêu thần sau khi cắn nuốt hai người mình, khẳng định sẽ hồi phục rất nhanh. Một khi ả hồi phục, thế gian này còn ai có thể đối phó với ả.
Tâm niệm vừa động, Hồng Điệp bỏ qua cánh tay bị thương ôm lấy Yêu thần, cố hết sức phát động truyền tống ra xa.
Ngay sau đó, Yêu thần cảm giác được toàn thân bỗng nhiên bị một trận vặn vẹo kỳ dì, trong lòng biết không ổn. Hóa ra Hồng Điệp thấy tình thế không
ổn, muốn dùng pháp tắc không gian truyền tống, muốn cùng Yêu thần rời
khỏi nơi đây. Rời xa Hoa Thiên Cốt, rời xa đám người ngoài kia!
“Muốn chết!” Yêu thần giận dữ hét lên.
Ở dưới ánh mắt của Hoa Thiên Cốt cả thân hình của Hồng Điệp cùng với Yêu
thần đã bắt đầu mơ hồ, không gian nổi lên một trận vặn vẹo kỳ dị sau đó
liền biến mất không thấy gì nữa.
“Tỷ tỷ!”
Hoa Thiên Cốt đau lòng kêu lên một tiếng. Nhưng mà, một lát sau từ bãi đất trống từ xa truyền đến một tiếng cười.
“Ha ha! Mới lĩnh ngộ một tia không gian pháp tắc mà vọng tưởng có thể đối phó với bản tôn sao?”
Tâm tư của Hồng Điệp chìm xuống, không ngờ liều mạng thúc giục không gian
pháp tắc cũng chỉ có thể dịch chuyển được một đoạn ngắn, không thể đột
phá không gian này.
“Con nhãi Tiên Linh tộc, ta muốn ngươi…”
Đột nhiên, xuất hiện một tiếng kêu thảm thiết nhưng không phải là của Hồng Điệp mà là của Yêu thần.
Bởi vì nhân lúc Yêu thần đang đắc ý, Hoa Thiên Cốt đã dùng phi kiếm tấn
công ả. Đây là một trong những tuyệt học thành danh của Bạch Tử Họa, gọi là Bách Bộ Phi Kiếm. Sự lợi hại của chiêu này chính là nhanh và chuẩn.
Đầu tiên khóa chết mục tiêu sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai
tấn công vào điểm yếu hại.
Nếu là ở trạng thái bình thường, chiêu
này chưa chắc đã có tác dụng với Yêu thần. Thế nhưng ả vừa mới trọng tổ
thân hình, lại mất không ít tâm tư để khống chế pháp tắc nơi này ngăn
lại Hồng Điệp, vốn tưởng nắm chắc mọi thứ nên tinh thần buông lỏng, cuối cùng mới bị đánh lén.
Yêu thần giận dữ đánh một chưởng vào phía
trước, Hồng Điệp cảm giác được khung xương, nội tạng thậm chí là cả linh hồn đều tan rã, ngay cả tinh lực cũng cơ hồ bị đánh tan. Nhưng nàng
cũng không để lắm, dù sao thì nàng cũng có cây sinh mệnh, chỉ cần liên
hệ với cây sinh mệnh không bị chặt đứt, nàng sẽ không chết. Cho dù cơ
thể bị đánh tan cũng có thể chậm rãi phục hồi.
Nhịn xuống đau đớn
khắp cơ thể, ý thức mờ mịt của Hồng Điệp mơ hồ nhớ lại tất cả những
chuyện đã trải qua từ khi đến thế giới này, thân thể có cảm giác nhẹ như bay.
Là hồi quang phản chiếu sao?
Dù biết mình sẽ không chân chính chết đi nhưng tình huống này vẫn khiến nàng cảm thấy vô cùng kì dị.
Người thứ nhất nàng nghĩ đến là Bạch Tử Họa, con người ngoài lạnh trong nóng
điển hình, bề ngoài lúc nào cũng như băng tuyết vạn năm nhưng nụ cười
lại hết sức dịu dàng, ấm áp như mặt trời vậy.
Sát Thiên Mạch, hắn
cùng nàng có nhiều quan hệ chồng chéo phức tạp, người này dung mạo hoàn
mỹ đến cực điểm, bề ngoài có vẻ cà lơ phất phơ nhưng trong lòng lại che
giấu sự cô độc vô tận. Hắn là sư phụ, là anh trai, là bạn tốt nhất của
nàng.
Còn có Tiểu Bạch, còn có Hoa Thiên Cốt, còn có Vân Ẩn…
Nàng đã không còn nghe thấy tiếng kêu của Hoa Thiên Cốt, cũng không nghe
thấy những tiếng cười âm ngoan quỷ dị của Yêu thần. Ả vốn thống hận Tiên Linh tộc, vốn muốn giày vò con kiến hôi này đến chết, bỗng nhiên ở
phương xa truyền đến một âm thanh kỳ lạ.
Âm thanh này làm cho ngay cả Yêu thần đang điên cuồng cũng phải bừng tỉnh, ngay sau đó thì sắc mặt ả liền đại biến.
Trên khuôn mặt của Yêu thần liền hiện lên vẽ kinh hãi! Từng tiếng kêu bi
thương vang lên, giống như là loài chim nào đó đang than khóc.
Tiếng kêu to này đã tràn ngập một lực lượng kỳ dị, cho dù là người sắp chết
như Hồng Điệp khi nghe được tiếng kêu này thì linh hồn lại trở nên tỉnh
táo hơn một ít.
Trong không gian, một tầng băng tuyết nhanh chóng
bao trùm lên vạn vật, trong phạm vi đều có thể nghe thấy được tiếng kêu
cũng có thể thấy được lực lượng của băng tuyết này.
Trong băng
tuyết bóng dáng của một con chim khổng lồ dần dần ngưng tụ thành hình,
toàn thân trắng muốt, hai cánh thật lớn, phần đuôi bay múa lên ba cái
lông vũ thật dài đẹp. “Băng phượng hoàng!” Yêu thần kêu lên mấy chữ này
thì giống như là thấy sự việc khiếp sợ nhất trong đời, trong giọng nói
lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt.
Long tộc, Phượng tộc,.. mấy tộc này đều đã sớm biến mất trong cuộc chiến Thần Ma, giống như Tiên Linh tộc. Rồng đã không còn, phượng cũng vắng bóng từ lâu, không thể tin nổi thế gian
này còn một phượng hoàng huyết mạch biến dị. Tộc nhân của Phượng tộc ở
thời kì thượng cổ cũng không cao, băng phượng hoàng cũng rất hiếm,
nguyên nhân là vì Phượng tộc hết mực chung tình, một đời chỉ yêu một
người, ngoại trừ người mình yêu sẽ không nguyện ý sống chung với người
khác. Nếu ngươi đắc tội với một tộc nhân Phượng tộc, nhất định phải
chuẩn bị tâm lý bị bạn đời của hắn toàn lực đuổi giết, không chết không
thôi. Đây chính là một đám người điên a~~~
Sau khi thân ảnh của
băng phượng hoàng thành hình thì băng tuyết cũng giảm bớt. Cũng không
thấy làm ra động tác gì, trong chớp mắt th
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT