Thời điểm Bạch Tử Họa tỉnh lại đã phát giác tình huống không ổn.
Có lẽ Hồng Điệp đã đánh giá thấp năng lực của hắn, hoặc đánh giá cao năng
lực của mình. Dù sao thì hắn cũng tỉnh lại sớm hơn nhiều so với dự kiến
của nàng.
Không gì có thể hình dung cảm giác của hắn ngay giây
phút tỉnh dậy kia. Tuy rằng hôn mê nhưng tiềm thức hắn vẫn buộc mình
tỉnh lại. Nhưng khi thực sự đã tỉnh, hắn thà rằng tất cả những chuyện
này chỉ là mơ.
Nàng thế nhưng lại động thủ với mình, lấy đi tất cả thần khí. Vậy thì ngoại trừ ngọc Viêm Thủy và đá Nữ Oa, tất cả thần khí đều ở trong tay nàng. Về ô Huyền Thiên, hắn tin tưởng, chỉ cần nàng
muốn Sát Thiên Mạch sẽ không do dự đưa cho nàng, một kẻ kiêu ngạo như
hắn sẽ không để tâm đến thần khí.
Nàng muốn làm gì? Thả Yêu thần?
Không có khả năng, nàng đã nhận được truyền thừa của Sát Phá Thiên, sớm
muộn gì cũng sẽ tiếp nhận thần vị. Bạch Tử Họa trong lòng có chút hoang
mang, lần đầu tiên hắn có cảm giác không nắm chắc như thế. Hắn tự nhủ
phải tin tưởng nàng, bởi vì hắn là người hiểu rõ nàng nhất, nếu như nàng có làm ra chuyện gì ngoài dự đoán thì cũng là vì có lí do riêng.
Mà hắn hiện tại cần phải tìm ra lí do này. Cho dù nàng làm sai, hắn cũng sẽ thay nàng gánh vác.
Bạch Tử Họa từ từ điều chỉnh lại hơi thở, sau đó dùng thủy kính xem Trường
Lưu Sơn. Tiểu Cốt không có, Đường Bảo không có, Sóc Phong cũng không có.
Bạch Tử Họa cố gắng hít vào một hơi, mày nhíu chặt.
Người khác không biết nhưng hắn lại biết rõ, Sóc Phong là do mảnh vỡ của đá
Nữ Oa sinh ra thần trí mà hóa thành nhân hình. Nếu nàng đã muốn đoạt
thần khí, tất có biện pháp tìm ngọc Viêm Thủy và khôi phục đá Nữ Oa.
Thậm chí, nàng đã sớm làm xong việc này rồi cũng nên.
Như vậy thì
Tiểu Cốt và Đường Bảo đi đâu? Bạch Tử Họa nhanh chóng tìm được vị trí
của Hoa Thiên Cốt, thông qua nàng không ngờ lại thấy được Hồng Điệp cũng đang ở đó, địa điểm dường như là Đông Hải.
Bạch Tử Họa vội vàng
lấy bội kiếm, không để ý đến chất độc đang tàn phá cơ thể mình, gắng
gượng một lúc rồi vội vàng đi tới Đông Hải.
Hoa Thiên Cốt nắm chặt đá Nữ Oa trong tay, vẻ mặt tràn đầy oán hận nhìn Hồng Điệp. Đều là do
cô ta, sư phụ cũng là do cô ta hại, Sóc Phong cũng là do cô ta hại. Hiện tại còn muốn lừa gạt mình cô ta muốn cứu sư phụ để đoạt thần khí sao,
đừng hòng.
“Tiểu Cốt, đưa đá Nữ Oa cho ta, đừng ép ta động thủ!” Hồng Điệp lạnh nhạt nhìn Hoa Thiên Cốt.
“Nằm mơ, ngươi hại người còn chưa đủ còn muốn tập hợp thần khí giao cho yêu ma sao?”
“Tiểu Cốt, ta không cần các thần khí khác, đoạt nó cũng chỉ là vì muốn chữa
trị đá Nữ Oa. Ngươi phải biết đá Nữ Oa có thể cứu sư phụ ngươi, đưa cho
ta, ta giao các thần khí khác cho ngươi được không?”
Đường Bảo túm lấy một vạt tóc của Hoa Thiên Cốt, thấp giọng nói.
“Mẹ đừng lo, cha cũng đang ở đây. Mẹ cứ vờ đáp ứng đưa đá Nữ Oa cho cô ta,
sau đó đợi cô ta giao thần khí, chúng ta liên thủ kiềm chế cô ta mang
thần khí trở về.”
Đông Phương cũng ở đây, thật tốt quá.
“Ta đồng ý với ngươi, nhưng trước hết ngươi phải đưa những thần khí khác cho ta.”
“Được. Nhận lấy!”
Hồng Điệp không do dự giải trừ khống chế của mình với những thần khí còn lại rồi đưa sang cho Hoa Thiên Cốt. Nàng có thể cảm nhận được Bạch Tử Họa
đã tỉnh lại, nếu không nhanh mọi chuyện sẽ hỏng bét, chỉ có thể liều
mạng đánh cược thôi.
Chỉ là người tính vẫn không bằng trời tính, ngay khi nàng tưởng rằng kế hoạch đã thành công không ngờ lại có kẻ nhúng tay vào.
“Lam Vũ Lan Phong!”
“Thiếu quân, ngài cứ tận hưởng ảo trận của ta đi. Hoa Thiên Cốt còn có thần
khí để cho ta chăm sóc.” Ảo ảnh của Lam Vũ Lan Phong hiện ra trong ảo
trận cười quyến rũ.
“Ta nhất định phải giết ngươi.” Nháy mắt Hồng
Điệp đã lợi dụng không gian pháp tắc đến gần tóm lấy cái cổ thanh mảnh
của Lam Vũ Lan Phong.
Lam Vũ Lan Phong không tức giận, không trốn tránh, cũng không phản kích thản nhiên nhìn Hồng Điệp.
“Hoa Thiên Cốt đâu?”
“Ở trong ảo trận, có điều ngươi không gặp được nó đâu. Trừ phi nó giao ra thần khí.”
“Thả nàng ta ra, ta tha cho ngươi một mạng.” Hồng Điệp vừa lo lắng vừa điên
tiết, tay xiết chặt giống như chỉ cần Lam Vũ Lam Phong nói một lời không hợp liền lập tức bẻ gãy cổ ả.
“Thiếu quân không nhận ả sao, đây chỉ là ảo ảnh của ta thôi.” Lam Vũ Lan Phong nở nụ cười xảo trá.
“Ngươi cũng thật là, vì tình nhân của mình, hi sinh một mạng người, đoạt đi
thần khí, chuyện gì cũng dám làm. Hắn cũng thế, không nói tới chuyện xả
thân cứu ngươi, vì tìm ngươi mà bị trúng độc vẫn còn lặn lội tới Đông
Hải. Tình sâu nghĩa nặng như thế, thật khiến ta cảm động…” Giọng ả ta có mấy phần nhạo báng, lại dường như cảm thông và tiếc rẻ.
Ở một nơi khác của ảo trận, vừa thấy Lam Vũ Lan Phong, Hoa Thiên Cốt liền nghĩ
ngay tới việc sư phụ trúng độc, chịu bao đau đớn. Nếu không tại ả, mọi
chuyện sẽ không tới tình cảnh hôm nay. Tất cả mọi chuyện đều do một tay ả gây ra! Hoa Thiên Cốt nghiến răng nghiến lợi nhìn Lam Vũ Lan Phong,
nhìn ả cười tươi rói lại vô cùng nhiệt tình, không biết đang âm mưu
gì.. Tay phải ả nghịch hai viên ngọc trai màu trắng, liên tục luân phiên tung hứng chúng chạm vào nhau, phát ra một âm thanh trong trẻo lại linh hoạt, êm tai vô cùng.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Hoa Thiên Cốt lạnh lùng lên tiếng.
“Làm một giao dịch với ngươi, thế nào.”
“Không được!” Hoa Thiên Cốt thẳng thừng từ chối.
“Ha ha ha, ta còn chưa nói gì mà, đừng từ chối nhanh thế!”
“Tuyệt đối không có chuyện ta giao thần khí cho ngươi!”
“A, thông minh thật, không hổ là đệ tử của Bạch Tử Họa! Thực ra ngươi cũng
đâu có thiệt, sư phụ ngươi trúng độc của ta, ngoài ta ra không ai có thể cứu hắn, ngươi muốn cứu sư phụ ta muốn có thần khí, chúng ta làm giao
dịch hai bên đều có lợi không được sao.”
“Không được, ta tuyệt đối không để ngươi thả Yêu Thần, làm hại bách tính!”
“Hiện tại ngươi rơi vào trong ảo trận của ta, ngươi cho rằng mình có tư cách
bàn điều kiện à? Tuy rằng ngươi có thần khí nơi tay, ta đánh không lại
ngươi nhưng ngươi cũng không làm gì được ta. Dù sao đây cũng chỉ là phân thân của ta thôi.”
Lam Vũ Lan Phong chậm rãi bơi từ trên không đến gần nàng, vòng quanh nàng hai vòng, miệng nở nụ cười lẳng lơ.
“Khiến Bạch Tử Họa trúng kịch độc, suýt thì giết được hắn, ta lập bao công lớn lại không thể nói cho người khác! Tủi thân bao nhiêu! Có điều lúc ấy ta thật không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như thế, Bạch Tử Họa lại che chở tiểu tình nhân của hắn đến vậy! Tuy ta không biết hắn dùng cách gì cầm
cự đến giờ này còn chưa chết, nhưng điều khiến ta kinh ngạc hơn là nàng
ta lại cuỗm thần khí của hắn trốn đi. Quá li kì, quá đặc sắc.”
“Ngươi theo dõi nàng ta?”
Lam Vũ Lan Phong che miệng cười: “Chuyện này ngươi không cần biết. Quả thật ta không ngờ gan của nàng ta lại lớn như vậy. Vì Bạch Tử Họa mà làm đến nước này, cảm động chết mất thôi! Chỉ đáng tiếc cho một kẻ nào đó, đơn
phương tương tư sư phụ mình, thật đáng thương.”
Mặc dù vẻ mặt Hoa Thiên Cốt không thay đổi, nhưng cơ thể không kiềm được hơi run.
Móng tay sơn đỏ của Lam Vũ Lan Phong khẽ lướt qua mặt Hoa Thiên Cốt, giọng
nói êm ái quyến rũ vang lên: “Đồ ngốc, đừng đau khổ từ chối nữa. Sư phụ
quan trọng hay là thần khí quan trọng, giao thần khí cho ta cứu lấy sư
phụ ngươi, mọi tội lỗi chỉ cần đổ lên đầu nữ nhân kia là được. Cô ta mới chính là kẻ lấy trộm thần khí, không phải sao?”
“Ta… ” Sư phụ
quan trọng hơn thần khí, quan trọng hơn chính bản thân nàng, quan trọng
hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nhưng còn sinh linh khắp thiên hạ thì sao?
Bọn họ đều vô tội! Nếu Yêu Thần xuất thế chúng sinh sẽ lầm than! Sư phụ
mà biết, nàng vì người mà mang họa đến cho Lục giới, nhất định thà chết
chứ không cho nàng làm chuyện như thế.
Hoa Thiên Cốt càng nghĩ càng thấy áy náy, nàng nhất định phải cứu được sư phụ, nhưng tuyệt đối không thể trao đổi bằng thần khí.
“Tiểu Cốt! Đừng nghe ả ta nói bậy!” Hồng Điệp sau khi phá được ảo trận vội vã chạy đến, nhất định không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hoa
Thiên Cốt đang rối loạn, nghe thấy lời này, vội vàng đánh một chưởng lên người Lam Vũ Lan Phong, lui vội ra sau đứng cùng một chỗ với Hồng Điệp.
Hồng Điệp hai tay kết ấn, vội vàng sử dụng thuật nhiếp hồn, đồng thời tiếng
chuông Hoan Tư lập tức véo von trên không trung, vang lên dồn dập không
ngừng.
Mặt Lam Vũ Lan Phong tái mét, bỗng ả phá lên cười: “Không
thể tin nổi, rõ ràng là tình địch lúc này lại hỗ trợ nhau, thật cao
thượng quá đi mất!”
“Bạch Tử Họa đâu?”
“Ta làm sao mà biết.
Ừ, đúng rồi, hắn chân khí cạn kiệt mà độc lại phát tác nên ngất đi, rơi
xuống biển. Ta cũng thật không ngờ, giờ hắn thành ra thế này rồi mà vẫn
còn sức đánh một ngàn yêu binh của ta. Có điều độc cũng vì thế mà phát
tác nhanh hơn, vốn dựa vào tư chất của hắn thì có thể cầm cự thêm được
mười ngày, nửa tháng nữa, nhưng trải qua trận chiến này, hắn đã hoàn
toàn mất đi ý thức. Nếu không tỉnh lại, sợ là nhiều nhất cũng chỉ sống
được một ngày.”
“Ta không tin!” Mắt Hồng Điệp đỏ rực, y phục không gió tự tung bay, vẫn không chịu bỏ qua. Tuy nhiếp hồn thuật của nàng so ra kém Lam Vũ Lan Phong, nhưng vì có sức mạnh của thần khí nên pháp lực tăng lên mấy lần.
Hoa Thiên Cốt ở một bên cũng nôn nóng không
thôi. Tình huống này dùng đầu gối nghĩ cũng biết Bạch Tử Họa đã rơi vào
tay bọn Lam Vũ Lan Phong. Nếu tình huống quả thật như ả nói thì quả thật xấu đến cực điểm.
Lam Vũ Lan Phong gồng mình chống cự, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh gục, thân mình ngã xuống, đuôi cá vặn vẹo khổ sở, toàn bộ con ngươi nháy mắt biến thành màu lam, không thấy lòng trắng. Ả ngửa đầu lên trời thét một tiếng bi thương, tựa như tiếng hát ai oán động
lòng người nhất thế gian.
Sau đó từng giọt nước mắt của ả rơi
xuống mặt đất, hóa thành những hạt ngọc lấp lánh. Nước mắt người cá, bảo vật vô giá nhất trên đời. Bao nhiêu kẻ nhốt người cá hết tra tấn rồi
ngược đãi, nhưng có chết họ cũng không chịu nhỏ một giọt. Nhưng lúc này
đây nước mắt của Lam Vũ Lan Phong lại tuôn như mưa, như dòng sông ngọc
lấp lánh, như dải thiên hà…
Hoa Thiên Cốt mềm lòng, muốn ngăn Hồng Điệp lại nhưng đột nhiên nhớ tới sư phụ. Nàng vội vàng nhắc nhở bản
thân, không thể mềm lòng, càng không thể để nước mắt cá sấu mê hoặc.
“Bạch Tử Họa ở đâu?”
“Ta… ta không biết…”
“Nói mau!”
Lam Vũ Lan Phong càng đau đớn, bắt đầu quay cuồng trên mặt đất.
“Ta thực sự không biết…”
“Thế ai biết?!”
“Ta chỉ bảo cấp dưới, muốn giấu Bạch Tử Họa ở đâu cũng được, không cần bẩm lại với ta, sau đó giết hắn luôn!”
“Ngươi… ngươi nói gì?!” Hoa Thiên Cốt hoảng sợ lui lại hai bước.
Lam Vũ Lan Phong vừa khóc vừa cười: “Ha ha ha, ta nói trừ phi bầu trời biến tím, nước biển chảy ngược lên trời, nếu không các ngươi mãi mãi đừng
mong đưa được Bạch Tử Họa ra.”
“Ngươi có ý gì?” Có thứ nào đó đổ vỡ trong lòng Hồng Điệp. Sao lại thế? Mình vẫn ngăn không được kết quả này sao?
“Nói thẳng ra là trừ phi Yêu Thần xuất thế, nếu không các ngươi vĩnh viễn đừng mong thấy Bạch Tử Họa…”
Hoa Thiên Cốt trợn mắt, tay nắm chặt thành đấm. Lam Vũ Lan Phong hét lên
thảm thiết, hai tay ôm đầu lăn lộn điên cuồng, thần trí hoàn toàn rối
loạn, vừa gân cổ mắng lại vừa phát ra tiếng cười khiến người ta sởn gai
ốc.
“Trời là gì?! Tiên là gì?! Nếu trời bất công, ta sẽ đảo loạn thiên hạ, nếu Tiên bất nhân, ta sẽ diệt cả Tiên giới!”
Mắng xong ả đột nhiên đau khổ cuộn người lại, khóc thút thít: “Nếu không
phải tại ta chàng vẫn sẽ là Chiến thần cao cao tại thượng. Nếu không
phải tại ta chàng sẽ không bị chúng bạn xa lánh, bị cả Tiên giới coi là
kẻ địch. Nếu không phải tại ta chàng sẽ không bị trừ tiên tịch, phế tiên thân trục xuất đến man hoang! Ngay từ đầu ta tiếp cận chàng chỉ vì thần khí mà thôi, chàng biết rõ tất cả, ta chỉ lừa chàng! Tội gì phải tốt
với ta như thế? Tội gì hả?! Chờ ta…chờ ta…gắng cầm cự, ta nhất định sẽ
tới cứu chàng…”
Hóa ra ả liều lĩnh như thế, không từ thủ đoạn cướp thần khí thả Yêu Thần xuất thế như thế, cũng giống Hồng Điệp, chỉ để
cứu người mình yêu mà thôi…
Hoa Thiên Cốt hết nhìn Hồng Điệp, lại
nhìn Lam Vũ Lan Phong. Hai người bọn họ tuy thủ đoạn khác biệt nhưng
chẳng phải đều là một loại người sao? Hoa Thiên Cốt trong lòng trào lên
cảm giác xót xa, không có can đảm nhìn tiếp nữa. Bọn họ có thể vì người
mình yêu bất chấp tất cả, còn mình thì sao, mình có thể làm gì?
Hoa Thiên Cốt ngửa mặt lên trời thét một tiếng bi thương, đôi mắt phút chốc đỏ ngầu, xé tan ảo trận, bay lên không trung. Nàng nhìn xuống biển xanh trải rộng ba nghìn dặm, ánh mắt thất lạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT