từ chương này mình sẽ gọi Hoa Thiên Cốt là nàng, mấy chương trước sợ nhầm với Hồng Điệp mà nghe khiên cưỡng quá T^T Đàn Lưu Quang trong
Sơn Hải kinh là loại đàn nào mình cũng không rõ, chỉ biết đàn Phục Hy
đúng là cổ cầm. Thôi thì cứ tương đại là cổ cầm vào đây vậy :3
Đợi đến chạng vạng mà Đường Bảo vẫn chưa về, Hoa Thiên
Cốt chạy tới chạy lui, lật đật qua lại, oán giận trong lòng, nhất định
là chơi với Lạc Thập Nhất vui quá nên quên mất đường về rồi.
Không có, không có, sao ở đâu cũng không có?
Ngoại trừ tĩnh thất và phòng ngủ, phòng nào cũng bị Hoa Thiên Cốt bới tung mấy lần.
Lạch cạch, lạch cạch, Bạch Tử Họa bị quấy rầy, đi ra khỏi phòng.
“Đang tìm gì?”
“Sư… sư phụ, con đói bụng, đang tìm đồ ăn.” Hoa Thiên Cốt cúi đầu.
Bạch Tử Họa có chút kinh ngạc nhìn nàng, rất lâu sau vẫn không nói lời nào, giống như nhất thời không kịp phản ứng.
Mặt Hoa Thiên Cốt buồn như đưa đám, nàng thật sự rất đói, nếu không có gì ăn chắc nàng chết mất.
Bạch Tử Họa nghĩ một lúc, không ngờ mình lại hồ đồ quên khuấy chuyện này.
“Trong Tuyệt Tình điện không có đồ ăn.”
“Sao ạ?” Hoa Thiên Cốt trợn trừng mắt, không có đồ ăn?!
“Trước kia chỉ có mình vi sư ở đây, chưa bao giờ nghĩ tới mấy chuyện ăn uống.”
Hoa Thiên Cốt lúc này mới hiểu ra, sư phụ có thân thể của thần tiên, vốn dĩ không cần ăn ngũ cốc, nhưng thân thể nàng làm bằng thịt bằng xương,
không thể không ăn. Hơn nữa đại thương chưa lành, càng cần bổ sung năng
lượng chứ!
“Sau này ngươi có thể mỗi ngày xuống Hợi điện ăn uống.”
Hả? Nàng tham ăn như vậy, ngày nào cũng phải bay lên bay xuống chắc mệt chết mất?
“Sư phụ, con có thể mang thức ăn lên đây rồi tự nấu được không?”
Bạch Tử Họa lại sửng sốt một lúc, gật đầu: “Có thể.”
“Dạ được, vậy bây giờ con xuống kia tìm đồ ăn ngon, thuận tiện mang Đường Bảo về.” Hoa Thiên Cốt vui vẻ chạy ra ngoài.
“Từ từ đã.”
Hoa Thiên Cốt đứng lại quay đầu nhìn Bạch Tử Họa, đã thấy người đi tới
trước mặt nàng rồi ngồi xổm xuống, ngón tay trắng nõn thon dài đưa tới
trước ngực Hoa Thiên Cốt, tháo hai quả chuông nàng đã cẩn thận đeo lên
cổ xuống, sau đó cẩn thận buộc lại trên Đoạn Niệm kiếm.
“Sao lại
đeo lên cổ giống cún con thế?” Mặc dù mặt Bạch Tử Họa vẫn không lộ ra vẻ gì, nhưng trong lời nói lại khó nén ý cười và sự cưng chiều.
Hoa Thiên Cốt thấy lòng ấm áp, cúi đầu nói: “Con sợ bất cẩn làm rơi mất.”
Đó là thứ sư phụ tự tay truyền cho nàng, là minh chứng cho việc bọn họ là thầy trò.
“Đi đi, từ từ thôi, đừng chạy, đường trơn, cẩn thận kẻo ngã.”
“Vâng, đệ tử cáo lui.” Hoa Thiên Cốt xoay người chạy đi, đời này nàng chưa từng vui vẻ như thế.
Cuộc sống chung hạnh phúc của tiểu Cốt Đầu và sư phụ đại nhân bắt đầu rồi!
Hoa Thiên Cốt lăn lộn một đêm, vẫn không có cách nào thích ứng với chiếc
giường lớn kỳ lạ này được. Còn Đường Bảo thì cực kì thích, chuyển căn
phòng nhỏ của nó tới góc giường. Vạch môt góc đệm lên, quả nhiên phía
dưới là một khối huyền băng tự nhiên, tản mát ra sự tĩnh mịch, đẹp lạ
lùng cùng làn khí lạnh thoang thoảng. Đường Bảo hưng phấn lăn qua lăn
lại, nói với Hoa Thiên Cốt đây là một bảo vật hiếm có, mang thuộc tính
âm hàn, có lợi cho việc hấp thu linh khí trời đất của nàng, lại có tác
dụng điều dưỡng trị thương.
Hoa Thiên Cốt cố gắng chịu đựng ngủ
đến nửa đêm, lạnh đến mức môi tím thâm, lạnh thế này sao chợp mắt nổi,
cuối cùng đành phải ôm chăn xuống đất ngủ đến sáng.
Đường Bảo lấy mặt nàng làm đệm lò xo, nhảy tới nhảy lui: “Heo Cốt Đầu, mau dậy đi! Mặt trời chiếu đến mông rồi!”
Hoa Thiên Cốt mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trong lòng thầm kêu không ổn: “Sao
không đánh thức ta sớm hơn, hôm nay là ngày đầu tiên thỉnh an sư phụ,
chết rồi, chết rồi!”
“Ha ha, chiếc giường kia thoải mái, rất có lợi cho việc tu luyện của con, con cũng ngủ quên mất.”
Hoa Thiên Cốt vội vàng chạy đi rửa mặt, nhớ lại các nghi lễ phiền phức khi
bái sư và sau khi bái sư mà sư tôn dạy trong tiết lễ nhạc. Nhưng Bạch Tử Họa không có trong phòng, Tuyệt Tình điện lại quá lớn, nàng tìm bao lâu rồi mà vẫn không thấy, đành gào xé cả cổ họng.
“Sư phụ! Sư phụ!”
Đột nhiên một giọng nói vang bên tai.
“Ta ở trong thư phòng.”
Thư phòng, thư phòng, thư phòng ở đâu nhỉ? Lê lết mãi hồi lâu sau nàng mới tìm thấy.
Bạch Tử Họa đang ngồi bên án xem tài liệu lớn nhỏ của Trường Lưu Sơn, bình
thường mấy chuyện này đều do Thế tôn xử lý, những tập chuyển đến cho hắn trực tiếp phê duyệt mặc dù không nhiều, nhưng đều cực kì quan trọng.
“Đồ nhi xin thỉnh an sư phụ.” Hoa Thiên Cốt cúi đầu y như đã được học, Bạch Tử Họa không nhìn nàng.
“Mấy chuyện đó sau này miễn. Ngươi cũng không cần phải thường xuyên dậy sớm như hồi đi học nữa, cứ thoải mái thôi.”
“Vâng.”
“Đã quen ngủ trên chiếc giường kia chưa?”
“À…”
“Tuyệt Tình điện chẳng có gì, chỉ có phòng là nhiều, ngươi thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, nếu chiếc giường kia thật sự không thoải mái thì đổi chiếc
khác. Chỉ có điều ngủ trên chiếc giường kia nội thương của ngươi sẽ mau
lành hơn.”
“Đệ tử biết rồi.”
“Ngươi cầm mấy cuốn sách trên
bàn về xem trước, phải nhớ kĩ toàn bộ, một năm sau đọc thuộc lòng cho ta nghe. Nhưng ngươi phải tự dựa vào sức mình mà học, không được đưa cho
Đường Bảo xem hoặc để nó giải thích cho ngươi.”
Hoa Thiên Cốt cầm
mấy cuốn sách lên, là nhạc phổ, thơ phổ, kì phổ, họa phổ, kiếm phổ, dược phổ, thực phổ. Trang giấy đã úa vàng, chắc có từ lâu lắm rồi, bó thành
một bộ, trên cùng đề “Thất tuyệt phổ”, vừa nhìn đã biết là những cuốn
sách cổ cực kì quý giá.
Khoảng thời gian tiếp theo, Hoa Thiên Cốt
như ngây ngất, hoàn toàn chìm đắm vào trong bảy cuốn sách. Ngoài lúc ăn
cơm ra, hầu như đều cầm sách không buông. Nàng đọc say mê đến không nỡ
ngủ, thế nên thường mệt quá, cầm sách ngủ gục luôn tại chỗ. Sau đó Đường Bảo đáng thương phải vất vả kéo thân hình khổng lồ của nàng về.
Nó cũng rất tò mò muốn xem mấy cuốn sách kia, huống chi Hoa Thiên Cốt
không hề đề phòng nó, muốn xem lúc nào cũng được. Nhưng Đường Bảo tự
biết mình không phải đệ tử của Trường Lưu Sơn, hơn nữa tất cả những gì
nó đọc đều sẽ bị chuyển đến kho tin tức cực lớn của Dị Hủ các.
Tập “Thất tuyệt phổ” kia là chí bảo của Trường Lưu Sơn, hầu như bao gồm tất cả tri thức trong nhân loại, đối với linh trùng mà nói có một sức hấp
dẫn cực kì lớn. Có lẽ nguyên nhân Bạch Tử Họa lo lắng là Dị Hủ các, cho
nên mới bảo Thiên Cốt không cho nó xem. Mà nó vì Thiên Cốt, đành phải cố chịu đựng.
Những ngày ở Tuyệt Tình điện trôi qua rất bình thường
và nhàn nhã, ngày nào Hoa Thiên Cốt cũng đắm mình trong sách. Đường Bảo
chán quá nên chạy ra ngoài chơi, sau đó quay về kể chuyện bọn Khinh Thủy và Lạc Thập Nhất, hay những chuyện hay ho mới xảy ra trong núi. Nó còn
mang theo đủ loại thức ăn để nàng chế biến, Hoa Thiên Cốt dựa theo hướng dẫn trong Thực phổ mà làm được rất nhiều món ngon, hơn nữa còn làm thêm để Đường Bảo mang xuống cho bọn Khinh Thủy nếm thử. Bởi vì các đệ tử
khác không thể tùy tiện bước vào Tam điện, mà Hoa Thiên Cốt ngày nào
cũng bận học, mỗi tháng chỉ đến biệt viện của Hủ Mộc Thanh Lưu tụ tập
vài lần. Khinh Thủy, Lạc Thập Nhất, Hỏa Tịch và Vũ Thanh La đều tới, đặc biệt có lòng thưởng thức tay nghề của Hoa Thiên Cốt, mọi người tụ tập
ăn uống hát hò, rất náo nhiệt.
Còn trong Tuyệt Tình điện lại rõ
ràng yên tĩnh hơn nhiều. Mặc dù phần lớn thời gian Bạch Tử Họa đều ở
trong điện thanh tu, nhưng vì không cần mỗi ngày đều phải bái kiến, thầy trò cũng không có điều gì cần nói với nhau, đôi khi mười ngày, thậm chí nửa tháng cũng chưa thấy mặt.
Hoa Thiên Cốt thường cảm thấy cô
đơn, ở trong tòa điện vắng vẻ này thật đúng là khủng khiếp. Nhưng nàng
biết Bạch Tử Họa rất lạnh lùng, sợ quấy rầy đến sự thanh tu của người,
nên nếu không có chuyện gì thì rất ít khi tới tìm.
Còn đối với Bạch Tử Họa mà nói, tuy rằng không có ai quấy rầy, nhưng cũng không trống trải như trước nữa.
Đôi khi hắn ngưng thần tìm nàng, sẽ phát hiện nàng đang ngô nghê ngồi dựa
gốc cây đọc sách, vừa đọc vừa cười ngu, không thì cưỡi kiếm đuổi ong bắt bướm, hoặc nhìn sách luyện kiếm dưới gốc cây đào. Đôi khi nàng ở trong
phòng bếp tay chân lóng ngóng làm vỡ bát, lén la lén lút như làm chuyện
xấu dùng thần chú khôi phục gắn lại, rồi để lần sau lại làm vỡ. Lúc thì
cố gắng nằm ngủ trên giường băng, được một hai canh giờ lại cun cút bò
xuống đất. Khi thì nhìn trời ngắm sao, lầm bà lầm bầm, xong lại trêu
chọc, chơi đùa với Đường Bảo.
Cho dù hắn không thử cảm nhận giờ
phút này nàng đang ở nơi đâu, đang làm những gì, cũng vẫn nghe thấy được tiếng nàng chạy tới chạy lui cùng tiếng chuông vang lên vui vẻ. Mơ hồ
có lúc hắn còn nghe thấy những âm thanh kêu gọi: “Ca ca! Ca ca!”
Đến khi định thần lại thì phát hiện là tiểu đồ đệ tìm mình, hơn nữa nàng
gọi là: “Sư phụ! Sư phụ!” Hoàn toàn không giống âm thanh loáng thoáng
bên tai hắn.
Bạch Tử Họa trong lòng lấy làm kì quái, cẩn thận tra
xét nhưng lại không có đầu mối gì, trong lòng thầm nghĩ có lẽ mình thanh tu quá lâu thính giác kém đi chăng?
“Sư phụ! Sư phụ!”
Lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Bạch Tử Họa bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta ở trong Kiếm các.”
Chốc lát sau đã thấy Hoa Thiên Cốt thở hổn hển, lảo đảo chạy vào, trong tay bưng một chiếc bát sứ.
“Chạy chậm một chút, nền trải ngọc Thương Lan này rất trơn, ngã bao nhiêu lần rồi còn không cẩn thận. Hơn nữa nội thương của ngươi vẫn chưa hồi phục, không thể vận chân khí, ngươi chỉ cần học chiêu thức là được rồi, chưa
cần thực hành hết.”
“Ha ha, sao sư phụ biết?” Hoa Thiên Cốt gãi
đầu cười ngây ngô, vừa nãy ở trong phòng đột nhiên nàng ngộ ra một chiêu kiếm thế, bèn vận chân khí, cuối cùng trượt chân một cái, mông đau
điếng.
“Đây là gì?” Bạch Tử Họa nhìn chiếc bát trong tay nàng, từ
xa đã ngửi thấy mùi, nhưng không biết vì sao gần đây nàng lại thấy hứng
thú với thực phổ như thế. Mỗi lần làm được món gì đó đều mang tới cho
hắn nếm.
“Nó tên là ‘Thủy tinh túy liên hoa’.” Hoa Thiên Cốt mở
nắp ra, chút hàn khí lan tỏa, trong bát chứa một đóa sen vô cùng kiều
diễm, thanh tao tinh tế, trên cánh hoa vẫn còn đọng sương, mùi rượu
phảng phất, như mỹ nhân rơi lệ.
Mặc dù vẻ mặt Bạch Tử Họa vẫn
không thay đổi, nhưng trong mắt đã có ý tán thưởng. Cầm lấy chiếc đũa
Hoa Thiên Cốt đưa lên, thưởng thức một miếng, vị thanh mát của hoa và vị đượm nồng của rượu tràn ngập trong miệng, quả thật là cực phẩm mĩ vị.
“Sư phụ, thế nào?”
Bạch Tử Họa nhìn gương mặt hưng phấn của nàng, gật nhẹ đầu đáp: “Rất ngon.”
Sau đó hắn cầm lấy chiếc khăn trắng Hoa Thiên Cốt dâng lên, tao nhã lau miệng.
“À ừm! Sư phụ, con có thể xin người một việc được không?”
“Việc gì?” Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn nàng, dù trước kia đã từng bảo nàng muốn
gì cứ nói, có gì không hiểu cứ hỏi, nhưng đến Tuyệt Tình điện nửa năm,
nàng chưa bao giờ xin hắn thứ gì.
“Sư phụ có thể mỗi ngày dành một chút thời gian, chỉ là một chút thôi để ăn cơm tối cùng đệ tử và Đường Bảo không ạ?”
Bạch Tử Họa nhìn ánh mắt đáng thương của nàng, đột nhiên hiểu ra, trước kia
nàng thường ăn cơm với người nhà, sau đó đến đây lại cùng ăn với đám
Khinh Thủy và bạn bè khác, bây giờ ngày nào cũng ăn cơm một mình nên có
lẽ thấy không quen.
Vì thế hắn khẽ gật đầu.
“Tuyệt vời!!!”
Hoa Thiên Cốt phấn khích hét lên. Sư phụ đại nhân đồng ý rồi! Ha ha ha
ha ha ha, nàng cố tình sắp đặt chuyện này để những ngày về sau hôm nào
cũng được thấy mặt sư phụ một lúc, nên mãi cho đến khi tay nghề nấu
nướng của mình được sư phụ công nhận mới dám đưa ra yêu cầu này.
Hô hô, Thập Nhất sư huynh quả nhiên nói đúng, cho dù bề ngoài sư phụ cực
kỳ lạnh lùng, nhưng thật ra lại là người dễ bắt chuyện nhất trong Tam
tôn. Ai ngờ ăn hiếp sư phụ lại dễ như thế, ha ha, xem ra sau này mình
phải đặt thêm nhiều yêu cầu, năng làm nũng hơn mới được.
Nói xong
nàng sung sướng ôm bát chạy đi, trong lòng thầm nghĩ bữa tối nên làm món gì thì được nhỉ? Sư phụ không ăn thịt, nàng nhất định phải làm thật
nhiều món chay đa dạng phong phú, vừa ngon vừa đẹp mắt mới được.
Hoa Thiên Cốt vừa đi khỏi cửa, đột nhiên Bạch Tử Họa nhớ ra điều gì đó.
“Từ từ đã.”
Hoa Thiên Cốt dừng bước, quay đầu lại. “Sư phụ còn gì sai bảo ạ?”
“Băng liên kia ngươi lấy ở đâu?”
“A, cái đó ạ, con thấy bông hoa sen trong hồ ở hậu viện nở đẹp quá, chợt nhớ tới món ăn này nên hái luôn về.”
Cái, cái gì? Băng liên ngàn năm của hắn! Hắn mang từ Bắc Cực xa xôi về đây
trồng, dốc lòng chăm sóc trăm năm, vất vả lắm năm nay mới nở được hai
đóa. Nàng, nàng, nàng…
Bạch Tử Họa nhìn trời thở dài, ai oán nói: “Hoa Thiên Cốt, phạt ngươi tối nay không được ăn cơm!”
Hoa Thiên Cốt mệt mỏi ngã xuống bậc thang. Có ai nói cho nàng đã xảy ra
chuyện gì không? Không phải vừa rồi đã đồng ý ăn cơm với nàng rồi sao…?
Quả nhiên thần tiên sư phụ không thể lường trước…
Vì thế, tối nay, bữa cơm đầu tiên Tiểu Cốt ăn cùng sư phụ.
Sư phụ và Đường Bảo ngồi bên bàn, Tiểu Cốt ngồi một bên chảy nước miếng nhìn.
Hỡi ôi! Người nào có thấu…
Cuộc sống nửa năm qua của nàng vô cùng tuyệt vời, không phải khổ cực tu hành như lúc đầu nữa. Mỗi ngày ngoài đọc sách ra thì đều ngủ nướng, nội lực
tu vi dường như chẳng có chút tiến bộ nào, chỉ có tay nghề nấu nướng
ngày càng nâng cao, khiến vóc dáng nhỏ bé xinh xinh của nàng nay béo
trắng ra, mềm mại cực kì, dần dần có bộ dáng của một thiếu nữ.
Đột nhiên có một tiếng đàn khe khẽ từ đằng xa truyền tới. Hoa Thiên Cốt vui vẻ nhảy khỏi xích đu chạy ra đó, ha ha, là sư phụ.
“Mẹ Cốt Đầu, mẹ đi đâu đấy?” Đường Bảo bị giật mình, ngáp một cái rồi tỉnh lại, rướn cổ lên trời gào, dáng vẻ cực kì buồn cười.
Hoa Thiên Cốt dừng lại gõ đầu nó, cười nói: “Gào cái gì, ngươi là sâu, không phải sói.”
Đường Bảo ưỡn cái ngực nhỏ lên: “Con đang hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí, ha ha ha…”
Hoa Thiên Cốt chẳng thèm quan tâm linh khí hay không linh khí, kéo nó nhét
vào túi, nhấc váy lên mà chạy, tiếng chuông vang lanh lảnh không ngừng.
Chạy ra ngoài điện, quả nhiên sư phụ đang ngồi trên mỏm đá Lộ Phong, đánh
đàn cho Trường Lưu tiên sơn tĩnh mịch dưới ánh trăng nghe. Mái tóc như
tơ tùy ý tản ra giống cánh sen nở rộ rơi xuống đất. Một thân y phục màu
trắng, không mang thắt lưng, tung bay trong cơn gió mạnh.
“Sư phụ! Sư phụ!”
Hoa Thiên Cốt vui vẻ chạy đến phía sau người. Bạch Tử Họa không phản ứng,
gảy đàn một cách thoải mái. Tĩnh tại mà nền nã, phóng khoáng biến ảo
khôn lường.
Nhưng trong tiếng đàn tuyệt thế đó nàng lại không cảm
nhận được bất kì cảm xúc nào của Bạch Tử Họa. Xa xưa âm nhạc đã rất coi
trọng tình cảm người đánh đặt trong đó, cổ cầm là thứ nghệ thuật đứng
đầu tứ nghệ, âm thanh sâu sắc mà kinh động lòng người, nhưng tiếng đàn
của sư phụ lại không có tình cảm, khiến người nghe lọt vào một khoảng
không mênh mông trống trải.
Hoa Thiên Cốt cứ lẳng lặng đứng sau
bóng lưng của Bạch Tử Họa, nghe người đánh một khúc đàn vô cảm, chợt
nàng thấy thật quạnh hiu. Sư phụ luôn cô độc đứng sừng sững trên chín
tầng mây, bảo vệ ngọn núi tiên này, vùng đất này, thế giới này nghìn năm vạn năm… Tuy rằng người ở ngay trước mặt lại có cảm giác xa xôi vô
cùng, như băng như sương, không thể với đến.
Thế gian này, liệu có ai có thể chạm đến trái tim cô độc của người?
Trong đầu nàng hiện ra bóng người hồng y tung bay, xinh đẹp tự tin. Giữa tỷ
tỷ và sư phụ có một mối quan hệ vi diệu, chuyện này trong Lục giới có
không ít người biết. Nhưng Hoa Thiên Cốt lại biết một số chuyện người
khác không biết, nàng đã tận mắt trông thấy ánh mắt nhu hòa dịu dàng của sư phụ khi nhìn tỷ tỷ, giống như trong ánh mắt người chỉ có bóng người
mặc hồng y ấy thôi. Nàng cũng trông thấy ánh mắt đau thương của tỷ tỷ
khi nhìn Đoạn Niệm, ánh mắt đầy đau khổ và tuyệt vọng. Giữa bọn họ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sư phụ đột nhiên lại giống như không
còn nhận ra tỷ tỷ nữa?
Rất nhiều lần, Hoa Thiên Cốt muốn lên tiếng hỏi người nhưng lại kìm nén lại. Có lẽ, trong lòng nàng cũng có một phần tư tâm.
Tiếng đàn chấm dứt, chợt thấy Bạch Tử Họa lãnh đạm nói:
“Ngươi lại đây.”
Hoa Thiên Cốt kinh hồn bạt vía ngồi xuống bên cạnh người, gió dường như nhẹ hơn vừa nãy. Nếu nó cứ thổi mạnh xuống sườn dốc, chắc nàng đã không thể ngồi vững rồi.
“Đàn cho ta nghe.”
Đường Bảo nhô đầu ra khỏi túi, bò lên trên cổ cầm, cơ thể bị tiếng đàn tác động mà run bần bật,
vội vàng nhảy lên vai Hoa Thiên Cốt. Oa, mẹ Cốt Đầu thật giỏi, còn biết
đánh đàn nữa!
Đột nhiên Bạch Tử Họa vòng qua người nàng, hai bàn
tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng từ phía trên, nhẹ nhàng dao động
trên dây đàn. Hoa Thiên Cốt nhất thời đờ đẫn, như thể cả người từ từ
chìm trong nước.
“Đừng hấp tấp, tập trung tụ khí vào đầu ngón tay, đẩy từ tầng sóng âm đi, mỗi sóng âm đều có uy lực đập đá cắt vàng.”
Hoa Thiên Cốt cảm nhận cơ thể gần sát sau lưng mình, bản thân như sắp điên
rồi. Mặc cho ngón tay thon dài trắng nõn kia đang nắm lấy tay nàng, dạy
nàng đánh đàn, ngón tay nàng lại giống như bị tật, không thể động đậy.
Bỗng thấy bạch quang trên tay Bạch Tử Họa truyền vào, xuyên qua tay nàng.
Trong lúc truyền lực đó, ngón tay tăng tốc lướt trên phím đàn.
Hoa Thiên Cốt bần thần, căn bản không thể nghe thấy Bạch Tử Họa đang nói
gì, nhưng nàng tự hỏi, bàn tay phủ trên tay mình rõ ràng lạnh hệt như
băng, khí lạnh xuyên vào đến tận xương, nhưng sao nàng lại thấy nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, lòng dạ rối bời?
“Hiểu chưa?” Bạch Tử Họa buông tay nàng ra, cúi đầu nhìn đồ đệ dựa vào lòng mình như một nụ hoa nhỏ, cuộn thành một đống.
“Dạ, hiểu ạ.”
“Ngày mai ngươi đi chọn một cây mình thích. Nhạc chiến là một trong những thể chiến thường gặp, cho nên bình thường đệ tử Trường Lưu Sơn đều tập một
nhạc cụ. Vi sư chọn cổ cầm giúp ngươi, nếu ngươi không thích thì có thể
đổi sang cái khác.”
“Không cần, không cần đâu sư phụ, con rất
thích. Cám ơn sư phụ!” Hoa Thiên Cốt ngẩng mặt lên cười với Bạch Tử Họa, trong lòng thầm nghĩ nhất định là sư phụ hy vọng sau này nàng có thể
bảo vệ đàn Lưu Quang thật tốt.
Bạch Tử Họa gật đầu: “Ngày mai là tiết Nữ Oa, trong núi có đại lễ, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng, thưa sư phụ.” Hoa Thiên Cốt từ từ rời khỏi tầm mắt của người, quay lại
vui vẻ chạy tung tăng. Ha ha, sư phụ dạy nàng đánh đàn. Tới đây hơn nửa
năm, đây là lần đầu tiên sư phụ tự mình dạy nàng gì đó. Nàng vui quá đi
mất, sau này nhất định phải chăm chỉ luyện tập mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT