Mục tiêu hiện tại rất rõ ràng, đến Côn Luân tham dự Quần Tiên yến, thông báo việc Mao Sơn bị
phản đồ cướp mất xích Thuyên Thiên, truyền chức chưởng môn cho tiểu đồ
đệ Vân Ẩn của Thanh Hư đạo trưởng, sau đó giao phó Hoa Thiên Cốt cho
Bạch Tử Họa rồi đi tìm Sát Thiên Mạch…
Có mục tiêu là có động
lực, Hồng Điệp mang theo Hoa Thiên Cốt một mạch đi thẳng về phía Tây,
vừa đi vừa hỏi đường cũng mất hai ngày. Gần tới Côn Luân, tiểu loli kéo
kéo áo nàng, vẻ mặt ngượng ngùng nói.
“Tỷ tỷ, chúng ta có thể dừng lại một lát không, người muội bây giờ quá bẩn”.
Có thể thoải mái tắm táp sạch sẽ luôn là thú vui của con gái, đương nhiên
Hồng Điệp cũng không ngoại lệ. Mặc dù có thể dùng pháp quyết tẩy trần
nhưng vẫn không thấy thoải mái bằng. Vì thế nàng liền vui vẻ đáp ứng
tiểu loli cùng tìm chỗ sạch sẽ để tắm rửa.
Băng qua một khu
rừng, phát hiện một con suối nhỏ, Hoa Thiên Cốt liền vui vẻ nhảy vào.
Dòng suối chảy qua tảng đá nhẵn bóng rồi đổ về hồ nước xanh biếc.
“Tỷ tỷ, nước ở đây sạch lắm, còn mát nữa!”
Hoa Thiên Cốt cởi quần áo, vui vẻ bơi qua bơi lại như con cá nhỏ, gội đầu
tắm táp. Cô bé cảm thấy Thiên Thủy Tích trước ngực hơi nóng lên. Gần đây nó hay phát sáng và tỏa nhiệt khiến tiểu loli thấy rất kỳ lạ, nhưng
cũng chẳng có gì không ổn nên vẫn đeo trên người.
Hồng Điệp nhìn
trước nhìn sau, lại cẩn thận bố trí thêm một kết giới mới dám xuống
nước. Nếu nàng nhớ không nhầm, tên mặt trắng âm hiểm Đông Phương Úc
Khanh khẳng định ở gần đây, tốt nhất là cẩn thận một chút.
Hồng
Điệp mới đầu còn căng thẳng, dần dần cũng thư giãn ngâm mình trong nước, nhắm mắt dưỡng thần. Không thể không nói, ngủ say trong không gian của
Tiên Linh thành đã lâu, giờ có thể ngâm mình trong nước thật quá sảng
khoái. Đương nhiên mọi chuyện sẽ càng hoàn mỹ nếu không có tên phá đám
Đông Phương Úc Khanh.
Hoa Thiên Cốt vội vàng ôm quần áo che đi cơ thể nhỏ nhắn trốn sau lưng Hồng Điệp. Bên cạnh dòng suối, một người
dáng vẻ thư sinh đưa lưng về phía con suối, hai tai đỏ bừng giống như vô cùng xấu hổ.
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi…” Người nọ liên tục giải thích, giọng điệu kích động, “Ta không ngờ ở đây lại có người…”
Hồng Điệp ra hiệu cho tiểu loli mặc quần áo vào, bản thân nàng đã sớm phản
ứng kịp, chậm rãi đi lên bờ. Thật tò mò muốn biết bộ dạng cái tên ảnh đế xứng đáng đoạt giải oscar này!
“Khổng Tử dạy: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe. Ta, ta quả thực không cố ý…”
“Công tử có cố ý hay không thì cũng đã nhìn rồi. Danh tiết của tỷ muội ta
phải làm sao đây?” Hồng Điệp trong lòng cười thầm, cố nhớ lại mấy tiểu
thuyết cổ đại thường đọc lúc trước mà uyển chuyển biểu đạt.
Người trước mặt mặc áo trắng, tay cầm quạt lụa, vẻ mặt lúng túng rất phù hợp
với hoàn cảnh. Rõ ràng hắn cũng không đoán được sẽ bị người chất vấn như vậy.
“Tỷ tỷ, huynh ấy không cố ý mà! Tỷ đừng làm khó huynh ấy!”
“Không được, danh tiết là chuyện cực kì quan trọng với một cô nương. Thử hỏi chuyện này truyền ra, sau này muội gả cho ai được?”
Người kia bộ dáng có chút chật vật giống như không biết phải làm sao nhưng
ánh mắt lại vô cùng sáng, không giống ánh mắt của một người đang lúng
túng chút nào.
“Cô nương nói đúng, cơ thể cô nương đều đã bị ta
nhìn thấy hết, nếu không chịu trách nhiệm, há chẳng phải uổng công đọc
sách thánh hiền? Cô nương quý danh là gì, ngụ ở nơi đâu? Chờ ta đỗ tiến
sĩ rồi sẽ thành thân với nàng!”
Hồng Điệp trong lòng khinh bỉ tên tiểu tử này một phen, nói ra không biết ngượng mồm. Từ đầu nàng đã đề
phòng hắn, hắn có thể thấy cái gì chứ? Có thấy thì cũng là thấy Hoa
Thiên Cốt!
“Vậy công tử chẳng lẽ muốn thành thân với cả hai tỷ muội chúng ta?”
“Ta đây là chịu trách nhiệm với các nàng. Cô nương đừng lo lắng, ta nói lời giữ lời, nhất định sẽ lấy nàng!”
Hồng Điệp đầu đầy mồ hôi, thật sự không chịu nổi tên mặt dày này, nhất quyết đá Hoa Thiên Cốt ra làm bia đỡ đạn. Quả nhiên tên này chỉ quấn lấy Hoa
Thiên Cốt, ồn ồn ào ào một đống kinh thư lễ nghĩa rồi đạo đức nữ tử này
nọ. Đi tới lối rẽ, Hoa Thiên Cốt rốt cuộc không thể chịu nổi nữa:
“Không phải huynh lên kinh đi thi sao? Chúng ta mỗi bên một ngả nên nói lời từ biệt thôi, sau này gặp lại!”
“Không được, đi thi chỉ là chuyện nhỏ. Hai người các nàng phận nữ nhi, lỡ gặp
dã thú hay cướp thì biết làm sao? Dù các nàng không phải vị hôn thê mà
chỉ là người qua đường tình cờ gặp gỡ, ta cũng không thể thấy chết mà
không cứu! Ta quyết định sẽ đưa hai người đến nơi hai người muốn rồi mới lên kinh! Thi đỗ liền đến nhà cầu hôn, cưới hỏi đàng hoàng đưa các nàng về dinh!”
“Là tiểu muội này, không phải ta!” Hồng Điệp khinh bỉ nhìn tên này. “Lúc huynh đến ta đã mặc y phục rồi, đừng có lôi ta vào”.
“Đông Phương Úc Khanh ta đã nói thì sẽ làm, cô nương nói vậy là không tin
tưởng ta sao?” Đông Phương Úc Khanh mắt đầy ý cười vui vẻ nói.
Ông trời ơi, ông phái thiên lôi xuống đánh chết tên mặt dày này được không? Đây rõ ràng là trắng trợn trả thù công khai mà! Hồng Điệp ôm đầu đi
trước, hoàn toàn chịu thua với tên này.
Hoa Thiên Cốt đi đến đâu
Đông Phương Úc Khanh theo đến đấy, không thể thoát được. Thật sự bị bám
rồi cô bé cũng không biết phải làm sao, đêm đến cố dằn lửa giận, ngồi ăn bánh mỳ không thèm để ý đến nữa, hắn hỏi gì cũng khỏi trả lời.
“Ăn không?” Đông Phương Úc Khanh đưa một miếng bánh ngọt qua, Hoa Thiên Cốt nhìn nụ cười ấm áp của hắn, ma xui quỷ khiến lại đưa tay nhận lấy,
không ngờ bị Hồng Điệp chen ngang.
“Cảm ơn, ta đang đói!”
Đông Phương Úc Khanh đưa miếng bánh ngọt khác cho Hoa Thiên Cốt, rồi lại đưa thêm bánh ngọt cho nàng, dịu dàng: “Mau ăn đi, chỗ ta còn nhiều lắm!”
Không thể phủ nhận vẻ mặt dịu dàng kia có lực sát thương cực cao, nếu tên
tiểu tử này mà không phải là Đông Phương úc Khanh thì tốt biết mấy!
“Còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của hai vị?”
“Ta là Hoa Thiên Cốt, tỷ ấy tên là Hồng Điệp”.
“Hai nàng là tỷ muội ruột thịt?”
“Không phải, ta không có người thân. Ta vốn đi Mao Sơn cầu đạo, nhưng không thành, trên đường gặp tỷ ấy nên vẫn luôn đi chung”.
Đông Phương Úc Khanh nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía Hồng Điệp lại hỏi: “Vây bây giờ các nàng muốn đi đâu?”
“Côn Luân!” Lần này là Hồng Điệp đáp.
“Côn Luân? Đi xa như thế làm gì? Rất nguy hiểm!”
“Ta phải tham gia Quần Tiên yến.” Hồng Điệp nói xong liền giật mình, trong
lòng vô cùng kinh hãi. Rõ ràng đã rất đề phòng, vì sao người này hỏi gì
mình đều đáp, giống như không tự chủ được vậy?
“Quần Tiên yến? Vì sao các nàng lại đến đó?”
“Cả Mao Sơn bị giết, Thanh Hư đạo trưởng trước khi mất phó thác ta đến Quần Tiên yến truyền tin.” Hồng Điệp kinh hãi nhìn về phía Đông Phương Úc
Khanh. Người này rốt cuộc đã làm gì?
“Mao Sơn bị tàn sát? Đã bắt
đầu rồi sao?” Đông Phương Úc Khanh nhíu mày thì thào, “Thanh Hư đạo
trưởng trước lúc mất còn nói gì không?”
Đông Phương Úc Khanh càng lúc càng tiến tới gần, sốt ruột nắm lấy vai nàng hỏi:
“Sau đó thế nào, pháp khí trấn môn của Mao Sơn – xích Thuyên Thiên có giữ được không?”
“Bị cướp đi rồi…” Hồng Điệp cuối cùng cũng không áp chế được cảm giác muốn
nói, trong lòng tăng thêm một tầng đề phòng với Đông Phương Úc Khanh.
Người này thật sự quá nguy hiểm!
“Chuyện lớn không hay rồi.” Đông Phương Úc Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, chuyến đi này xem ra công cốc.
“Ta có việc nên phải quay về gấp, xem ra không thể đưa các nàng tới Côn
Luân, trên đường tỷ muội hai người nhất định phải cẩn thận.”
“Ai
thèm huynh đưa! Không phải huynh còn lên kinh sao?” Hoa Thiên Cốt khó
hiểu nghiêng đầu nhìn Đông Phương Úc Khanh. Người này vội vã cái gì,
chẳng lẽ nhà hắn cũng có thần khí thượng cổ, sợ yêu quái đến cướp sao?
“…Cái đó không vội, ta xử lý xong mọi chuyện sẽ đi.”
“Làm mất vật kia có hậu quả gì không? Sao mọi người ai cũng lo lắng như vậy?” Hoa Thiên Cốt tò mò hỏi.
“Thanh Hư đạo trưởng không nói cho nàng sao?”
“Không có, ông ấy chỉ nói sẽ giới thiệu ta với Trường Lưu đại tiên. Những chuyện khác đều là nói với tỷ tỷ!”
“Cái gì?” Đông Phương Úc Khanh nheo mắt lại.
“Thanh Hư đạo trưởng bảo ta đi bái Trường Lưu đại tiên Bạch Tử Họa làm thầy.”
Đông Phương Úc Khanh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ấm áp quen thuộc trở nên có
chút kiêu căng. Hồng Điệp thoáng nhìn qua, cảm giác người này dường như
có bất mãn với Bạch Tử Họa.
“Tình hình hiện nay, yêu ma xuất hiện dày đặc, ranh giới giữa tiên giả đắc đạo và kẻ tu hành đã không còn quá lớn. Ngoài Thiên Đình trên chín tầng mây ra, những tiên giả khác cho dù có chức vị hay là Tán tiên thảnh thơi, phần lớn đều ở sơn dã đào nguyên hay động tiên, tiên đảo xa bờ, người trần cũng có thể gặp tiên cầu
duyên. Nói thẳng ra tiên nhân không xa xôi, khó mạo phạm như trong tưởng tượng của mọi người. Chẳng qua là nhiều pháp lực, ít sắc dục hơn người
thường mà thôi. Hơn nữa, so với người, tiên càng dễ sa đọa nhập ma.”
Hoa Thiên Cốt thấy lời hắn mang theo sự khinh thường đối với tiên nhân,
nhất thời không biết nói sao cho phải. Sư phụ tương lai của cô bé không
biết là người như thế nào đây?
“Trường Lưu Sơn là nơi tu đạo lớn
nhất, tốt nhất trong tất cả các phái, cũng là nơi có nhiều môn hạ đệ tử
nhất. Hơn nữa những đệ tử xuất sắc của phái khác cũng sẽ định kì ghé tới luyện tập. Một phần ba số tiên giả đắc đạo hiện nay đi ra từ đó. Trường Lưu Sơn bao gồm tất cả sở trường của các môn phái, tiên thuật đạo pháp
đủ cả, số lượng tiên nhân pháp thuật cao cũng nhiều nhất. Dường như cả
Tiên giới đều trông về nơi này.”
Ngừng một lát, Đông Phương Úc
Khanh lại nói: “Nhưng đương nhiên điều quan trọng nhất là vì đến Ngọc Đế cũng không dám đắc tội với chưởng môn Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử
Họa.”
Hoa Thiên Cốt vừa nghe lại thêm lo lắng.
“Ông ấy rất lợi hại, rất khó tính sao?”
“Chắc chắn là cực kỳ lợi hại. Trên Tiên giới những người có thực tài không
nhiều lắm, nếu phải đối đầu, hắn chắc chắn là kẻ đáng sợ nhất. Còn nói
khó tính thì lời đồn chưa hẳn đáng tin, nàng tự đi sẽ biết. Tuy ta không thích hắn, nhưng nếu nàng có thể bái hắn làm thầy thì đúng là phúc mấy
đời.”
“Vậy huynh thử nói xem nếu Trường Lưu thượng tiên không chịu thu nhận ta thì có cách nào làm ông ấy đổi ý không?”
“Lòng người khó đoán, nàng tự cầu phúc đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT