Bạch Tử Họa rõ ràng
không phải là một người thích hợp cho việc thương lượng hoặc ít nhất
hiện tại không phải. Người này cả trong nguyên tác lẫn hiện tại đều kiêu ngạo tự phụ đến tận xương, vừa đến cũng không nói lời thừa trực tiếp
rút kiếm động thủ. Hồng Điệp tránh ở một bên liếc mắt nhìn thanh kiếm
màu bạc trong tay Bạch Tử Họa, không hiểu sao đặc biệt có cảm giác gai
mắt. Là Đoạn Niệm kiếm sao?
Kiếm thuật của Trường Lưu sơn được
xưng tụng đệ nhất tiên giới quả nhiên không tầm thường. Đoạn Niệm kiếm
trong tay Bạch Tử Họa vung lên, giống như sao băng rạch ngang bầu trời
sáng rực rỡ. Từng kiếm từng kiếm tung hoành quyết không nhân nhượng với
ma khí. Kiếm cũng như người, chính khí lẫm liệt.
Cả khe núi
cát bụi mịt mù, đất đá tung tóe. Hồng Điệp mở một vòng hộ thân che chắn
bản thân cùng Tiểu Bạch ở bên trong, lòng thầm thở dài. Bạch Tử Họa so
với một trăm năm trước đã mạnh hơn nhiều lắm, nếu như gặp lại Ma Quân
cũng không biết ai bại trong tay ai. Nhớ đến cố sự mà Tiểu Bạch kể,
trong lòng không khỏi rầu rĩ, không có tâm trạng quan sát trận chiến.
“Hồng Điệp, tình hình tiếp theo chỉ chờ chúng tiên đến tiếp viện Bạch Tử Họa
là tên này sẽ bị tóm gọn ngay. Đến lúc đó cô có thể hỏi hắn chuyện trước kia thực hư thế nào rồi?” Tiểu Bạch nhắm mắt điều dưỡng hồi lâu, đột
nhiên mở mắt ra nói.
“Ta biết rồi, ngươi cứ toàn tâm toàn ý trị thương đi.”
Hồng Điệp hờ hững đáp, không biết rằng lời mình nói lại có ảnh hưởng lớn thế nào đến ai đó. Bạch Tử Họa kiếm chiêu tán loạn, trong nháy mắt để nam
tử tóc đỏ nắm bắt được sơ hở. Khói bụi vần vũ tan đi, Bạch Tử Họa chống
kiếm xuống đất, một đầu gối nửa quỳ xuống mặt đất, nam tử tóc đỏ đứng
cách không xa, khóe miệng vương máu cười ha ha:
“Không nghĩ tới
tiên giới còn có một kì tài như ngươi, mới hơn trăm tuổi đã đạt tới cảnh giới này rồi. E rằng không lâu nữa, tiên giới lại có thêm một thượng
tiên.”
Bạch Tử Họa chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng đáp:
“Nếu
như ngươi không sa vào ma đạo, đã sớm trở thành thượng tiên. Tiếc rằng
ngươi chấp mê bất ngộ, tự hủy tiên thân, từ bỏ đạo tâm quyết chí tu ma.”
“Thế nào là chấp mê bất ngộ? Tu tiên thì sao, tu ma thế nào? Uổng cho ngươi
là kỳ tài một thời còn không hiểu rõ bằng nha đầu kia!” Nam tử tóc đỏ
không cho là đúng nói, liếc mắt về phía Hồng Điệp nói.
Bạch Tử
Họa ánh mắt phức tạp nhìn về phía thiếu nữ hồng y, kẻ kia đã sớm nhìn
nàng có ảnh hưởng với hắn. Chỉ mong kẻ kia sẽ không vứt bỏ danh dự của
tiền bối, xuống tay với nàng.
Thường nói xui xẻo nhất chính là
ngươi vừa nghĩ đến chuyện không tốt lành gì, chuyện ấy liền ập tới, tình cảnh hiện tại cũng như vậy. Nam tử tóc đỏ cười quái dị, hắc khí trên
tay tụ lại thành một đóa hắc liên hoa xoay tròn, từng cánh hoa bắn ra
giống như những lưỡi đao bay nhanh hướng về phía Hồng Điệp. Đây là một
chiêu thức độc môn của Tiên Linh tộc, gọi là Phật nộ liên hoa. Mỗi cánh hoa đều ẩn chứa sát cơ, tu vi càng mạnh, khả năng khống chế những cánh
hoa gây sát thương càng lớn, hơn nửa phạm vi công kích lại rộng, đối
phương gần như không thể tránh.
Hồng Điệp nhìn từng cánh hoa xinh đẹp lại ẩn chứa sát cơ đoạt mệnh, tuyệt vọng đẩy Tiểu Bạch ra xa. Cho
dù hắn không may trúng phải Phật nộ liên hoa cũng không phải mất mạng.
Mi dài hơi khép lại, bên tai dường như nghe thấy tiếng kêu xé gan xé
phổi của ai.
“Không!”
Không, không thể? Hay là không cần,
không được? Đến thế giới này, tự cho mình là đúng, tưởng rằng bản thân
là kẻ may mắn có thể tahy đổi được một số chuyện. Nào ngờ người tính
không bằng trời tính, có lẽ chuyện may mắn duy nhất từ khi đến đây là có thể quen biết một A Mạch tính tình nóng nảy lại luôn bao che khuyết
điểm của người mình, một Tiểu Bạch mới gặp mà như đã quen thân, còn có…
Bạch Tử Họa. Dẫu cảm thấy chuyện mà Tiểu Bạch kể thực sự rất khó tin,
nhưng trong lòng lại có cảm giác hắn không lừa nàng. Bạch Tử Họa, bất kể ngươi đối với ta thế nào, cũng thật vui vì đã biết ngươi.
Chờ
đợi thật lâu cũng không có cảm giác da thịt bị chia cắt như tưởng tượng, Hồng Điệp chậm rãi mở mắt. Trước mắt nàng là bóng lưng thon dài, áo bào tím bay bay che chắn trước người. Hồng Điệp che miệng, nói không nên
lời. Giây phút ngươi cho rằng bản thân phải chết không thể nghi ngờ lại
có một người không màng an nguy bản thân che chắn cho ngươi, cảm giác ấy thật khó diễn tả. Cho đến nhiều năm về sau, Hồng Điệp vẫn không quên
được giây phút nàng tuyệt vọng nhất, Sát Thiên Mạch đã vì nàng mà liều
mạng. Cũng giống như Bạch Tử Họa không quên được giây phút nàng liều
mình vì hắn, dù rằng nàng đã quên. Ngay từ lúc ấy, vận mệnh của họ đã
gắn lại với nhau rồi.
Hắc liên hoa biến mất, một bóng người áo
tím cũng loạng choạng ngã xuống. Hồng Điệp vội vã đón lấy Sát Thiên
Mạch. Khuôn mặt vốn diễm lệ trở nên trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng
còn rỉ máu. Chiếc áo bào màu tím đã nhuộm máu tươi, trong khung cảnh âm u của sơn cốc lại nhìn không rõ toàn thân nhuộm máu.
“A Mạch… A Mạch…”
Trong mắt Hồng Điệp lúc này ngoài vết thương trên người Sát Thiên Mạch thì
không còn thấy gì nữa rồi, nàng ôm chặt lấy Sát Thiên Mạch run rẩy kêu
lên.
“Không sao đâu! Có ta ở đây, sẽ không ai có thể làm bị thương muội…”
“Đừng gạt ta, cả người huynh đều là máu!”
Có thể không sao sao? Uy lực của một chiêu này, Hồng Điệp biết rất rõ, cho dù Sát Thiên Mạch bản lĩnh thông thiên cũng khó mà tiếp được lại hoàn
hảo vô khuyết. Huống chi nếu thật sự nhẹ nhàng như vậy, người cao ngạo
như Sát Thiên Mạch lại phải đứng chắn toàn bộ cho nàng sao?
“Trên đường đi gặp phải Bắc hải Long Vương, cô ta ganh tỵ với mỹ mạo của ta nên mới phun nước vào người ta, không phải máu đâu!”
Sát Thiên Mạch, ngươi cho là ta bị ngốc sao? Hồng Điệp cúi đầu cắn mạnh vào bờ môi Sát THiên Mạch, hoàn toàn không chú ý đến cơ thể hắn khẽ run
lên, chỉ cố dùng đầu lưỡi tách răng ra, tiến vào trong khoang miệng hắn, có thể cảm thấy thứ gì đó vừa nóng vừa tanh đang men theo khe hở do hai miệng áp vào nhau ào ạt chảy ra.
Sát Thiên Mạch đẩy nàng ra, ho rũ rượi, ho ra từng ngụm từng ngụm máu lớn, máu đập vào mắt Hồng Điệp khiến mắt nàng hoa lên.
“Huynh còn chối nữa sao? Huynh muốn nuốt máu vào trong phải không?”
Khó khăn lắm Sát Thiên Mạch mới thôi ho, muốn giơ tay lên, nhưng không giơ
nổi, rõ ràng đến nói cũng khó khăn, lại còn tỏ vẻ không sao, bình thản
nói: “Ta không sao, vết thương này không sao đâu.”
Hồng Điệp ôm
Sát THiên Mạch bằng cả hai tay, muốn chạm vào gương mặt hắn lại không
thể, chỉ có thể nhìn thật sâu vào mắt hắn nức nở:
“Không cần lừa ta, ta biết rất rõ uy lực một chiêu này!”
Vẻ mặt của Bạch Tử Họa từ khi đến đây vẫn trước sau như một, có chăng chỉ
là ánh mắt có chút biến đổi thôi. Thế nhưng khi nhìn hai người kia ở
chung một chỗ thân mật vẻ mặt hờ hững thản nhiên của hắn rốt cục cũng
tan vỡ. Hết lần này đến lần khác, nàng vẫn luôn khiến hắn không giữ được bình tĩnh vốn có.
Nhìn nàng và người khác vào sinh ra tử, nhìn
nàng cùng Sát Thiên Mạch thân mật mặc kệ xung quanh, Bạch Tử Họa biết
trái tim nàng đã không còn chỗ cho hắn. Đã tính trước sẽ có ngày hôm nay nhưng vẫn ngăn không được nỗi chua xót trong lòng. Hắn không thể nói rõ đó là cảm giác gì, càng không hiểu cơn giận vẫn đè nén kia từ đâu mà
đến. Hắn chỉ tự nhủ với mình hết lần này tới lần khác, tất cả những gì
hắn làm, đều là đúng.
“Thấy cô gái mình quan tâm thân mật với kẻ
khác ngươi vẫn có thể nhịn được, Tây Môn Nộ ta là người đầu tiên nể phục ngươi. Vừa nãy nhìn không kĩ, xem ra ngươi tuy tu vi tăng nhanh nhưng
đạo tâm lại không kiên cố, không biết chừng sẽ có một ngày đi trên con
đường của bổn tọa.”
Nam tử tóc đỏ hay còn gọi là Tây Môn Nộ cười
hắc hắc quái dị truyền âm cho Bạch Tử Họa. Y sống đã bao nhiêu năm, sao
có thể không nhìn ra vấn đề của Bạch Tử Họa. Đám người trong Tiên giới
đều là những kẻ ngụy quân tử, khẩu thị tâm phi. Tây Môn Nộ đã sớm nuôi ý định trả thù người trong Tiên giới, đối với kỳ tài trẻ tuổi của Tiên
giới như Bạch Tử Họa, nếu có thể khiến hắn phát điên phản lại Tiên giới, đó mới là điều y thấy vui vẻ nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT