Giờ phút này Hồng
Điệp như phát ngốc nhìn chằm chằm nam tử áo trắng tuấn lãng trước mặt,
cảm giác quen thuộc không nói lên lời. Nam tử áo trắng cũng ngẩn người
nhìn nàng, thân người hình như còn hơi run một chút. Hồng Điệp có thể
thấy rõ trong đôi mắt người này từ từ tràn đầy nước mắt… Ánh mắt kia đầy kích động lại có phần thương cảm, giống như một người lạc mất người anh em của mình suốt nhiều năm nay bất chợt gặp lại.
“Ngươi… làm sao vậy?” Hồng Điệp kinh ngạc nhìn người này, trong giọng nói còn có chút sợ hãi.
Lại thấy người kia chậm rãi đi đến trước mặt nàng, cổ họng giống như phát
ra một thanh âm kì lạ, tựa hồ vô hạn sầu não cùng mất mát. Nước mắt lăn
dài trên má, bộ dáng cực kì thương tâm.
Hồng Điệp gần như bị hù
dọa đến mức muốn co chân bỏ chạy. Đường đường là một đại nam nhân lại
rơi nước mắt lã chã, bộ dáng thì như oán phụ chốn khuê phòng. Nàng cố
gắng rà soát một lượt kí ức suốt trăm năm qua xem có từng trêu ghẹo mỹ
nam nhà nào lại phủi mông rời đi không chịu trách nhiệm không nhưng quả
thực không nhớ ra người này. Có chăng chỉ là cảm giác quen thuộc như có
như không, vô cùng kì quái.
Ngay lúc nàng đang bối rối thì người nọ đã lên tiếng, giọng nói tràn đầy thương cảm:
“Ta là Tiểu Bạch!”
Hồng Điệp ngẩn người ngẩng đầu lên nhìn người nọ, một tay giơ lên, theo bản năng nói:
“Ta không nhận ra ngươi, cũng không nhớ có từng phi lễ ngươi không! Nhưng
ta là người có trách nhiệm, nếu ta từng làm chuyện có lỗi với ngươi ta
nhất định sẽ thẳng thắn thừa nhận.”
Bạch y nam tử giống như
không nghĩ đến nàng lại nói những lời kinh hãi thế tục thế kia, vẻ mặt
thoáng cứng đờ, cố gắng lựa chọn từ ngữ mềm mỏng nhất.: “Ngươi… một chút cũng không thay đổi!”
“Ah, nói như vậy trước kia chúng ta rất thân thiết sao?”
“Đúng vậy! Tên của ta là do ngươi đặt!”
Thân thiết như vậy? Hồng Điệp choáng váng nhìn nam tử áo trắng diện mạo tuấn dật, thoạt nhìn cũng là một người ôn nhu dịu dàng tương đối giống khẩu
vị của nàng, nhìn kĩ thì… Chân khí đưa lên hai mắt, trong đôi mắt đen
như mực của Hồng Điệp chậm chạp hiện ra nguyên hình của người đối diện…
Là một Bạch lão hổ hàng thật giá thật!
Nhìn thanh niên tuấn lãng
trước mắt, Hồng Điệp rất muốn ngửa mặt lên trời gầm thét, hoặc là dứt
khoát đụng đầu chết cho xong hết mọi chuyện. Ngươi nói xem ngươi trêu
chọc ai không trêu lại đi trêu một lão hổ, tuyệt đối không nên để vẻ
ngoài của hắn lừa, một con hổ trắng xinh đẹp nằm im một chỗ tuyệt đối sẽ không biến thành mèo lớn, bản chất của hắn là hổ là hổ là hổ đấy.
Nhìn vẻ mặt túng quẫn của Hồng Điệp, Tiểu Bạch buồn cười nói:
“Có phải rất kinh ngạc không, diện mạo khi hóa nhân hình của ta có tới 3
phần giống ngươi đấy. Dù sao lúc trước ta cũng chỉ có một mình, ngươi và cái tên sát tinh kia là người duy nhất mà ta biết!”
Khó trách
nhìn ngươi lại có cảm giác quen thuộc, thì ra là diện mạo có vài phần
giống bản thân. Hồng Điệp than nhẹ, lại nghĩ kĩ lời Tiểu Bạch nói, như
vậy là hắn quen mình khi còn ở trong hình dạng hổ hơn nữa lúc ấy đã có
trí tuệ nhất định mới có thể nhận thức mình. Xem ra tu hành của người
này, không, là yêu này cũng không tệ! Tuy rằng lúc trước nàng vẫn thường cậy thế Sát Thiên Mạch mà bắt nạt mấy đầu yêu thú trong cốc nhưng sau
này lại có hứng thú với thảo dược làm đẹp, tối ngày chỉ để ý tới hoa hoa cỏ cỏ. Chuyện cũ đã lâu, quên đi cũng không có gì lạ!
“Huynh đệ, ngươi nói thật cho ta biết, ta với ngươi phát sinh quan hệ gì… Ta khẳng định sẽ chịu trách nhiệm?”
“Ừm, ngươi coi ta là sủng vật!” Tiểu Bạch bắt đầu nhớ lại.
Hồng Điệp hít sâu một hơi, vẻ mặt cổ quái.
“Ngươi còn cưỡi ta!” Tiểu Bạch thành thật đáp, mặt hơi đỏ lên.
“Sau đó tên sát tinh kia muốn làm hại ngươi liền nhốt ta vào. Lúc ta thoát
ra thì người đã không còn” Tiểu Bạch tiếp tục hồi tưởng, ánh mắt xa xăm. “Ta ngây ngốc ở đó thật lâu, sau đó ta phát hiện ta sắp độ kiếp hóa
nhân hình liền rời đi. Nhiều năm qua cũng chưa từng trở lại nơi đó.”
Tiểu Bạch, ngươi quả nhiên là một tiểu sủng vật trung thành. Hồng Điệp mắt
lấp lánh cảm động nhìn Tiểu Bạch, tuy rằng đối với những việc này nàng
không có ấn tượng gì nhưng mỗi lời của Tiểu Bạch đều cảm nhận được sự
chân thành ẩn bên trong… Ừm, thế nhưng sát tinh là ai?
***
Nghe xong câu chuyện của Tiểu Bạch, Hồng Điệp liều mạng nhịn cười trong ánh
mắt muốn giết người của hắn. “Ngươi… Những gì ngươi nói đều là thật à?”
“Ta lừa ngươi làm cái gì?” Thấy nàng che miệng cười trộm, Tiểu Bạch nóng nảy muốn lật bàn. “Đáng cười lắm à?”
“Không đáng cười, một chút cũng không đáng cười!” Người nào đó miệng thì nói
không đáng cười mà lại nhịn không được ngoác miệng cười ha ha, vẻ mặt
hiện rõ mấy chữ “Hư cấu!”.
Đợi đến khi cười đủ rồi, Hồng Điệp mới đoan đoan chính chính ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Bạch nói.
“Ta có cảm giác ngươi không lừa ta, cảm giác của ta trước giờ đều rất tinh
chuẩn, nhưng chuyện ngươi nói ta một chút cũng không có ấn tượng. Ta từ
khi đến thế giới… à, là từ khi có thể nhận thức thế giới này vẫn luôn ở
trong Thần ma bí cảnh, sau đó gặp được Sát Thiên Mạch, chúng ta luôn ở
chung một chỗ suốt trăm năm qua.”
“Không thể nào! Ta tuyệt đối
không nhận sai người, mùi vị trên người ngươi rất khác biệt muốn nhận
lầm cũng khó!” Tiểu Bạch nhảy dựng lên nói.
“Ngươi nghe ta nói
đã!” Cẩn thận ghi nhớ biểu tình trên mặt Tiểu Bạch, Hồng Điệp hơi chần
chừ nói. “Lần duy nhất ta và A Mạch tách ra là chuyện của bảy mươi năm
về trước, đại khái là cùng khoảng thời gian mà ngươi nhận định đã gặp
ta. Khi ấy ta bị Ma Quân đánh trọng thương, rơi vào không gian loạn lưu
cùng với Bạch Tử Họa của Trường Lưu. Sau này chúng ta chúng ta phát hiện ra nơi mà chúng ta rơi xuống là Man hoang, ở đó chúng ta đụng độ Yêu
hậu…”
“Sau đó thì sao?” Tiểu Bạch kích động hỏi.
“Sau đó
ta không nhớ rõ mọi chuyện, chỉ là sau khi ta hồi phục thì nghe người
khác nói lại, là A Mạch đưa ta trở về.” Hồng Điệp thở dài, trong lòng
buồn phiền vì chuyện của Sát Thiên Mạch và Lưu Hạ. “Nếu như chuyện của
ngươi là thật, vậy thì nó sẽ diễn ra trong khoảng thời gian ta không nhớ rõ mọi chuyện. Về mười năm năm kia, ta đoán nó chỉ là một mộng cảnh, dù sao thì theo lời Sát Thiên Mạch ta chỉ mất tích có vài tháng thôi, còn
người mà ngươi gọi là sát tinh rất có thể là Bạch Tử Họa.”
“Vậy chúng ta đi tìm Bạch Tử Họa hỏi, không phải sẽ rõ chân tướng sao?”
“Không đơn giản thế đâu. Theo như lời ngươi thì Bạch Tử Họa đã làm thứ gì đó
trên người ta lại không muốn người khác biết, việc ta mất đi đoạn ký ức
kia rất có thể cũng liên quan đến hắn. Ngươi cho rằng chúng ta hỏi hắn
liền thành thực trả lời sao?”
“Chúng ta đánh cho hắn chịu khai thì thôi!” Đồng chí Tiểu Bạch hứng trí bừng bừng đưa ra ý kiến.
“Ta không cho rằng chúng ta là đối thủ của hắn đâu, tương lai người ta
chính là kẻ mạnh nhất Tiên giới. Hơn nữa hắn cũng sắp kế nhiệm Chưởng
môn của Trường Lưu rồi, động tới hắn đám đạo sĩ thối kia còn không liều
mạng với chúng ta à?” Hồng Điệp liếc mắt nhìn Tiểu Bạch hưng phấn cực
kì, không ngần ngại dội một gáo nước lạnh.
Nhớ lại những thủ đoạn của tên sát tinh kia, Tiểu Bạch hơi rụt đầu lại, uể oải nói:
“Thế này cũng không được, thế kia cũng không được. Cuối cùng ngươi muốn thế nào?”
“Kế hoạch thì chưa có, nhưng mà ta có cách gặp được Bạch Tử Họa. Từ giờ cho đến lúc đó, chúng ta từ từ nghĩ cách đối phó với hắn.”
“Cứ theo ý ngươi đi.”
Bạch Tử Họa đang bận bù đầu với nghi lễ kế nhiệm chưởng môn sắp tới đột
nhiên sống lưng lạnh lẽo không khỏi nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Bạch đại tiên đáng thương còn không biết mình bị người tính kế, ngẩn người
một lúc lại tiếp tục xem các thư tịch. Tuy rằng trong nguyên tác, ngài
là nam chính vạn năng nhưng mẹ kế ta đây thích nhất là ngược đãi các vị
vạn năng như ngài =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT