Viết:kimnguu1993

Phụ tá:sanny_love_love9x

-Sư Tử mày phải bình tĩnh, bình tĩnh thì mới có thể nghĩ ra cách mà về được-ST vừa cố trấn an mình vừa tìm đường đi

Về phần BB:

-vậy là xong mình đã ghi chép đầy đủ về hình dáng màu sắc cả mẫu vật cũng đã lấy luôn rồi, đúng là 1 phát hiện tuyệt vời mà-BB khép quyển sách trên tay lại vừa đứng dậy vừa tự khen mình. Chợt BB khựng lại vài giây mặt có vẻ đam chiêu.

-chết rồi tìm phong bì, mình quên mất chuyện này, giờ cũng đã trễ lắm rồi...nhưng mà Sư Tử đâu rồi đáng lẽ với tính cách của cô ta thì đâu có để yên cho mình như vậy được.

BB lôi cái điện thoại trong túi quần ra xem: 17:40pm

-thôi chết, đúng là trễ thật rồi phải trở về lều thôi, Sư Tử, Sư Tử cô có ở đó không lên tiếng đi-BB gọi nhưng xung quanh cậu chỉ toàn là tiếng côn trùng ST thì vẫn không thấ đâu.

-cô ta đi đâu vậy chứ-BB thắc mắc

-hay là lạc mất rồi-BB nhìn xung quanh bắt đầu có chút lo lắng

-mặc dù cô ta có hung dữ thật nhưng lạc vô rừng 1 mình thì nguy hiểm lắm phải đi tìm cô ta mới được (t/g: woa bảo bảo nhà ta thật anh hùng *hâm mộ*. ST: anh hùng cái gì chứ không tại hắn sao tui lạc đường.t/g: lại thế rồi Sư à)

BB bắt đầu dò tìm đường đi vào rừng trời bây giờ đã rất tối nhưng may BB là 1 người chu đáo nên cậu có đem theo đèn pin mini

-cô ta đi theo hướng nào chứ, thật là chẳng biết tìm ở đâu đây. Sư Tử, Sư Tử cô có nghe thấy tui gọi không hả, Sư Tử cô ở đâu-BB vừa gọi vừa cố len sâu hơn vào trong rừng

-trời ơi mình lạc thiệt rồi làm sao mà về đây trời tối quá rồi, Bảo Bình cậu chết ở đâu rồi hả không đi tìm tui sao-ST bắt đầu cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn mắng BB vì dám "bỏ rơi" cô (t/g:là tự cô đi đó chứ.ST: t/g bênh ai hả *hầm hầm*.t/g: ơ t/g hông biết gì hết *ngó lơ*)

ST đi được 1 đoạn thì không đi nổi nữa cô ngồi bệch xuống đất lưng tựa vào 1 gốc cây 2 tay ôm lấy gối mắt thì nhìn xung quanh cái cảnh vật trước mắt làm cho Sư Tử nhớ lại một chuyện mà cô không bao giờ muốn nhớ tới

--------black*time--------

-mẹ ơi, mẹ ơi đừng mà, đừng bỏ con mẹ ơi...hic hic...-tiếng khóc nấc lên từng hồi của 1 cô bé có mái tóc màu đỏ, đôi mắt nâu đỏ của cô giàn giụa nước mắt, đang ôm trên tay 1 người phụ nữ vang lên trong đêm tối.

-Sư Tử...mẹ xin con đừng khóc, con phải cứng rắn lên chứ, con gái ngoan, con phải sống thật tốt có biết không, mẹ...mẹ xin lỗi..-tiếng người phụ nữ nhỏ dần rồi tắt lịm

-MẸ ƠI...-cô bé khóc thét lên-ĐỪNG MÀ...huhuhu

Đó là 1 vụ tai nạn giao thông nó đã cướp mất mẹ của ST khi cô và mẹ đang đi trên đường từ sân bay về nhà sau chuyến du lịch. Lúc đó ST chỉ có 6 tuổi, cô còn quá nhỏ để đón nhận 1 cú sốc lớn như vậy.

----------*------------

-mẹ ơi...đừng mà...đừng đi...đừn đi...làm ơn đừng bỏ con..ĐỪNG...-ST hét lên, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt, thì ra là cô nằm mơ

-Sư Tử cô ở đâu-tiếng BB vang lên

Sư Tử ngẩng đầu lên lắng tai nghe kỹ hơn.

-Sư Tử tui Bảo Bình đây cô đang ở đâu lên tiếng đi Sư Tử-BB lại tiếp tục gọi

-Bảo Bình-ST chợt đứng dậy la lên-Bảo Bình tui ở đây nè-ST lấy tay quệt nước mắt

-Sư Tử là cô phải không-BB hỏi lại hướng ánh đèn pin về phía có tiếng của ST

-tui đây tui đang ở đây nè-ST la lớn

-cô đứng yên đó tui tới liền-nói rồi BB cố gắng len lỏi đến chỗ ST.

5s sau:

-Sư Tử cô đâu rồi-BB lên tiếng

-ở đây tui đây nè-ST nhìn thấy ánh đèn le lói trong đêm tối liền vẫy vẫy tay cho BB thấy.

-Sư Tử tui thấy cô rồi đứng yên đó tui tới ngay-BB cố gắng chen qua mấy bụi cây để đến gần chỗ st hơn

-Sư Tử cô không sao chứ-BB có chút lo lắng

-Bảo Bình-ST hét lên rồi chạy tới...

* * *

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play