Viết:kimnguu1993

Phụ tá:sanny_love_love9x

-mấy cái phong bì đó chắc chạy trốn cô hết rồi, nhìn cô đằng đằng sát khí vậy thì đến mấy cái phong bì cũng biết sợ-BB khoanh tay trước ngực vừa cười vừa nói

-cậu có chịu im không vậy hả, cậu đang thách thức tính kiên nhẫn của tui đó-ST vừa nói vừa trúc giận lên mấy cái bụi rậm tội nghiệp

-tui làm gì đâu chứ-BB vẫn rất nhẹ nhàng

-đột nhiên ST tiến thẳng lại phía BB mặt thì hầm hầm-cái vấn đề ở đây là cậu không làm gì cả đó, tui bảo cậu tìm phong bì, tìm phong bì không phải đứng đó mà nói móc tui-ST hét lên nắm cổ áo BB lay lay (t/g:ac ac bình tĩnh ST ơi chết người bây giờ.ST: t/g còn nói nữa người tiếp theo là mi đó.t/g: hic *kéo miệng lại*)

-được rồi tui biết rồi, cô từ từ bình tĩnh lại đi tui giúp cô tìm mà-BB vừa nói vừa lấy tay ST ra khỏi áo mình

-là cậu nói đó còn không chịu tìm thì cậu chết với tôi-ST nhìn BB chỉ với nửa con mắt rồi lại tiếp tục tìm

-cô ta đúng là dữ quá mà-BB thở dài rồi bắt đầu tìm kiếm (t/g: từ nãy đến giờ cậu làm gì hả BB)

ST và BB lùng sục khắp nơi họ tìm dưới từng tảng đá, từng cành cây ngọn cỏ. Sư nhà ta nhảy từ chỗ này đến chỗ kia, BB thì cứ chậm rãi từ từ tìm. Cậu vạch 1 ngọn cỏ ra và phát hiện 1 cây nấm 1 bên đỏ 1 bên đen (t/g chém nhưng hông biết trên đời có hông chứ ở là hông có òy ák)

-cái này hình như mình gặp nó ở đâu rồi thì phải??-BB ngẩn người ra nhìn cây nấm miệng lẩm bẩm

-hình như nó là loại nấm độc lạ nhất còn lại trên thế giới, ôi trời sao nó lại ở đây-BB suýt hét lên khi nhớ ra cái nguồn gốc của cây nấm

Và rồi cái tính tò mò của BB đã bị cây nấm đó cuốn hút. BB nhà ta đã quên mất lời nói vô cùng "nhẹ nhàng" là đi tìm phong bì mà ST đã nói chỉ lo tập trung vô cây nấm

Trong khi đó Sư nhà ta thì:

-trời ơi cái trò chơi đáng ghét, mấy cái phong bì khó ưa các ngươi đâu mất hết rồi hả, ra đây cho ta-lần này ST đã thực sự mất bình tĩnh

ST tức quá không biết trúc giận vào đâu sẵn tiện có 1 hòn đá dưới chân cô đá 1 phát làm hòn đá lăn ra phía xa. ST chợt nhìn lại khung cảnh xung quanh

-ủa đây là đâu mà sao lạ quá vậy mình nhớ mình đang tìm ở đằng kia mà

-Bảo Bình cậu có biết chúng...-ST quay lại phía sau định hỏi BB nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có 1 mình cô

-grừ cái tên Bảo Bình đáng chết đó hắn trốn ở đâu rồi chứ, Bảo Bình cậu chết chắc rồi đừng để tui gặp cậu nữa-ST hét lên chân thì dậm dậm xuống mấy bụi cỏ dưới chân (t/g: nát hết cỏ của người ta rồi.ST: cái gì *liếc*.t/g:dạ hông có gì)

-bây giờ làm sao đây mình đang ở đâu vậy nè trời, phải tìm đường xuống núi nơi mọi người tập họp trước đã vụ phạt thì tính sau vậy, hic hic

ST nhà ta bắt đầu tìm đường quay về chỗ cũ nhưng thay vì đi xuống núi cô lại càng đi lên cao hơn và càng lúc càng đi sâu vô rừng. Mặt trời đã bắt đầu xuống núi, những tia nắng cuối cùng cũng sắp tắt, bây giờ nhìn khu rừng không giống như ban ngày chút nào tất cả đều rất đáng sợ.

-cú cú-tiếng của 1 con cú đêm cất lên làm ST giật mình

-con cú đáng ghét định hù chết ta hả, ta mà bắt được mi ta đem mi đi luộc đó (t/g: Sư bá đạo quá đi người ta động vật sống về đêm mà không lẽ bắt không cho người ta được lú mặt ra à.ST: sao mi nc nhiều vậy t/g.t/g: thôi ta im)

-nhưng sao càng đi càng thấy u ám quá vậy đáng lẽ nếu đi đúng đường thì mình đã đi xuống tới chân núi rồi chứ không lẽ...chết rồi mình bị lạc rồi-ST bắt đầu lo lắng (lạc nãy giờ giờ mới biết hả Sư)

-Sư Tử mày phải bình tĩnh, bình tĩnh thì mới nghĩ ra cách mà về được-ST cố trấn an mình

* * *

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play