Ray
vừa đọc xong một quyển sách phép thuật cũng vừa đúng lúc trời tối. Nhìn
lên bầu trời, hôm nay mọi thứ đều chìm vào trong một màu đen huyền bí
của bóng đêm, không trăng, cũng chẳng có sao.
Bước về phòng, Ray khoác lên mình chiếc áo choàng đen, che kín cả mặt. Đêm nay rất thích hợp để làm nhiệm vụ.
Không để mất thêm nhiều thời gian, Ray nhanh chóng dịch chuyển đến nơi cần
đến. Theo dõi suốt mấy hôm nay, Ray hoàn toàn khẳng định giờ này là hoàn toàn phù hợp.
Cuối cùng Ray cũng nhanh chóng dịch chuyển đến địa điểm mình cần. Đó chính
là ở góc khuất của phòng hiệu trưởng. Ray thận trọng quan sát xung
quanh, hoàn toàn không một bóng người mà... đêm nay không chút ánh sáng, Ray từ trên xuống dưới lại chỉ toàn một màu đen, chắc chắn cũng chẳng
ai thấy được.
Nhặt một viên đá nhỏ ngay dưới chân mình, Ray nhẹ nhàng liệng viên đá đến
phía trước khoảng tầm năm bước chân. Một vài tia sáng khẽ ánh lên rồi
nhanh chóng tắt, Ray khẽ cười nửa miệng. Quả nhiên là có kết giới, Ray
đúng là suy đoán không lầm chút nào. Thế nhưng... kết giới thì đã sao
chứ, nhiêu đó có thể làm khó được Ray sao?
Dòng suy nghĩ của Ray chợt tắt, Ray thận trọng ngồi xuống, nấp sau bụi cây.
Hai bóng người di chuyển với ánh đèn trên tay đến gần nơi hòn đá lúc
nãy, sau một hồi kiểm tra tỉ mỉ, cả hai bảo nhau chỉ là hòn đá, không có vấn đề gì rồi lập tức phóng vút lên mái nhà biến mất hẳn.
Ray
nhìn theo bọn họ. Chỉ là phòng hiệu trưởng, có kết giới vẫn tạm chấp
nhận được nhưng... có thêm hai người bảo vệ thì... chắc chắn có vấn đề.
Ray lúc nãy cũng phần nào khẳng định suy đoán của cha mẹ mình. Nhưng...
đến lúc bắt đầu nhiệm vụ của mình rồi.
Ray
nhắm mắt lại, hai bàn tay tạo thành một hình dạng kì lạ, gió khẽ khàng
nổi lên, thổi qua lớp áo choàng. Năng lượng phép thuật dần dần tích tụ
lại rồi lan tỏa khắp người Ray, chúng... dần dần chuyển đổi. Cũng mất
một lúc lâu, thế nhưng... đã hoàn thành.
Ray
đứng dậy, thận trọng tiến đến gần kết giới Rebecca đã giăng. Ray đưa một tay về phía trước chạm vào kết giới để kiểm tra trước. Cánh tay... đã
xuyên qua kết giới. Ray cười khẩy, vậy là thành công. Một lần nữa thận
trọng Ray nhìn ngó xung quanh rồi lập tức đi xuyên qua kết giới mà không để lại một vết tích hay manh mối nào.
Đã thành công.
Ray
đứng trong kết giới nhìn ra ngoài. Phép thuật của nó thật sự là hoàn hảo cho việc đột nhập này, không chút ảnh hưởng gì đến kết giới, cũng chẳng để ai phát hiện có người đột nhập. Tuy có tốn nhiều thời gian, luyện
tập thành công cũng cực kì vất vả nhưng lúc này, phép thuật của nó - mẹ
Ray đã phát huy triệt để tác dụng của mình.
Vẫn
vô cùng thận trọng, Ray quan sát xung quanh. Cần phải kiểm tra, lỡ may
lại có bẫy thì không ổn, công sức nãy giờ sẽ hóa ra công cốc.
Ray dùng
phép thuật tạo ra một làn khói, đây là phép thuật của cha cậu. Dù hay
đối đầu với hắn nhưng Ray cũng không thể phủ nhận sự thật rằng cha cậu
có những phép thuật rất hữu dụng và dạy cho cậu rất nhiều loại phép
thuật thú vị.
Làn khói nhẹ nhàng bay
hết con đường đến cửa vào phòng hiệu trưởng. Vì hôm nay mọi thứ đều chìm vào bóng tối do không trăng cũng chẳng có sao nên không ai nhận ra làn
khói này, chỉ có Ray là người sử dụng phép thuật điều khiển nên mới nhận ra và cảm nhận được làn khói mà thôi.
Làn khói mở ra một con đường. Đúng thật là... xung quanh có rất nhiều bẫy. Ray càng lúc càng thêm lòng nghi ngờ.
Vẫn đề cao cảnh giác, Ray bước đi theo con đường mà làn khói đã vạch ra cho mình. Đã đến cửa.
Có lẽ Rebecca tự tin
rằng không ai có thể vào được đến tận đây cho nên ngay tại nơi đây không còn bẫy hay phép thuật bảo vệ gì nữa. Để nhanh chóng, Ray lập tức dịch
chuyển vào bên trong. Và thật may, không có phép thuật nào cản trở nên
thuật dịch chuyển không gặp trở ngại gì.
Dùng phép thuật, Ray bao bọc cả căn phòng bằng lớp vỏ bóng tối để không ai phát hiện ra có người lọt vào cũng như không ai phát hiện ra có ánh sáng ở bên trong. Phép
thuật hoàn thành, Ray búng tay cho cả căn phòng sáng lên rực rỡ.
Căn phòng hiệu trưởng... vẫn rất bình thường như bao ngày.
Chắc chắn Ray sẽ tin là
bình thường nếu như dễ dàng đột nhập vào đây nhưng để tiến vào nơi này
phải vượt qua kết giới, lại có thêm nhiều bẫy như vậy thì... hoàn toàn
không thể nào bình thường cho được.
Ray nhìn ngó xung quanh và bắt đầu kiểm tra.
Nơi đầu tiên Ray kiểm tra là bàn hiệu trưởng của Rebecca.
Ray tìm kiếm trên bàn, mở các ngăn tủ để xem có gì bất thường không nhưng không có. Tiếp đến, Ray lần lượt kiểm tra khắp phòng.
Nhiệm vụ nó và hắn giao
cho Ray chỉ là kiểm tra phòng hiệu trưởng của Rebecca để xem xem cô ta
có liên quan đến tổ chức hắc ám hay có được thông tin gì về tổ chức đó
không. Nhiệm vụ này không hề cụ thể, điều này thật sự khiến việc tìm
kiếm của Ray trở nên khó khăn hơn hẳn.
Đã gần một tiếng trôi
qua, ấy vậy mà Ray vẫn chẳng tìm thấy gì đặc biệt. Trong bàn hiệu trưởng thì toàn là trang sức rồi lại những vật dụng làm đẹp. Những nơi khác
cũng chỉ những thứ này và cộng thêm những xấp tài liệu của Witchard. Rốt cuộc... thứ Rebecca muốn bảo vệ đến mức phải lập kết giới, cho người ở
xung quanh và đặt bẫy là gì mới được kia chứ.
Đột nhiên, mọi động tác của Ray dừng hẳn. Ray khẽ nhíu mày, có người... đang đến.
Rất nhanh chóng, Ray
chạy đến góc tủ, ngay sau chậu cây và nấp mình ở đó. Ray tắt hết đèn
trong phòng, để cả căn phòng chìm trong bóng tối như cũ. Thêm nữa, Ray
dùng phép thuật ẩn thân để tránh khả năng bị phát hiện, nếu không công
sức nãy giờ xem như tiêu tan.
Quả đúng như Ray đoán, cánh cửa... đã mở ra, cả căn phòng lại rực rỡ trong ánh sáng.
Rebecca bước vào phòng,
dáng vẻ có phần uể oải nhưng cũng đóng cửa lại rồi tiến đến ghế hiệu
trưởng ngồi xuống. Hai tên lúc nãy Ray thấy đi kiểm tra kết giới cũng
xuất hiện và quỳ trước mặt Rebecca. Rebecca có vẻ không hài lòng lên
tiếng:
- Rốt cuộc là chuyện gì mà bắt ta phải đến đây vào giờ này?
Một trong số hai tên đang quỳ lên tiếng:
- Thưa phu nhân, thủ lĩnh muốn gặp người.
Tên còn lại tiếp lời:
- Vì Chủ nhân, Ngài ấy
đã sắp tỉnh lại nên thủ lĩnh muốn bàn bạc chuyện hệ trọng với người.
Mong người hãy lập tức đến gặp thủ lĩnh.
Rebecca ngáp ngắn ngáp
dài, có vẻ đang ngủ ngon thì bị quấy rầy nhưng dù gì thì cô ta cũng
không thể không đi gặp. Khẽ phẩy tay, Rebecca lên tiếng:
- Rồi rồi. Các ngươi lui đi, ta sẽ đi ngay.
- Tuân lệnh.
Hai tên áo đen đồng thanh rồi lập tức biến mất.
Rebecca lười biếng đứng dậy, ánh mắt rõ ràng là rất không vui, buông tiếng phàn nàn:
- Lão già phiền phức.
Miệng tuy nói vậy nhưng cô ta vẫn quay bước đi.
Rebecca từng bước tiến
đến một cái tủ ở gần đó, tuy còn vẻ khó chịu nhưng cô ta vẫn chạm tay
vào một quyển sách, nhấn quyển sách đó sát vào trong. Khi vừa xong,
Rebecca lùi về sau hai bước.
Những âm thanh kì lạ khẽ vang lên, những quyển sách trên tủ... đang lần lượt chuyển đổi vị trí.
Chỉ trong một thoáng, chúng đều dẹp sang một bên, chiếc tủ cũng tách ra
làm đôi, mở ra một con đường ở giữa. Rebecca tuy khẳng định là không có
ai trong phòng hiệu trưởng này nhưng vẫn thận trọng dè chừng, quan sát
xung quanh rồi mới bước vào bên trong.
Ray nấp ở phía đối diện, thật may mắn là đã chứng kiến hoàn toàn. Thì ra... đây là thứ mà Rebecca muốn che giấu.
Nhanh chóng rời khỏi chỗ nấp, trước khi chiếc tủ hồi phục trạng thái bình thường, Ray đã an toàn lọt vào bên trong.
Bên trong là một lối đi, hai bên chỉ toàn là vách tường với những ngọn đuốc sáng rực bên trong.
Ray nhìn thấy ở phía xa, Rebecca đang rẽ sang trái. Không để mất dấu,
Ray nhanh chóng đuổi theo Rebecca.
Con đường bên trong này
rất hẹp, chỉ đủ cho hai người đi ngang với nhau, lại rất dài, gần như là vô tận, chẳng thấy ánh sáng đâu cả. Hơn nữa, cứ cách một đoạn dài lại
có thêm nhiều lối rẽ, gần như giống một mê cung hơn một con đường. Nếu
Ray không nhanh chận đuổi theo Rebecca, chắc chắn sẽ lạc ở nơi đây và
không thể thoát ra được. Nhìn những vết tích, Ray hoàn toàn khẳng định
nơi này chỉ mới có không lâu, khoảng tầm cách đây gần hai tháng.
Ở phía xa, cuối cùng... đã thấy ánh sáng rồi.
Ray nhanh chóng chạy
thật nhanh theo lối có ánh sáng, Rebecca cũng vừa đi ra khỏi đó. Thế
nhưng... vừa bước ra, Ray... đã không thấy Rebecca đâu nữa cả. Ray mất
dấu cô ta rồi.
Trong lòng Ray dâng trào cảm giác khó chịu, thật không thể tin được đã theo được đến tận nơi đây rồi mà còn có thể để cô ta biến mất. Thế nhưng... Ray cũng đã nhận ra
một điều.
Nhìn cảnh vật và không
khí xung quanh, Ray khẳng định mình đang ở bên ngoài trời. Đưa tay tạo
thành một ngọn lửa rực rỡ, Ray phát hiện ra nơi này... không phải
Witchard. Và... nếu Ray không lầm thì đây chính là vùng ngoại ô ở trung
tâm Witchard.
Trong lòng Ray dâng trào nổi nghi hoặc. Xung quanh Witchard có kết giới bảo vệ chắc chắn không
ai ra được cũng chẳng ai vào được, vậy mà.... đuổi theo Rebecca, Ray có
thể ra đến tận nơi đây sao? Vậy ra, đường hầm vừa rồi chính là lối đi
nối liền phòng hiệu trưởng với thế giới bên ngoài. Ray thầm nghĩ, rất có thể đó là lối mà bọn phù thủy hắc ám sẽ dùng để đột nhập tấn công
Witchard mà không ai hay biết.
Thế nhưng đó chỉ là suy đoán của Ray, vẫn cần phải kiểm tra.
Ray dịch chuyển trở lại Witchard. Đứng trước cổng Witchard, Ray triệu hồi chổi thần bay một vòng Witchard để kiểm tra.
Rất rõ ràng, kết giới
hoàn toàn bình thường, không chút vấn đề cũng chẳng có lỗ hổng gì cả.
Vậy là, bằng một cách nào đó, đường hầm kia đã lọt khỏi kết giới và nối
liền với bên ngoài. Tin tức này... quan trọng đây.
Thế nhưng Ray vẫn thắc
mắc, rốt cuộc vừa rồi Rebecca đã biến đi đâu. Ray tự trách mình, giá như cậu không làm mất dấu Rebecca, rất có thể cậu đã có thể đến được trung
tâm của tổ chức mà Claudia nhắc đến cũng như biết được thân phận thủ
lĩnh là ai, mục đích của bọn chúng là gì.
Mà... sự thật chính là
vậy. Rebecca hiện đang ở trung tâm của tổ chức và cùng vị thủ lĩnh kia
bàn bạc một kế hoạch sắp sửa diễn ra.Nhưng có điều, đến tận bây giờ cô
ta vẫn không biết mình đã bị Ray theo dõi cũng như Ray đã biết về con
đường bí mật tại phòng hiệu trưởng.
Có ai nhớ phép thuật Ray học từ cha mẹ mình và sử dụng để đột nhập vào phòng hiệu trưởng là phép thuật mà Ryu và Ren đã sử dụng trong chap bao nhiêu của Bí mật phù thủy Phần 1 không???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT