Bài luyện tập của Yuu và Hinata vẫn được tiếp tục. Hinata ngồi bệt xuống đất, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở càng lúc càng khó khăn:
- Nghỉ... nghỉ... một lát.
Nói
rồi, Hinata mệt mỏi nằm dài xuống nền đất, để mặt những hơi thở dồn dập. Đã ba ngày, ba ngày Yuu cùng Hinata luyện tập theo bài huấn luyện thứ
2, thật sự rất mệt.
Hinata đã điều khiển tốt hơn khả năng nhìn trước tương lai nhưng cũng chỉ mới
dừng ở mức nhìn thấy vài chuyển động tiếp theo của đối thủ và hiện tại,
Hinata cần phải nhìn được xa hơn hay nói chính xác, mục tiêu mà nó và
hắn muốn Hinata đạt được chính là muốn Hinata nhìn được những điều
Hinata muốn thấy trong tương lai. Và... không dễ dàng chút nào.
Mặt trời đã dần dần xuống núi, cả một bầu trời rực rỡ sắc đỏ. Yuu tiến đến bên cạnh Hinata:
- Chúng ta về thôi, mai lại tiếp tục.
Hinata gật đầu, chống tay đứng dậy, cả hai trở về cung điện sau một ngày luyện tập mệt mỏi gần như kiệt sức.
- Anh Yuu.
Haruko vẫy tay mỉm cười nhìn Yuu, Yuu cũng mỉm cười chào lại Haruko. Dạo gần
đây, Yuu và Haruko thường nói chuyện với nhau sau khi Yuu luyện tập cho
Hinata xong. Tất cả mọi chuyện trước đây đều hoàn toàn được xóa bỏ, Yuu
vui vẻ với Haruko hơn và... hay cười với Haruko. Có lẽ quan hệ giữa hai
người cũng trở nên tốt hơn.
Còn
Leon, Leon theo lệnh anh đi tìm nó và hắn để gọi hai người trở về nhưng
đã ba ngày vẫn chưa thấy đâu, có lẽ Leon vẫn chưa tìm được hai người.
Đến với tình hình Witchard.
- Giáo sư, giáo sư.
Một
đám nữ sinh cứ thế reo hò, xúm xít quanh một vị giáo sư trẻ tuổi không
ai khác chính là Ame. Những nữ sinh viện đủ lí do, nào là không hiểu
thần chú, nào là phép thuật này phải dùng thế nào, phép thuật kia dùng
để làm gì,... Tất cả đều tranh nhau hỏi Ame hay nói đúng hơn là cố ý
tiếp cận Ame cho bằng được.
Thực chất thì chuyện dùng học tập để tiếp cận giáo sư Ame là do các nữ sinh
này học lỏm từ Nyoko trong khi Nyoko hoàn toàn không có ý đồ gì.
Thời gian Ame mới đến Witchard dạy học, vẻ nổi bật đã thu hút rất nhiều học
sinh. Nyoko và Ame thì lại quen biết nhau từ thời còn bé, cả hai sau bao năm gặp lại thì càng thêm thân thiết và khắn khít. Nyoko và Ame ngoài
những chuyện về cuộc sống còn thường xuyên trao đổi với nhau về việc dạy học và về các loại phép thuật. Chính vì lẽ đó, các nữ sinh khác cũng
bắt đầu học theo.
Ame
vẫn vô cùng lịch sự tươi cười, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của các nữ sinh đang vây quanh. Thế nhưng, Ame không hề hay biết rằng việc này
càng làm mình có thêm nhiều vệ tinh.
Ray và Green cùng nhau đi ngang qua chỗ của Ame, Green nhìn Ame đang được vây quanh mà không khỏi cảm thán:
- Giáo sư Ame mới về Witchard dạy mà được nhiều người hâm mộ như vậy rồi, thầy ấy có sức hút thật đấy!
Vừa nói, Green vừa nở nụ cười cúi chào Ame, Ame nhìn thấy cũng mỉm cười cúi chào lại.
Ray vẫn chẳng chút để tâm đến xung quanh, lơ đãng đáp lời Green:
- Chẳng có gì thú vị.
Green khẽ cười nhanh chân bước theo Ray:
- Nhưng được vậy cũng thích mà, anh không thấy vậy sao?
Nói rồi, Green đưa ánh mắt mong chờ câu trả lời từ Ray. Ray khẽ đưa mắt sang Green, lạnh lùng đáp:
- Không. Rất phiền phức.
Cứ thế, Ray bình thản
bước đi. Green nhíu mày nhìn Ray, khẽ bĩu môi rồi cũng bước theo Ray
không để Ray bỏ lại. Khoác tay Ray, Green cười dịu dàng:
- Nhưng như anh thì tốt. Cứ lạnh như băng đá chẳng có nữ sinh nào dám đến gần, em đỡ lo lắng có người cướp mất anh!!!
Ray bên ngoài không chút cảm xúc nhưng trong lòng lại vì lời nói của Green mà thấy vui vui. Ray
đưa tay xoa đầu Green, cả hai cùng bước đi.
Nyoko nhìn theo bóng dáng Ray và Green mà khẽ nở nụ cười, thì thầm trong miệng:
- Đúng là, Ray lúc nào cũng vậy. Cha nào con nấy mà.
Nyoko vừa cười vừa lắc
đầu. Nhưng dù sao thì mục đích chính của Nyoko không phải là xem cuộc
trò chuyện của Ray và Green. Nyoko hít thở một hơi rồi dùng khuôn mặt
lạnh lùng từng bước tiến gần đến đám đông, lần này Nyoko phải đích thân
ra tay rồi. Tự dưng Nyoko thấy trong lòng có chút gì đó vui vui, cũng
cảm thấy mọi chuyện thật sự rất thú vị.
Khẽ hắn giọng, Nyoko lên tiếng:
- Giáo sư Ame, giáo sư
có sức hút quá nhỉ. Còn các cậu, càng lúc càng ham học hỏi nhỉ. Cả thời
gian rảnh rỗi cũng tìm đến giáo sư Ame để trò chuyện. Học phép thuật...
khó khăn với các cậu đến vậy sao???
Theo lời nói của Nyoko,
hàn khí tỏa ra xung quanh khiến tất cả đều im bặt, không còn một tiếng
động. Ame khó hiểu nhìn Nyoko, Nyoko... đang tính bày trò gì đây.
Nyoko lạnh lùng liếc mắt nhìn khắp một lượt khiến các nữ sinh thoáng rùng minh, riêng Ame vẫn
thấy khó hiểu, chắc chắn cô gái nhỏ này sắp bày trò gì rồi đây. Ame khẽ
buông tiếng thở dài.
Nyoko nhìn Ame lên tiếng:
- Giáo sư Ame, chẳng phải chúng ta có hẹn sao? Vậy mà anh lại ở đây với một đám nữ sinh xung quanh sao???
Khắp xung quanh bỗng rộ
lên tiếng xì xào, Ame... cũng đen mặt. Nyoko đang nói gì vậy chứ, nói
vậy... chẳng phải dễ gây hiểu lầm hay sao? Nyoko nở nụ cười nửa miệng,
nhấn mạnh từng từ:
- Không phải sao?
Ame nở nụ cười gượng gạo:
- À... Ph... Phải. Phải.
Rồi, Ame nhìn những nữ sinh xung quanh:
- Xin lỗi các em, tôi... có hẹn với Nyoko.
Nói rồi, Ame tách ra
khỏi đám đông tiến lại gần Nyoko. Tiến xì xào bàn tán lại càng nhiều hơn nữa. Ame tuy không muốn để người khác hiểu lầm quan hệ giữa mình và
Nyoko nhưng cũng không thể vạch trần trò đùa của Nyoko bởi lẽ... tính
tình Nyoko Ame hiểu rất rõ, hai người chơi chung và thân nhau từ nhỏ kia mà.
Nyoko hài lòng nhìn Ame rồi kéo tay Ame, cả hai tách khỏi đám đông vẫn còn đang xôn xao dư luận về mình.
Đến một nơi không còn có ai xung quanh, Nyoko mới thích thú ngồi xuống nhìn Ame:
- Anh vẫn như ngày nào nhỉ! Dù em có làm gì hay nói gì anh cũng chấp nhận không hề vạch trần.
Ame nhíu mày nhìn Nyoko nhưng không hề khó chịu hay có ý giận dữ trách móc gì:
- Em thật là. Có biết là thế nào cũng sẽ bị bàn tán là em và anh có quan hệ gì khác hay nói đúng hơn, sẽ bị người ta nói rằng chúng ta là một cặp đấy!
Nyoko không chút gì là bận tâm, lơ đãng nhìn ngắm trời mây rồi đáp:
- Dư luận nói gì kệ họ. Em giúp anh còn gì?
- Giúp anh?
Ame ngơ ngác hỏi lại. Nyoko thở dài đứng dậy đối diện với Ame rồi gật đầu:
- Chứ còn gì nữa. Rõ
ràng bọn họ làm vệ tinh đeo bám anh, ấy vậy mà anh còn tận tình lịch
thiệp trò chuyện, không hay biết gì nữa chứ.
Ame còn ngơ ngác, dường như không tin lắm lời Nyoko. Nyoko nhíu mày nhìn Ame, có vẻ hơi khó chịu:
- Anh ngốc thật đấy, lúc nào cũng đơn giản như vậy.
Rồi, Nyoko cũng đành thở dài, đặt một ta lên vai Ame, Nyoko vỗ ngực tự tin:
- Nhưng không sao. Có em đây rồi, em sẽ giúp anh không công vậy, xem như nể tình chúng ta thân
thiết bấy lâu. Tin ở em, Ame ngốc!
- Rồi, rồi. Anh ngốc, cũng rất đơn giản. Vậy nên trăm sự anh đều nhờ em cả, thân anh đành nhờ em lo giúp vậy!!!
Nói rồi, Ame nở nụ cười
tỏa nắng nhìn Nyoko. Thế nhưng, Ame không hề hay biết rằng cô bé đứng
đối diện trong một thoáng ngắn ngủi trái tim đã từng đập lỗi nhịp vì
cậu.
Từ phía xa, hiệu trưởng
Rebecca nhìn Ame và Nyoko mà trong lòng đầy những thắc mắc. Thân phận
của Ame, người của cô ta cũng đã điều tra ra được. Ấy vậy mà, Rebecca
vẫn thật không hiểu nổi những lời Ame nói với cô ta lúc trước là có ý
gì. Rõ ràng Rebecca chưa từng quen biết Ame trước đây, và Rebecca cũng
khẳng định chưa hề gây thù chuốc oán gì với Ame. Rốt cuộc thì... chuyện
là thế nào nhỉ?
Thế nhưng dù chuyện còn
uẩn khúc gì hay chỉ đơn thuần là hiểu lầm đi chăng nữa thì Ame cũng đã
từng đe dọa Rebecca. Điều này khiến Rebecca thật sự tức giận và cũng cảm thấy không thể chấp nhận được bởi niềm kiêu hãnh của cô ta bị đụng
chạm. Chính vì vậy, ngoài Ray ra, trong danh sách đen của cô ta đã có
thêm Ame. Rebecca thầm nghĩ trong lòng, tốt nhất Ray và Ame đừng để lộ
sơ hở nào, nếu không... chắc chắn cô ta sẽ không buông tha.
Đưa ánh mắt sắc bén nhìn về Ame, Rebecca quay lưng bước đi.
Ame đang nói chuyện vui
vẻ với Nyoko nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén. Không cần quay đầu nhìn, Ame cũng hoàn toàn biết được đó là ánh mắt của ai,
còn ai khác ngoài Rebecca kia chứ. Ame thầm cười khẩy trong lòng,
Rebecca tốt nhất hãy yên phận, nếu không thù cũ nợ mới, Ame đều sẽ tính
sổ với cô ta một lượt.
Trở lại với cung điện thế giới phép thuật.
Cuối cùng thì Leon cũng
đưa được nó và hắn trở về. Lập tức lao nhanh đến phòng của anh và
Saphia, nó và hắn đang rất muốn biết thứ anh muốn nó và hắn xem là gì.
Anh và Saphia cũng đã ở sẵn trong phòng, thấy nó về thì thật sự thấy rất vui. Saphia lập tức trở vào trong để lấy món đồ ra.
Nó liền lên tiếng:
- Anh Yun, hai người đã biết được gì vậy?
Anh chậm rãi:
- Hai người ngồi xuống đi đã.
Nó và hắn nhìn nhau rồi
cũng ngồi xuống, Saphia cũng đã từ trong đi ra với một chiếc hộp trên
tay. Đặt chiếc hộp lên bàn, Saphia ngồi xuống cạnh anh.
Anh mở chiếc hộp rồi đồng thời lên tiếng giải thích:
- Anh nhớ ra rằng tuy
tài liệu hay sách về vương quốc huyền bí đã bị tiêu hủy gần hết nhưng
năm xưa, cha anh cũng đã cố gắng giữ lại một quyển sách về vương quốc
huyền bí. Đây là chuyện bí mật mà chỉ có anh và cha biết. Cha anh còn
nói quyển sách này ghi chép về nhiều phù thủy vĩ đại của vương quốc
huyền bí, và... thật may mắn cũng có thứ mà anh nghĩ em cần tìm.
Anh vừa nói vừa lấy
quyển sách ra từ chiếc hộp. Một quyển sách cũ kĩ với bìa sách làm từ
loại gỗ quý hiếm, bao quanh bởi những sợi tầm gai. Anh nhẹ nhàng xoa gáy sách, những sợi tầm gai lần lượt tách ra và quyển sách được mở. Lật
từng trang sách mỏng đã cũ kĩ, cuối cùng anh dừng lại tại một trang sách rồi đặt lên bàn.
Nó và hắn nhìn vào trang sách anh vừa lật ra, ánh mắt nó có phần vui mừng:
- Đây... là một phù thủy thời không, um... cũng khá giống với miêu tả của Hinata dù Hinata vẫn chưa rõ mặt bà ấy.
Trong trang sách mà anh
vừa lật là hình ảnh một người phụ nữ có vẻ đẹp mị hoặc, mái tóc rực đỏ
với dòng chữ lớn ở đầu trang "Phù thủy Thời Không".
Nó và hắn cùng nhau đọc
nội dung của trang sách, dường như những thông tin này rất hữu ích và
cũng khiến nó và hắn càng thêm khẳng định đây là người phụ nữ mà Hinata
đã thấy trong mơ. Thế nhưng... thông tin về người phụ nữ ấy không trọn
vẹn, có một đoạn cuối cùng trong sách đã bị mực đen làm lấm bẩn, không
thể đọc được.
Nó và hắn nhìn nhau, anh hiểu ý liền lên tiếng:
- Khi cha anh giữ, quyển sách đã bị như vậy.
Chìm trong dòng suy nghĩ, một lúc lâu nó cũng lên tiếng:
- Cảm ơn anh, những thông tin này... rất có ích.
Ngừng một lúc, nó nói tiếp:
- Em... có thể mượn anh
quyển sách này không? Em muốn thử loại bỏ vết mực để xem hết nội dung.
Em nghĩ... chỉ là linh cảm nhưng... em nghĩ phần sau này còn quan trọng
hơn thảy.
Anh mỉm cười gật đầu:
- Đây là sách của vương
quốc huyền bí, đương nhiên thuộc về em, em không cần hỏi mượn. Hơn
nữa... anh đưa em xem cũng là muốn trao trả lại cho em. Nó có ích, vậy
là tốt rồi.
Nó mỉm cười nhìn anh. Hắn vẫn nhìn vào trang sách, tựa lưng vào ghế lên tiếng:
- Cũng có thể... kẻ sắp hồi sinh cũng được lưu giữ thông tin trong quyển sách này.
Không khí trở nên im lặng. Chuyện này... hoàn toàn cóthể.