Mới vừa đi tới cửa, trong đầu anh bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh cô ôm bát mì, ăn đến mặt mũi đầy thỏa mãn, bước chân dừng lại một chút.
Quay đầu nhìn về phía người nào đó còn đang đờ đẫn kia, môi mỏng hé mở.
“Nấu một bát mì, mang lên phòng cho tôi.”
Dứt lời, thân hình cao lớn nhanh chóng biến mất ở cạnh cửa.
Để lại Niên Tiểu Mộ đến nửa ngày sau mới hoàn hồn.
Cô là hộ lý không phải đầu bếp, cũng không phải người giúp việc, vì sao lại phải nấu mì cho anh ăn?
Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, cô hết giờ làm rồi nhé!
Niên Tiểu Mộ tức giận bất bình, chửi thầm trong lòng, nhưng nghĩ đến mình vừa làm đổ cả cốc sữa chua lên người anh, lại cam chịu số phận, đi vào phòng bếp nấu mì.
Cô bưng mì lên tầng liền thấy cửa phòng anh để mở.
Vừa bước vào, đúng lúc gặp phải Dư Việt Hàn tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm.
Bộ tây trang đã không còn.
Thay vào đó là một chiếc áo choàng tắm màu xám đậm, đai lưng thắt vội, để lộ khuôn ngực rắn chắc.
Tóc ngắn ướt nhẹp, đang nhỏ nước tong tong.
Anh tùy ý lắc đầu tạo thành mấy tia nước bắn ra không trung.
Khuôn mặt hoàn mỹ, trong vẻ anh tuấn còn để lộ chút tà mị.
Bóng đêm càng tôn lên vẻ đẹp của anh, thực sự mê hoặc lòng người.
Niên Tiểu Mộ ngây ngốc nhìn anh.
Cô cứ đứng đó, hai mắt nhìn anh đăm đăm, tay bưng một bát mì, không còn nhớ mình vào phòng anh để làm gì nữa.
Mãi cho đến khi ánh mắt Dư Việt Hàn nhìn về phía cô, cô mới đột nhiên hoàn hồn, đi lên trước.
“Cậu chủ, mì của anh.” Cô đặt bát mì xuống bàn trước sô pha, đợi Dư Việt Hàn mở miệng cho cô đi.
Chỉ là đợi một lúc, lại thấy anh ném khăn lau tóc xuống, ngồi xuống sô pha.
Bàn tay với xương ngón tay rõ ràng cầm lấy đôi đũa, bắt đầu ăn mì…
“Ùng ục…”
Dư Việt Hàn vừa mới gắp được một đũa mì, còn chưa kịp đưa lên miệng, chợt nghe thấy một âm thanh không hài hòa chút nào vang lên.
Liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.
Niên Tiểu Mộ đứng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, giả vờ như tiếng kêu đói bụng kia không liên quan gì đến mình.
Khóe miệng Dư Việt Hàn cong lên, đưa mì vào miệng.
Sợi mì thơm ngon, độ dai vừa đủ, mùi vị không tồi.
Anh vừa mới gắp lên đũa thứ hai…
“Ùng ục…” Lần này tiếng còn lớn hơn lần trước.
Niên Tiểu Mộ ôm bụng, chạm phải đôi mắt đen hài hước của Dư Việt Hàn, khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Âm thầm chửi rủa trong lòng.
Cô rất đói.
Cô mới ăn được có hai miếng.
Vốn dĩ còn tưởng, hoàn thành nhiệm vụ anh giao, là có thể đi xuống ăn tiếp.
Nhưng mà từ đầu tới cuối khối băng vẫn chưa mở miệng cho cô đi…
Đợi anh ăn xong, có lẽ mì của cô cũng đã trương phềnh rồi!
“Cậu chủ, nếu không có chuyện gì nữa…”
“Khi tôi đang ăn cần yên tĩnh.” Dư Việt Hàn nhàn nhạt ngắt lời cô, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Niên Tiểu Mộ, “…”
Tôi đi rồi, anh muốn im lặng thế nào cũng sẽ không có người để ý anh đâu!