Vì sao cô lại có cảm giác bản thân mình lạc vào quầy bán đồ đại hạ giá trong siêu thị như thế kia chứ?
Hơn nữa, người bị bán hạ giá lại chính là người đàn ông độc thân cấp bậc kim cương của thành phố H, cái cảm giác này thật sự là quá huyền ảo rồi!
Niên Tiểu Mộ dở khóc dở cười nhìn bà cụ trước mắt, thực sự không dám tiếp lời…
“Bà, Niên Tiểu Mộ là hộ lý của Tiểu Lục Lục, bà như vậy sẽ dọa cô ấy.” Dư Việt Hàn như là đã nghe quen lời nói như vậy, lạnh nhạt nói.
Cha mẹ anh mất sớm, là ông bà đã nuôi anh khôn lớn.
Nhưng bà cụ Dư lại nổi danh là lão ngoan đồng, bà cụ đã gần bảy mươi tuổi thế mà vẫn còn giống như một đứa bé vậy.
Đặc biệt là khi nhắc tới chuyện hôn nhân của anh, bà cứ như là muốn lập tức đóng gói anh tặng cho người vậy, khiến Dư Việt Hàn nhức đầu không thôi.
“Hóa ra cháu tên là Niên Tiểu Mộ?” Bà cụ Dư nắm tay cô, nghe lời nói của Dư Việt Hàn, nụ cười trên môi càng hiền lành.
“Đừng sợ, bà không ăn thịt người đâu.”
Niên Tiểu Mộ, “…”
“Bà, Tiểu Lục Lục đói bụng, hay là chúng ta ăn cơm trước đã?” Dư Việt Hàn liếc nhìn Niên Tiểu Mộ đang ngây ngẩn cả người, ngây ngây ngô ngô không nói được dù chỉ một chút, khó được tốt bụng giúp cô giải vây.
Mà vừa nghe thấy lời anh, ánh mắt của bà cụ Dư cuối cùng cũng rời khỏi người Niên Tiểu Mộ.
Chợt, trừng anh một cái.
“Cháu chỉ biết qua loa có lệ bà thôi. Nếu không phải cháu cứ mãi chậm chạp không chịu tìm cô nàng nào tốt tính về chăm sóc bảo bối của bà, thì sao bà phải sốt sắng thế chứ?”. Bà cụ Dư càng nói càng phiền lòng, xoay người ngồi vào trên ghế.
“Cháu nói xem, cũng đã hai năm rồi, mẹ của Tiểu Lục Lục…”
Đây là lần đầu tiên Niên Tiểu Mộ nhìn thấy một người khác của nhà họ Dư ngoại trừ Dư Việt Hàn cùng Tiểu Lục Lục ra, cũng là lần đầu tiên, cô nghe thấy có người nhắc tới mẹ của Tiểu Lục Lục.
Nhưng mà người này không ở đây…
Đợi khi cô lấy lại tinh thần, liền phát hiện bầu không khí hiện tại có chút xấu hổ.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, chỉ có cô là còn đứng.
Điểm quan trọng là, ở đây vừa xuất hiện trưởng bối, người trưởng bối này còn là nữ chủ nhân của nhà họ Dư, người phụ nữ có quyền hành lớn nhất trong nhà này.
Liệu bà cụ có phải là người chú ý quy củ, không cho phép cô ngồi cùng bàn ăn cơm?
“Tiểu Mộ Mộ, cháu đứng ngây ra đấy làm gì, nhanh ngồi xuống ăn cơm.” Bà cụ Dư tựa hồ nhìn ra sự do dự của cô, duỗi tay kéo cô ngồi xuống.
Không đợi Niên Tiểu Mộ kịp phản ứng, bà cụ đã gắp không ít đồ ăn vào trong bát của cô, như một trưởng bối bình thường không ngừng dặn đi dặn lại.
“Cháu ăn nhiều một chút, đừng học mấy người trẻ tuổi thời nay, cứ há miệng là nói giảm béo.”
“… Cảm ơn bà!” Niên Tiểu Mộ cầm bát, trong lòng ngoại trừ kinh ngạc còn cảm thấy ấm áp lạ thường.
“Không cần khách sáo, cháu cứ ăn từ từ, ăn xong rồi chúng ta lại bàn chuyện kết hôn!” Bà cụ Dư vẻ mặt hiền hòa nói thêm.