Đến ngay cả quản gia chưa nói xong cũng bị nghẹn quên mất lời định nói.
Cứ như vậy trơ mắt nhìn cô rời đi…
Niên Tiểu Mộ đi ra khỏi biệt thự nhà họ Dư, đứng bên ngoài, quay đầu nhìn cổng lớn nguy nga lộng lẫy của ngôi biệt thự, tức giận đến nghiến răng.
“Dư Việt Hàn, loại đầu óc không phân rõ trắng đen của anh chẳng bằng óc heo, sớm muộn gì nhà họ Dư cũng kết thúc trên tay anh!”
Tức chết cô!
Cô tức giận đến mức tim, gan, mật, phổi đều đau.
Niên Tiểu Mộ thở phì phì đi đến ven đường, muốn đợi xe, nhớ tới vừa rồi Tiểu Lục Lục vì cô mà khóc đến đau lòng, lại lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua.
Không biết cô đi rồi, Phương Chân Y có chăm sóc cô bé tốt hay không…
Nghĩ đến đây, tất cả phẫn nộ vì bị mất việc đều biến thành lo lắng.
Bất chợt, cô vỗ mạnh lên mặt mình, “Niên Tiểu Mộ, tỉnh lại ngay! Hiện tại người đáng thương chính là mày!”
Dư Việt Hàn yêu thương Tiểu Lục Lục như vậy, làm sao có thể nhìn Phương Chân Y ngược đãi cô bé được.
Cô cần phải lo lắng cho chính cô thì hơn. Cô vừa mới báo tin vui với Đàm Băng Băng, nói mình đã phỏng vấn thành công, nhưng chưa hết một ngày đã bị đuổi việc…
Phải giải thích thế nào?
Nói là, thật ra Dư Việt Hàn là một tên vô cùng biến thái, làm việc ở nhà họ Dư rất nguy hiểm?
Hay là nói, Dư Việt Hàn quá ngu ngốc, chỉ số thông minh quá thấp sẽ lây bệnh?
Không được, không được, cô mà nói thế chắc Đàm Băng Băng sẽ đánh cô thành đồ ngốc luôn…
Cô phải nhanh chóng tìm một công việc nào đó để ổn định chủ nợ của mình mới được.
Niên Tiểu Mộ giơ tay vẫy một chiếc xe, lên xe, nhanh chóng biến mất ở cửa nhà họ Dư…
…
Biệt thự nhà họ Dư.
Trong phòng ngủ chính.
Sắc mặt Dư Việt Hàn vô cùng âm trầm, Tiểu Lục Lục khóc mãi cũng không chịu dừng lại, cuối cùng mệt mỏi quá liền ngủ thiếp trên tay anh.
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm che kín nước mắt của cô bé, mày anh nhíu lại thành một đường thẳng.
Ngực giống như bị thứ gì đó đè nặng, khó chịu không thở nổi.
Cô bé ở bên anh hai năm, nhưng chưa từng khóc như thế này bao giờ.
Cô bé mới ở với Niên Tiểu Mộ một ngày…
Nhớ tới cái tên kia ngực anh càng khó chịu.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô đổi thuốc cho Tiểu Lục Lục trong ánh chiều tà.
Tuế nguyệt tĩnh hảo, giai nhân ôn uyển*
*: Tháng năm tĩnh lặng, giai nhân dịu dàng
Lúc ấy anh đã nghĩ đến tám chữ này.
Cô có làm ướt hòm thuốc hay không, anh biết rõ hơn ai khác.
“Con muốn chị xinh đẹp…”
“Không cần… Cha hư…”
Cô nhóc trong lòng đột nhiên thút thít, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy vạt áo của anh, cô bé đang nói mớ.
Hai mắt nhắm chặt, khóe mắt còn chứa nước mắt.
Lời cô bé khiến Dư Việt Hàn đau lòng vô cùng.
Hiện tại ngay cả công chúa nhỏ yêu anh nhất cũng cảm thấy anh là một người cha xấu xa, không cần anh nữa.
“Cậu chủ, cô chủ nhỏ ngủ rồi, có cần gọi giúp việc bế cô chủ nhỏ về phòng không ạ?” Trợ lý cẩn thận hỏi dò.
“Không cần, hôm nay để con bé ngủ ở phòng tôi đi.” Ánh mắt Dư Việt Hàn chợt lóe, nhàn nhạt mở miệng.
Lúc này cô nhóc đang tức giận, nếu để cô bé ở với người giúp việc thì có lẽ sẽ giận dỗi anh cả tháng mất.
Dư Việt Hàn rũ mắt, đặt cô bé xuống giường, xoay người tiến vào phòng tắm, sấp một chiếc khăn mặt trong nước ấm, nhẹ nhàng lau khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của cô bé.
Nhìn khuôn mặt nhỏ trước mắt, anh lại không thể khống chế mà nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Niên Tiểu Mộ…
Không hiểu vì sao, anh lại cảm thấy dáng vẻ ngang bướng của Tiểu Lục Lục có chút giống cô.
Đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện hình như sắc mặt Tiểu Lục Lục hơi khác thường…
Dư Việt Hàn căng thẳng, lấy tay sờ trán cô bé!
Trán rất nóng, mặt anh biến sắc ngay lập tức!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT