Trong phòng.

“Rầm” một tiếng, Niên Tiểu Mộ lấy tay đóng cửa lại, sau đó thả Tiểu Lục Lục trong ngực mình xuống sô pha.

Cô cẩn thận đánh giá cô nhóc trước mắt…

Mái tóc mềm mại được buộc thành một túm nhỏ sau gáy.

Khuôn mặt mũm mĩm, trắng nõn, kế thừa tất cả ưu điểm của Dư Việt hàn. Mặc dù cô bé rất giống Dư Việt Hàn nhưng nhìn sao cũng thấy đáng yêu chứ không lạnh như băng như anh.

Cô bé cười tủm tỉm suốt, còn có má lúm đồng tiền nữa…

Trái tim của Niên Tiểu Mộ sắp tan chảy đến nơi.

“Sao lại muốn chị chăm sóc em? Em nhớ chị là ai ư?” Niên Tiểu Mộ tiến lên, ngồi xuống cạnh cô bé, véo yêu má cô bé một cái.

Đây là lý do duy nhất cô có thể nghĩ ra.

“Tiểu Lục Lục đau, đau ơi là đau, chảy rất nhiều máu, thấy chị xinh đẹp…” Cô nhóc nghe thấy lời cô, sốt ruột muốn giải thích, dùng cả cánh tay bị thương mà khoa chân múa tay.

Tuy rằng cô bé còn nhỏ nhưng ai đối xử tốt với cô bé, cô bé nhớ rõ lắm.

Chú bác sĩ nói, chị xinh đẹp cứu cô bé…

“Không được cử động tay này!” Niên Tiểu Mộ giật mình, vội vàng cầm lấy cánh tay bị thương của cô bé.

Cô cẩn thận kiểm tra lại, miệng vết thương không bị rách nhưng phải thay băng và bôi thuốc.

“Ngoan ngoãn ngồi chờ chị một lúc.” Niên Tiểu Mộ dặn dò Tiểu Lục Lục, quay đầu tìm hòm thuốc trong phòng.

Còn chưa tìm được hòm thuốc thì cửa phòng đã bị người đẩy ra.

Phương Chân Y nhìn lướt qua căn phòng được trang trí theo kiểu phòng công chúa trước mắt, mọi thứ đều rất đẹp và xa hoa, cô ta vừa kinh ngạc vừa thèm thuồng.

Phương Chân Y cố gắng giấu đi ánh nhìn tham lam trong mắt, nhướng mày nhìn Niên Tiểu Mộ.

“Anh Hàn bảo chúng ta cùng nhau chăm sóc cô chủ nhỏ, cô giấu người vào trong phòng là có ý gì?”

“…” Niên Tiểu Mộ vốn dĩ cũng không định để ý Phương Chân Y, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy hòm thuốc mình đang tìm ở trong tay cô ta.

Phương Chân Y thấy ánh mắt của cô liền lộ vẻ đắc ý, diễu võ dương oai cầm hòm thuốc tiến vào.

“Quản gia nói cô chủ nhỏ nên thay băng và bôi thuốc mới, ông ấy sợ cô không chăm sóc tốt, cố ý bảo tôi lại đây.”

Phương Chân Y nói xong, nặn ra một nụ cười, “Tiểu Lục Lục lại đây nào, chị đổi thuốc cho em.”

“…” Cặp mắt to của Tiểu Lục Lục đảo một vòng, cô bé đến chỗ Phương Chân Y, không phải muốn cho cô ta đổi thuốc mà là dùng cánh tay không bị thương, cầm hòm thuốc rồi trở lại bên người Niên Tiểu Mộ.

Khóe môi cong cong, ngọt ngào nói, “Em chỉ cần chị xinh đẹp.”

Phương Chân y, “…!!!”



Trong phòng làm việc.

Dư Việt Hàn đang đọc phần tài liệu nào đó.

Chỉ đọc được một nửa, hơi lạnh tỏa ra từ người anh đã sắp đóng băng mọi thứ xung quanh.

“Cậu chủ, căn cứ vào độ hư hỏng của chiếc xe thì rất có thể cho rằng, vụ tai nạn của cô chủ nhỏ không phải ngoài ý muốn…” Trợ lý gắng gượng chịu đựng áp lực, cẩn thận báo cáo.

“Bộp…” Trợ lý còn chưa nói xong, Dư Việt Hàn đã quăng tập tài liệu trong tay lên mặt bàn.

Đôi mắt đen sâu thẳm giống như hồ sâu, lửa giận không ngừng thiêu đốt trong con ngươi, Dư Việt Hàn cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, rất nhanh sau đó, vẻ lạnh lùng lại trở lại trên khuôn mặt của anh.

Đôi môi hé mở, gằn từng chữ, “Âm thầm điều tra, tôi muốn chứng cứ chính xác!”

“Vâng!” Trợ lý cung kính gật đầu.

Sau đó đưa ra hai phần tư liệu khác, đặt trước mặt anh.

“Tôi đã cho người điều tra bối cảnh của Phương Chân Y và Niên Tiểu Mộ, bối cảnh của Phương Chân Y rất bình thường, gia đình công nhân viên chức, cô ta là một người coi trọng quy của, nhưng mà Niên Tiểu Mộ thì…” Trợ lý rối rắm, muốn nói lại thôi.

“Hử?” Dư Việt Hàn nhướng mày.

“Dạ thưa cậu chủ, chúng tôi không điều tra được tư liệu trước năm hai mươi tuổi của Niên Tiểu Mộ, một chút đều không tra được!”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play