Tiếp đó phải uống thuốc bôi thuốc, chân của Diệp Chu cũng dần tốt lên, ít nhất vết sưng nơi mắt cá chân đã biến từ đồi thấp thành gò đất.
Thành viên trong phòng ký túc mới cũng rất chăm sóc cậu.
Như hiện tại, cậu ngồi trước bàn sách, vừa di chuyển cái ghế một chút, Văn Nhân Húc liền mở miệng hỏi. “Chu, cậu muốn lấy cái gì?”
“Không có gì, tớ xem sách mệt mỏi, định uống nước…” Diệp Chu thuận tay lấy ly nước trên bàn, đang muốn uống, đặt lên miệng mới phát hiện trong ly đã không còn nước.
Văn Nhân Húc trực tiếp đứng lên, không đợi Diệp Chu từ chối đã cầm lấy ly của cậu, nói: “Tớ rót nước cho cậu.”
Diệp Chu muốn nói lại thôi.
Thời gian này, người trong phòng rất để ý cậu, trong lòng Diệp Chu cảm kích nhưng đồng thời cũng có chút áy náy. Mặc dù trong lòng biết, bạn cùng phòng chăm sóc cậu không oán hận một câu, nhưng luôn ở thế bị động tiếp nhận sự trợ giúp của người khác, bản thân lại không thể đáp lại vẫn khiến trong lòng cậu tồn tại gánh nặng. Bất đắc dĩ chân cậu không có lực, tốc độ khôi phục lại quá chậm.
Hai ngày nay số lần cậu dùng thuốc nắn chân tăng lên, hi vọng có thể nhanh chóng hồi phục, không mang lại thêm phiền toái cho người xung quanh.
“Hơi nóng đó.” Văn Nhân Húc đặt ly nước lên bàn Diệp Chu mới trở lại vị trí của mình.
Diệp Chu bất đắc dĩ liếc qua chân phải, giai đoạn khôi phục cũng không tiện cậy mạnh, ngộ nhỡ khiến vết thương nặng thêm, phiền toái vẫn là người xung quanh.
Còn có Thương Tấn.
Kể từ khi ở dưới chung mái hiên với Thương Tấn, Diệp Chu lại phát hiện một chuyện khác.
Thương Tấn nhìn như thích ra ngoài, thật ra thì hoàn toàn là một trạch nam.
Ít nhất trong thời gian không lên lớp, anh vẫn luôn vùi mình trong phòng, chỉ có lúc đi mua đồ mới ra ngoài một lúc.
Vì vậy, trong phòng trọ 405, người Diệp Chu ở cạnh nhiều nhất chính là Thương Tấn.
Có điều khi có hai bạn cùng phòng khác đều ở đây, Thương Tấn sẽ không chủ động giúp đỡ cậu, dĩ nhiên cũng không cần đến anh chìa tay giúp đỡ. Đến lúc Văn Nhân Húc và Lưu Dư Thiên không có mặt, Thương Tấn cũng sẽ không chủ động đến giúp đỡ cậu, đều là những lúc muốn uống nước sẽ thuận tiện lấy cho cậu một ly, hoặc lúc bản thân muốn đi mua cơm thì thuận tiện lấy cho cậu một suất.
Cho nên dù trong lòng có nhiều thành kiến với Thương Tấn hơn nữa, Diệp Chu không thể không thừa nhận, thời gian ở cạnh Thương Tấn là thoải mái nhất.
Liên quan tới điểm này, cậu tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.
“Chu, tối nay cậu ăn gì, tớ đi lấy cho cậu.” Lưu Dư Thiên tháo tai nghe xuống, lấy phiếu cơm và bình nước nóng chuẩn bị ra cửa với Văn Nhân Húc.
Hiện tại thời tiết không tốt, dậy sớm thì bầu trời âm u, thỉnh thoảng lại có mưa nhỏ, buổi chiều hiếm có lúc cả bốn người đều tề tựu.
“Mua bánh bao là được rồi.” Diệp Chu lấy phiếu cơm ra đưa cho Lưu Dư Thiên. “Cảm ơn.”
Lưu Dư Thiên cầm phiếu cơm, nói: “Cậu thích ăn bánh bao thật đó, lần tới gọi cậu là Diệp Bánh Bao. Khi nào trời tối đều ăn bánh bao, cậu không ngán sao?”
Thương Tấn vốn đang luyện chữ nghe được câu này thì nhìn Diệp Chu một cái.
Văn Nhân Húc xách bình nước nóng của mình và Diệp Chu, cười nói: “Cậu lắm lời, Thương Tấn, muốn lấy cơm luôn không?”
Thương Tấn lại cúi đầu viết chữ. “Không được, tớ còn chưa nghĩ ra ăn cái gì, lát nữa tự mình xuống xem.”
Chờ đến lúc hai người rời đi, Diệp Chu ôm đầu gối trái nhìn Thương Tấn, nghi ngờ nói: “Thương Tấn, tại sao cậu không xuống cùng bọn họ? Cậu không thích hoạt động tập thể sao?”
Thương Tấn không thèm ngẩng đầu, nói: “Đi xuống thì cậu xử lý thế nào?”
Cái gì gọi là đi xuống thì cậu xử lý thế nào!!
Vì một câu của Thương Tấn, nhiệt độ trong người Diệp Chu đột nhiên tăng lên, nhuộm đỏ hai tai cậu.
“Tôi là người trưởng thành, một mình ngồi đây thì có thể xảy ra vấn đề gì!”
Thương Tấn thổi thổi mực bút máy trên giấy, trêu chọc “Tôi cũng là suy nghĩ cho mình thôi, nếu vết thương của cậu nặng thêm, chịu tội còn không phải là bạn cùng phòng tôi đây.”
Trán Diệp Chu nổi gân xanh, thiệt thòi vừa rồi cậu còn cảm thấy xấu hổ với sự quan tâm của Thương Tấn, thì ra tất cả đều là tự mình đa tình!
Thương Tấn đứng lên, dùng ngón tay đánh mạnh lên đỉnh đẩu Diệp Chu một cái, nói: “Cho nên, cậu ngoan ngoãn để mọi người chăm sóc mình, việc cậu bình phục mỗi ngày là báo đáp lớn nhất đối với bọn tôi rồi.”
“Oa! Cậu đây là nhất dương chỉ hả!”Diệp Chu che đỉnh đầu nhưng không thể phủ nhận, sau khi nghe Thương Tấn nói vậy, chút xoắn xuýt trong lòng cậu cũng dần biến mất.
Nhân lúc Thương Tấn vào phòng vệ sinh, Diệp Chu nghển cổ nhìn qua bàn học Thương Tấn, ban đầu bản thân vẫn luôn không muốn chủ động đi tiếp thu tất cả tin tức liên quan tới Thương Tấn, nhất là điểm tốt. Hiện tại liền sinh ra một chút tò mò.
Có lẽ Thương Tấn nhìn rất lạnh lùng, nhưng anh tuyệt đối không có vẻ không có tình người như biểu hiện bề ngoài.
Chiều thứ năm, đội bóng rổ của trường có một cuộc so tài.
Văn Nhân Húc và Lưu Dư Thiên rảnh rỗi đều chạy đến sân bóng cổ vũ cho bạn cùng phòng của mình. Trong phòng chỉ còn dư lại Diệp Chu và Thương Tấn.
Thật không thể tin được, ở cùng với Thương Tấn mà bản thân từng coi như đối thủ tránh còn không kịp, hiện tại không chỉ cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái.
Diệp Chu liếc mắt quét sau lưng Thương Tấn một cái, thầm nghĩ đây là ảo giác! Đây nhất định là ảo giác! Nhất định là đại não cậu gần đây bị tổn thương, người khác tốt bụng một chút vào mắt cậu sẽ được phóng đại vô số lần! Dù Thương Tấn có thay đổi thế nào đi nữa, người này vẫn là hạng nhất cưỡi trên đầu cậu khiến cậu có làm gì cũng không qua nổi! Cậu cũng không tự nguyện ở chung một mái nhà với đối phương, đây đều là người xung quanh cưỡng ép cậu!
Đang lúc Diệp Chu thôi miên bản thân, Thương Tấn đột nhiên lên tiếng. “Tôi ra ngoài một chút.”
Diệp Chu ho nhẹ một tiếng, nói: “Ra ngoài thì đi đi, báo với tôi làm gì…”
Mười phút sau, Thương Tấn mang một cái túi trở lại.
Diệp Chu để sách trong tay xuống, tò mò nói: “Cậu mua gì vậy?”
Thương Tấn không trả lời, chỉ cầm dao lên rách băng dính bốn góc ra, nhanh chóng bóc vỏ ngoài.
Một cái ghế xoay, phía dưới còn có năm cái ròng rọc nhỏ.
Diệp Chu trêu chọc: “Cậu cũng biết hưởng thụ nhỉ.”
Thương Tấn bóc lớp bao bóng bọc ghế ra, một chiếc ghế máy tính mới tinh tỏa ra mùi hương đặc thù của mình, màu đen bên ngoài nhìn khá mềm mịn, chất thép năm sao chắc chắn lại sáng bóng.
Thương Tấn đẩy ghế đến bên cạnh Diệp Chu, nói: “Cho cậu.”
Diệp Chu sững sờ. “Cho tôi?”
“Mặc dù mọi người đều tình nguyện giúp cậu, nhưng thật ra thì cậu cũng không thích làm phiền người khác.” Thương Tấn vỗ lưng ghế một cái. “Nếu dùng cái này, ít nhất là trong phạm vi phòng trọ, cậu có thể… tự do hoạt động.”
Không phụ thuộc vào người khác nữa.
Nhất thời, Diệp Chu ấp úng không thể nói thành lời. Giờ khắc này, so với cảm ơn, Diệp Chu càng cảm thấy khó tin.
Thương Tấn lại hiểu rõ cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT