“Tôi muốn xuống xe!” Diệp Chu không để ý vết thương ở chân, chân trái cậu đặt lên buồng xe, chân phải vượt qua hàng rào như muốn nhảy xuống dưới.

“Đừng lộn xộn. Theo lý thuyết, thao tác khỏi động xe đi bộ thay người già rất đơn giản, chắc sẽ dễ dàng lên tay.” Thương Tấn trực tiếp đẩy đùi phải của cậu vào buồng xe, thấy Diệp Chu vẫn không tin tưởng, tiếp tục nói. “Yên tâm, tôi là người có bằng lái.”

“Bằng lái ô tô có thể giống xe ba bánh sao?” Diệp Chu phát điên. “Tôi cũng không muốn lấy mạng đổi mạng với cậu.”

“Loại xe có vận tốc trung bình 30km/h này muốn tàn phế còn khó chứ đừng nói là tự sát.” Thương Tấn nhìn chằm chằm đầu xe, thấy dưới xe có một cái bàn đạp, nghi ngờ nói: “Sao xe chỉ có chân ga lại không có phanh?”

Diệp Chu: “Đây chính là phanh!”

Thương Tấn vuốt cằm: “Vậy chân ga đâu?”

Diệp Chu thở dài, đưa ngón tay chỉ tay lái: “Cậu xoay tay xuống một chút, xe sẽ khởi động.”

Thương Tấn thử một chút, tay lái quả nhiên chuyển động, anh nhìn Diệp Chu một cái, nói: “Không nghĩ tới cậu còn rất có bản lĩnh.”

Nhận được lời khen từ Thương Tấn, Diệp Chu kiêu ngạo hất cằm, nhưng cũng bị vẻ ngạo mạn của mình làm xấu hổ. Nghĩ lại, loại xe này chỉ cần có tay có chân thì người nào cũng có thể lái được, hình như cũng không có điểm nào đáng để ngạo mạn.

Thương Tấn lên xe, nói: “Tôi thử đi hai vòng trước, sau khi thao tác quen thì chở cậu đến phòng học.”

“Để tôi xuống trước…” Lời còn chưa nói hết, sau lưng Diệp Chu đột nhiên di chuyển về phía trước. “Trước khi cậu khởi động không thể báo trước cho tôi một tiếng sao!!!”

“Xin lỗi.” Thương Tấn không nghĩ tới cái xe ba bánh này lại không linh hoạt, khẽ chuyển động tay lái, xe đã vọt một cái ra ngoài, cũng may phanh chân khá nhẹ, không khiến Diệp Chu đụng quá ác. “Cậu giữ chắc chưa?”

Diệp Chu nắm chặt tay lên thanh chắn, nói: “Có thể.”

Thương Tấn khởi động xe vòng hai vòng trước ký túc xá, sau khi thuận tay liền lái thẳng về phía canteen.

Đi được một nửa, tinh thần căng thẳng của Diệp Chu cũng dần thả lỏng.

Thương Tấn không hổ là Thương Tấn, lần đầu tiên lái xe này, trừ lúc ban đầu còn xa lạ nhưng sau đó lập tức lên tay. Tốc độ chính xác, thắng xe nhẹ nhàng từ tốn, hoàn toàn không có cảm giác không khỏe.

Chỉ là nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đám bạn xung quanh, Diệp Chu thật sự hối hận ban đầu không mặc áo có mũ.

Sáng thứ hai, một người tao nhã như nam chính phim thần tường, lái một chiếc xe ba bánh tróc sơn, phía sau buồng xe, một nam sinh đẹp trai đang dựa lưng lên người lái xe, hai tay tùy ý khoác lên thanh chắn, hai người tiêu sái rong chơi trong sân trường, trở thành phong cảnh đặc biệt của đại học A.

Nửa tiếng sau, chiếc xe ba bánh dừng lại trước cửa nhà dạy học. Mà lúc này, rất nhiều sinh viên đi ngang qua đây, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn chăm chú hai người.

“Tay cũng tê hết rồi.” Duy trì một tư thế quá lâu, Diệp Chu vẫy vẫy tay, cho dù tốc độ chạy của Thương Tấn ổn định, nhưng ngồi trên băng ghế bốn chân không bằng nhau phía sau, thỉnh thoảng cậu vẫn bị lung lay.

Thương Tấn khóa kỹ xe, đỡ Diệp Chu xuống.

“Cũng may hôm nay học tầng một.” Diệp Chu không cho Thương Tấn cõng mình mà là mượn cánh tay Thương Tấn khập khiễng đi vào phòng học.

Khi bóng dáng hai người xuất hiện trước cửa, lực chú ý của tất cả bạn học đều bị hấp dẫn.

Chu Văn Đạo giả mù sa mưa lại gần nói. “Chu, để tớ dìu cậu vào.”

Diệp Chu trợn mắt nhìn cậu ta, mới đưa tay khoác lên, sau đó liếc nhìn Thương Tấn bên cạnh, vặn vẹo nói một tiếng ‘cảm ơn’.

Thương Tấn gật đầu với cậu một cái, đi về vị trí mình thường ngồi.

“Tớ nói, mấy người thật sự ném tớ lại như vậy?” Bình an về phòng trọ, Diệp Chu bắt đầu tính sổ. “Nói cái gì mà bạn học tốt với bạn cùng phòng hả?”

“Cái này không phải vì cậu nói, chỉ cần bọn tớ đều không ở đây, Thương Tấn sẽ chăm sóc cậu.” Chu Văn Đạo là người đầu tiên không phục. “Cậu nghĩ chúng tớ muốn làm tiểu nhân bội bạc sao? Còn không phải tạo cơ hội cho hai người!”

Khóe miệng Diệp Chu giật giật, cậu đã buồn bực tại sao bắt đầu từ hôm qua đám người này đã có gì đó không đúng, hết đổi phòng, đến vứt cậu lại đi trước. Làm hồi lâu còn là vì buổi sáng thứ bảy.

Ngày đó Chu Văn Đạo nhìn thấy gian tình giữa Diệp Chu và Thương Tấn… phi phi!! Là hiểu lầm! Diệp Chu giải thích, đây là chuyện giữa hai người bạn bình thường, chỉ vì bạn cùng phòng đều không có ở đây, Thương Tấn mới không thể không giúp cậu. Sau đó đám người này liền hiểu làm, chỉ cần bọn họ không có mặt, nhất định Thương Tấn sẽ chăm sóc cậu.

Mặc dù kết quả đúng là như vậy, nhưng mọi người làm vậy có từng suy nghĩ đến cảm nhận của Thương Tấn không?

Diệp Chu nhìn Thương Tấn một cái, không khỏi sinh ra cảm giác… áy náy.

Không sai, áy náy.

Rõ ràng học kỳ trước, hai người như đường thẳng song song không hề đồng thời xuất hiện. Nhưng hiện tại vì lỗi lầm của cậu mà kéo Thương Tấn xuống nước chung, khiến trên người Thương Tấn dần dính hơi đất.

Thậm chí còn khiến đối phương chạy xe ba bánh cũ nát một vòng quanh sân trường.

Đây là điểm khiến Diệp Chu thấy áy náy nhất, nghĩ đến đây, cậu oán hận trợn mắt nhìn đám bạn cùng phòng mấy lần, giọng nói cũng không tốt lắm. “Mấy người mượn xe thì mượn xe, mượn xe đạp không được hả?”

Chu Văn Đạo thở dài một hơi, nói: “Cậu nghĩ bọn tớ không muốn sao? Mượn một vòng, lại không cái nào có yên sau.”

Diệp Chu chỉ tiếc không thể luyện sắt thành thép, nói: “Xe đạp không có yên sau, mấy người còn muốn quen bạn gái? Trong sân trường dùng xe đạp chở bạn gái là hình ảnh tốt đẹp dường nào! Một mua cái không có yên sau, định là để mấy người đạp phía trước, bạn gái đuổi theo sau sao?”

Lần này chọc đến chỗ đau lòng của Chu Văn Đạo, cậu ta che ngực, nói: “Thì ra vấn đề là ở chỗ này. Chờ đến lúc tớ cầm được sinh hoạt phí tháng sau nhất định đi đổi ngay một chiếc xe có yên sau!”

Diệp Chu liếc cậu ta một cái, vấn đề không phải ở việc cậu không có cái này, mà là chiều cao. Nể tình chiều cao là nghịch lân của Chu Văn Đạo, Diệp Chu vô cùng hiểu ý mà không tiếp tục.

Nhưng có một điểm nhất định phải nhấn mạnh.

“Lúc đổi tiết, nhường xe đạp của cậu cho Thương Tấn. Cậu chạy xe ba bánh.”

Chu Văn Đạo kinh hãi. “Tại sao!!!”

Diệp Chu sờ mũi một cái, không được tự nhiên nhỏ giọng nói. “Trong trường dù sao Thương Tấn cũng là người nổi tiếng, loại việc lái xe ba bánh trước mặt nhiều người như thế rất mất mặt. Nhưng cậu thì không giống, xe ba bánh với hình tượng của cậu sẽ không có mâu thuẫn quá lớn.”

“Tớ và xe ba bánh mới không xứng!”

Hết khuyên đến dọa, cuối cùng cũng khiến Chu Văn Đạo đồng ý trao đổi vật cưỡi.

Sau khi tan lớp, chờ mọi người đi gần hết, Diệp Chu mới ra khỏi phòng học dưới sự giúp đỡ của Từ Dương Quân.

Trong nhà xe, bạn học thành thục điều khiển xe rời đi.

Mà trên chiếc xe ba bánh để một bên, Thương Tấn ngồi ngược sáng trên ghế lái, thấy Diệp Chu đi tới thì nói: “Cậu chậm thật đó.”

Chu Văn Đạo và Từ Dương Quân đối mắt một cái, lập tức bội bạc vứt bỏ Diệp Chu, dùng tốc độ ánh sáng lên xe rời đi.

“Này! Mấy người…” Nhìn bóng lưng càng ngày càng xe của đám bạn cùng phòng, Diệp Chu mím môi, nhẹ nhàng nói: “Thương Tấn, thật xin lỗi, làm phiền cậu như vậy…”

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Chu dùng giọng điệu nhẹ nhàng lại yếu thế như vậy, Thương Tấn chà xát tay. “Cậu có thể đừng nói kiểu vậy với tôi không? Cảm giác thật buồn nôn!”

Diệp Chu căm tức nhìn anh, quát: “Này, cậu đây là nói tiếng người hả!”

“Như vậy mới đúng chứ.” Thương Tấn xoay người, hơi nhếch miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play