Hiên Viên Cẩm đứng ngoài căn nhà, sương đêm ướt đẫm bờ vai nhưng nàng không
hề động đậy, mắt nhìn chăm chú vào ngọn đèn trong lầu trúc.
Dư ma
ma đã được cứu, đang chữa trị vết thương ở bên trong. Nàng rất muốn biết rốt cuộc Dư ma ma bị làm sao, nhưng không ai chịu nói cho nàng. Nàng
nghe thấy tiếng khóc thút thít của Bão Cầm, nghe nói Dư ma ma là mẫu
thân của Bão Cầm, là vú nuôi của Hoa Vô Tuyết.
Cũng không biết cứ
đứng như thế mất bao lâu, mới thấy Hoa Vô Tuyết đi từ trong nhà ra. Nàng lo lắng tiến lên hỏi: “Dư ma ma sao rồi?”
Hoa Vô Tuyết nghiêng
đầu, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy dáng vẻ lạnh lùng như thế của chàng kể từ khi gặp mặt.
“Bão Cầm, Thị Kỳ, hai người đi nghỉ một lát, để phu nhân ở lại đây chăm sóc Dư ma ma.”
“Công tử, sao có thể như vậy được?” Bão Cầm và Thị Kỳ đồng thanh nói.
Hoa Vô Tuyết cười lạnh lùng: “Các ngươi tưởng ngọn lửa vô duyên vô cớ bốc
cháy sao? Nếu đã có người sai, thì người đó phải chịu phạt.”
Khi Hiên Viên Cẩm trông thấy Dư ma ma, nàng không hề cảm thấy đây là sự trừng phạt, mà chỉ thấy mình đang chuộc tội.
Những chỗ bỏng trên người Dư ma ma cứ một canh giờ phải thay thuốc một lần.
Trong đêm, Dư ma ma thường vì đau quá mà tỉnh giấc, nàng liền cùng bà
ngồi nói chuyện.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của nàng, mấy ngày sau, Dư ma ma đã có thể xuống giường đi lại, có điều cổ họng bị sặc khói nên giọng vẫn khàn khàn. Nhưng Dư ma vẫn dùng giọng nói khàn đặc ấy nói với nàng: “Con à, từ khi còn rất nhỏ Vô Tuyết đã rời xa phụ mẫu, một mình
lăn lộn trên giang hồ. Cậu ấy tuy có vẻ chẳng bận tâm đến bất cứ điều
gì, nhưng cậu ấy do ta nuôi lớn, ta biết trong lòng cậu ấy xem trọng
nhất thứ gì. Cậu ấy chưa từng đưa bất kì cô gái nào về đây, nếu cậu ấy
không thích con, không thể nào lại cưới con đâu. Những lời đồn đại trên
giang hồ nói cậu ấy phong lưu thành tính, thực ra phần nhiều đều bởi bốn thị nữ bên cạnh cậu ấy mà ra. Nhưng bọn họ chỉ có quan hệ chủ tớ mà
thôi, ngoài ra không còn gì khác.”
Hiên Viên Cẩm gật gật đầu, thực ra, những ngày này, nàng đã cảm nhận được điều đó. Bọn Bão Cẩm quả thực chỉ là thị nữ, Hoa Vô Tuyết cũng không phong lưu háo sắc như nàng
tưởng. Thế nhưng… thế nhưng chàng thích nàng sao? Nhìn chàng có vẻ căm
ghét nàng lắm mà!
“Ta đã khỏe lại nhiều rồi, con không cần chăm sóc cho ta nữa, đi tìm cậu ấy đi!” Dư ma ma vỗ vỗ vào tay nàng nói.
Thế nhưng đến lúc thực sự muốn tìm chàng, Hiên Viên Cẩm lại cảm thấy không
biết phải viện cớ gì để gặp. Đang lúc âu sầu, Thị Kỳ liền qua nói với
nàng: “Phu nhân, công tử muốn gặp người.”
Ánh mặt trời rọi xuống
bình nguyên, phía không xa là rừng trúc miên man bất tận, gió ngoài sông thổi vào khiến rừng trúc vi vu lay động. Hoa Vô Tuyết đứng lặng trong
gió, gió thổi bay tà áo màu trân châu của chàng, những phiến lá trúc
tinh xảo thêu trên áo như đang nhảy múa. Khuôn mặt chàng vẫn tuấn mỹ
khuynh thành như thế, có điều thần sắc lạnh lùng tựa như đeo một tấm mặt nạ bằng ngọc thạch.
Hiên Viên Cẩm chậm rãi bước tới, vừa định mở
lời, bỗng chàng quay lại, cao giọng nói: “Nàng có biết, ngày trước xây
dựng lầu trúc này, ta đã tốn biết bao thời gian không?”
Hiên Viên
Cẩm liền nuốt lại những lời định nói, “Biết.” Chuyện này không cần hỏi
cũng biết, lầu trúc tinh xảo thế kia, nhất định chàng đã tốn rất nhiều
công phu và tâm huyết.
“Vậy thì được!” Chàng lạnh nhạt nói, thuận
tay vứt một cây rìu xuống chân nàng, “Không được tìm người khác giúp đỡ, Hiên Viên bổ đầu!” Nói đoạn, chàng liền ung dung bỏ đi.
Hiên Viên Cẩm cúi xuống nhặt rìu lên, cười khổ trong giây lát rồi nhanh chóng đi
vào rừng trúc, bắt đầu chặt cây. Nàng biết, sự trừng phạt của chàng dành cho mình vẫn chưa kết thúc. Nhưng chuyện này chẳng đáng kể gì, chỉ cần
Dư ma ma không sao là may mắn lắm rồi.
Chặt trúc xong, chất lên xe ngựa kéo vào trong trang, lại xếp từng cây lên một… Nàng nín nhịn trong lòng, làm việc ngày đêm không nghỉ, không biết rốt cuộc bản thân đã làm mất bao lâu, cuối cùng cũng dựng lại được bốn căn lầu trúc đã bị thiêu
hủy đó. Tuy không được tinh xảo đẹp đẽ như trước, nhưng cuối cùng cũng
xây xong. Trước đó, nàng không tin mình lại còn biết xây lầu trúc. Hoặc
giả, khi con người bị ép đến đường cùng, cũng có thể làm được bất cứ
chuyện gì.
Sau khi gắn cây trúc cuối cùng lên, nàng hoàn toàn gục
ngã vì mệt mỏi. Nàng lê bước chân nặng nề đến trước căn lầu trúc nơi Hoa Vô Tuyết ở, chàng đang ngồi ăn cơm trên chiếc bàn gỗ trước cửa sổ. Bên
song trăng sáng phủ đầy, hoa cỏ sum suê.
Nàng chậm rãi đi đến
trước mặt chàng, chàng đứng dậy kéo ghế cho nàng, ra hiệu bảo nàng ngồi
xuống, lại sai thị nữ chuẩn bị thêm một bát cơm.
“Không cần phiền phức đâu, ta không đói!” Hiên Viên Cẩm lạnh lùng nói.
“Thật không?” Hoa Vô Tuyết dịu dàng cười hỏi, “Cả ngày chẳng ăn gì mà vẫn không đói ư?”
Đúng là cả ngày nay Hiên Viên Cẩm chưa ăn uống tử tế, không ngờ chàng biết
cả chuyện này. Hoặc giả nàng cũng cảm thấy đói, chỉ là không nuốt được.
“Ta nghĩ ta không còn nợ chàng gì nữa!” Hiên Viên Cẩm lạnh nhạt nói, “Ta muốn rời khỏi đây ngay đêm nay.”
Không gian trở nên yên tĩnh đến rợn người.
Hiên Viên Cẩm cứ tưởng chàng sẽ bỡn cợt hoặc lạnh lùng từ chối nàng, nhưng
không ngờ vừa ngẩng đầu lên, liên trông thấy trong đôi mắt trong trẻo
tuyệt đẹp của chàng không một chút đùa giỡn, chàng nhìn nàng nghiêm túc
nói: “Rời khỏi đây, quay về làm thái tử phi của thái tử Nam Triều ư?”
Hiên Viên Cẩm cười lạnh lùng đáp lại: “Đúng thế! Làm thái tử phi, cho dù bị
nhốt trong lồng son, cả đời không thể ra ngoài được nữa, cũng còn hơn
là… ở đây.” Nàng bỗng nhận ra, ngày trước mình thật ngốc nghếch, sao lại vì sợ hòa thân mà cam tâm tình nguyện để chàng sắp đặt mọi thứ kia chứ? Lẽ ra nên tránh xa chàng từ lâu mới phải, như thế có lẽ nàng sẽ không…
không làm sao cả, nàng cũng không thể nói rõ, tóm lại chắc là nàng sẽ
không đau lòng đến thế này!
Nàng ưỡn thẳng lưng, từ từ đi ra. Nàng cảm thấy đây là lần đầu tiên mình đánh bại chàng.
Khi nàng bước một chân ra ngoài bậu cửa, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng, “Nếu như, ta giữ nàng lại thì sao?”
Giữ nàng lại ư? Chàng sẽ giữ nàng lại sao? Khoảnh khắc đó, trái tim nàng
đập rộn ràng. Nhưng nàng cũng rất nhanh chóng bình tĩnh lại, chàng là ai kia chứ? Trân Châu Hồ Ly, cho dù giữ nàng lại, có lẽ cũng chỉ là vì
muốn đùa giỡn nàng mà thôi!
“Ta không thèm!” Nàng lạnh lùng nói, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Tránh khỏi tầm mắt của chàng, nàng cảm thấy cả con người bỗng như được giải
thoát, nỗi mệt mỏi mấy ngày nay dâng trào, nàng không nhấc nổi chân lên
nữa, đầu cũng đau như búa bổ. Nàng nghĩ có lẽ mình bị ốm rồi, sao lại ốm vào lúc này kia chứ?
Trước khi ngất đi, nàng nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, có một người khom lưng xuống, ôm nàng thật chặt trong vòng tay.
Từ sau khi luyện võ, Hiên Viên Cẩm chưa từng bị ốm bao giờ, đã rất lâu
không biết cảm giác bị ốm là như thế nào. Lần này bệnh tình đến rất
nhanh, mệt mỏi quá sức lại thêm phong hàn đã hoàn toàn khiến nàng ngã
gục.
Nàng nằm trên giường nghỉ ngơi hơn mười ngày. Trong thời gian đó, Hoa Vô Tuyết đích thân chăm sóc cho nàng, hàng ngày bưng trà bón
thuốc, cực kì chu đáo, khiến Hiên Viên Cẩm gần như nghi ngờ người khi
trước lạnh lùng bắt nàng xây lầu trúc không phải là chàng. Từ sau khi
nàng bị ốm, chàng không hề nhắc lại chuyện nàng đòi bỏ đi, như thể nàng
chưa từng nói ra điều đó bao giờ. Nàng cũng không nhắc lại, hiện giờ bị
ốm, dù có nhắc cũng chẳng thể đi được.
Nửa tháng sau, cuối cùng Hiên Viên Cẩm cũng khỏi bệnh.
Sáng sớm nay, Hiên Viên Cẩm vừa ngủ dậy, Hoa Vô Tuyết liền qua nói với nàng: “Sau khi nàng đến Nam Triều, vẫn chưa ra ngoài chơi lần nào. Hôm nay có lễ hội ở Túc Châu, rất náo nhiệt, để ta dẫn nàng đi xem.”
Nếu là
trước đây, Hoa Vô Tuyết nói với nàng những lời như thế, có lẽ nàng sẽ
cảm thấy kinh ngạc. Nhưng những ngày này bị ốm, nàng gần như đã quen với sự chu đáo tỉ mỉ của chàng.
Buồn bực lâu ngày, nàng cũng muốn ra
ngoài dạo chơi. Lập tức, hai người không dẫn theo hộ vệ, mỗi người một
ngựa phi ra khỏi sơn trang.
Thành Túc Châu quả nhiên cực kỳ náo nhiệt, nhất là khi trời ngả về chiều.
Trước cửa những hàng quán bên đường đều treo đèn kết hoa, ánh sáng rực rỡ
khiến cả con phố đẹp như tiên cảnh. Hai người bước đi chầm chậm. Một
tiểu cô nương bán đèn cầm cả chùm đèn hoa sen tới nói: “Công tử, phu
nhân của người đẹp quá, người mua tặng phu nhân một chiếc đèn đi.”
Hoa Vô Tuyết cầm một chiếc đèn rồi đưa cho tiểu cô nương kia một đĩnh bạc.
Tiểu cô nương nhận bạc khom lưng lễ phép nói: “Đa tạ công tử, chúc công
tử và phu nhân hạnh phúc mỹ mãn, đông con nhiều cháu.”
Hoa Vô Tuyết đưa chiếc đèn hoa sen tới trước mặt Hiên Viên Cẩm, dịu dàng nói: “Tặng nàng.”
Đôi mắt phượng của chàng long lanh như nước, phản chiếu màn đêm như gấm như nhung, chỉ trong khoảnh khắc, ánh nhìn đó đã nhấn chìm sự diễm lệ của
đèn nến vạn nhà.
Trong mắt Hiên Viên Cẩm dường như chỉ còn lại mỗi đôi mắt này, mỗi chiếc đèn này. Khuôn mặt nàng bỗng nhiên ửng đỏ đến mê người, nàng đưa tay cầm chiếc đèn hoa sen, cười nói: “Đa tạ!”
Hoa Vô Tuyết nhìn mái tóc đen mượt của Hiên Viên Cẩm, đột nhiên nói: “Nàng chờ chút, ta đi mua cái này.”
Hiên Viên Cẩm gật đầu, nhìn bóng chàng mất hút trong dòng người náo nhiệt.
Nàng lặng lẽ đứng yên tại đó, trong lòng chợt động, nếu bây giờ nàng bỏ
đi, có lẽ sẽ thuận lợi trốn thoát. Nhưng không biết vì sao, bây giờ nàng hoàn toàn không hề có ý định bỏ đi.
Không biết Hiên Viên Cẩm đã
đứng đợi bao lâu, đột nhiên thấy ở hàng bán binh khí trước mặt xuất hiện một gương mặt dường như đã từng gặp qua. Nàng chau mày, bỗng nhớ ra, kẻ này hình như là tên đầu sỏ liên tiếp gây ra mấy vụ huyết án ở Đông Yên
một năm trước. Nàng tìm bắt hắn cả năm chưa được, không ngờ hắn lại trốn ở Nam Triều.
Nàng đi theo hắn tới một con phố vắng vẻ, thấy hắn chui vào một hẻm nhỏ, liền lạnh lùng lên tiếng gọi: “Trương Tứ!”
Người đó đột nhiên kinh sợ, quay đầu nhìn lại.
Hiên Viên Cẩm bỏ đèn hoa sen dưới đất, rút cây roi vàng từ trong tay áo ra, lạnh giọng quát: “Quả nhiên là ngươi!”
Trương Tứ trừng mắt, không ngờ bổ đầu Hiên Viên Cẩm lại vung roi quất tới.
Hoa Vô Tuyết tới cửa hàng trang sức lấy cây trâm phượng đã đặt làm từ mấy
hôm trước, trên đầu cây trâm phượng gắn một hạt minh châu to bằng hạt
đậu. Khi chàng quay lại trước cửa hàng bán binh khí, đã không còn thấy
bóng dáng Hiên Viên Cẩm đâu nữa.
Trong lòng Hoa Vô Tuyết đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, chàng cố nén nỗi tuyêt vọng, thấp giọng hỏi ông chủ
cửa hàng: “Ông chủ, có thấy vị cô nương lúc nãy vừa đi cùng ta không?”
Ông chủ hàng nói: “Công tử, vị cô nương đó đi theo hướng này rồi.”
Hoa Vô Tuyết đuổi theo hướng mà ông chủ hàng vừa chỉ, ở đoạn đường ánh sáng yếu ớt, chàng thấy chiếc đèn hoa sen vừa mua tặng nàng đang lặng lẽ nằm dưới đất, bị người qua đường dẫm nát.
Cuối cùng, nàng không hề do dự mà vứt bỏ nó, vứt bỏ cả chàng!
Hiên Viên Cẩm không ngờ lần bắt hung phạm này lại khó khăn đến vậy. Tên
Trương Tứ đó hóa ra còn có đồng bọn, khiến nàng phải đuổi theo đến mấy
trăm dặm đường. Khi bắt được mấy tên hung phạm, nàng đã cách Lục Hoàng
sơn trang khá xa. Lúc đó, nàng liền quyết định áp giải mấy tên này về
Đông Yên trước.
Một tháng sau, khi Hiên Viên Cẩm quay lại Lục Hoàng sơn trang, nơi đó giờ đây đã không còn bóng người, vô cùng hoang vắng.
Lục Hoàng sơn trang đã không còn tồn tại, còn Trân Châu Hồ Ly từ đó cũng
tuyệt tích giang hồ. Hiên Viên Cẩm tìm khắp Nam Triều suốt nửa năm ròng, vẫn không thấy tung tích của chàng.
Tương tư là chi?
Tương
tư là không màng sửa sang quần áo, tương tư là đầu mày cuối mắt đều
nhuốm sầu thương. Tương tư là trái tim quặn thắt, tương tư là lệ chảy
ngàn hàng.
Một Hiên Viên Cẩm từ trước tới nay chỉ biết tới bắt tội phạm quy án, lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị của nỗi tương tư.
Mùa xuân năm thứ hai, Hiên Viên Cẩm cuối cùng cũng không còn tìm kiếm nữa, nàng trở về phủ quận vương ở Đông Yên.
Hôm đó, thái tử Đông Yên là Đẩu Sách đột nhiên giá đáo vương phủ một cách thần bí.
“Cẩm muội, bản thái tử mời gánh hát tới diễn kịch ở Đông cung, Cẩm muội đi giải sầu nhé.” Đẩu Sách nói.
Hiên Viên Cẩm đương nhiên biết, đi xem kịch không thể giúp nàng đỡ buồn,
nhưng ý tốt của thái tử điện hạ không tiện từ chối. Nàng chỉ đành uể oải theo Đẩu Sách vào Đông cung.
Vở kịch đó quả nhiên rất vô vị, rốt
cuộc vẫn chỉ là tài tử giai nhân gặp gỡ dưới trăng, cuối cùng kết thúc
viên mãn. Xem xong, nàng càng bực bội hơn, thần sắc chán nản rời khỏi
đại điện ra ngoài cho thoáng đãng.
Hoa viên trong Đông cung vô cùng rực rỡ, vài ba cung nữ uyển chuyển đi lại dưới hành lang quanh co, nhìn như tranh vẽ.
Từng cánh hoa đỏ thắm bay theo làn gió, phấp phới quấn quít rồi rơi trên mặt đất, trải thành tấm thảm đỏ dịu dàng. Một vị công tử phục sức gấm hoa
đứng quay lưng lại, dường như đang ngắm đôi uyên ương vui đùa dưới nước.
Những tiểu cung nữ khi tới gần bên chàng đều khom gối hành lễ.
Hiên Viên Cẩm cảm thấy vô vị, vung roi cất bước, chầm chậm tiến tới gần vị công tử mặc áo gấm kia.
Đột nhiên, chàng quay đầu lại. Ánh mắt hai người chạm nhau. Động tác trên tay Hiên Viên Cẩm đột nhiên đông cứng.
Người trước mắt chẳng phải là Hoa Vô Tuyết mà nàng đã tìm kiếm suốt nửa năm
qua sao? Sao có thể là thật được, sao chàng lại xuất hiện ở Đông cung?
“Chàng… sao lại ở đây?” Hiên Viên Cẩm thực sự không tin nổi, người mà nàng
thương nhớ đêm ngày lại đột nhiên xuất hiện trước mặt. Có phải vì nhớ
quá nên đang nằm mơ không?
“Sao ta lại không thể xuất hiện ở đây?” Hoa Vô Tuyết cười nhạt, “Có lẽ nàng không biết, thực ra ta là thái tử
Nam Triều. Hoàng đế Đông Yên là cậu họ của ta, ta ở đây chẳng phải
chuyện rất bình thường sao?”
Năm đó, khi chưa biết thân phận của chàng, nàng đã căm ghét chàng lắm rồi. Bây giờ, chàng càng không còn hi vọng gì nữa.
“Nam Triều thái tử Hoàng Phủ Doanh, ồ, thái tử!” Hiên Viên Cẩm thấp giọng
nói, chẳng trách chàng lại có thể biến mất hoàn toàn trên giang hồ,
khiến nàng tìm bao lâu cũng không được, “Xem ra, lần này thái tử điện hạ tới đây tuyển phi phải không? Không biết đã chọn được chưa?” Nàng nói
một cách lạnh nhạt, nhưng không biết trong lời nói của mình đã hàm chứa
biết bao sự châm biếm và cay đắng.
Hoàng Phủ Doanh cười khổ, “Chọn ai mà chẳng thế.” Chàng lại chau mày nhìn nàng, thanh âm đầy sự chế
nhạo: “Hiên Viên bổ đầu sao gầy thế? Lẽ nào cũng tương tư ai đó ư?”
Hiên Viên Cẩm vung ngọn roi trong tay, cười khẽ nói: “Phải, khổ vì tương tư.”
Cuối cùng, hai người họ không biết nói gì nữa, bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng bối rối.
“Ta… ta ra đằng kia một chút.” Hiên Viên Cẩm nhếch môi cười nói.
“Hừ!” Còn chưa kịp quay người, Đẩu Sách đột nhiên vụt tới nhanh như bóng ma,
giơ tay ra vỗ vào lưng Hiên Viên Cẩm, “Cẩm muội, không ngồi ngoan ngoãn
xem kịch, đến đây loanh quanh làm gì hả?”
Hiên Viên Cẩm hất tay Đẩu Sách xuống, khẽ nói: “Điện hạ, muội phải về phủ rồi.”
“Trong phủ làm gì có người mà muội thương nhớ.” Đẩu Sách cười một cách xấu xa, “Cẩm muội, hơn nửa năm nay, muội đều ở Nam Triều tìm một người đúng
không? Người muội muốn tìm chẳng phải huynh ấy sao? Bây giờ thấy rồi sao lại bỏ đi? Năm ngoái sau khi muội áp giải bọn Trương Tứ về nước, liền
từ chức bổ đầu tới Nam Triều để tìm huynh ấy còn gì?”
Hiên Viên
Cẩm đỏ mặt, vung roi lên định đánh tới, nhưng nghĩ lại người ta là thái
tử, liền bực bội thu ngọn roi về. Nàng liếc mắt nhìn biểu hiện kinh ngạc trên mặt Hoàng Phủ Doanh, trái tim liền trào dâng nỗi tức giận, cổ tay
xoay một cái, ngọn roi đã vung về phía chàng.
Nàng bị chàng hại thê thảm rồi!
Hoàng Phủ Doanh nắm chặt ngọn roi, chỉ nghe tiếng cười của Đẩu Sách truyền
tới: “Một hộc trân châu, nhớ lấy đấy!” Hóa ra Đẩu Sách vẫn nhớ chuyên
đánh cuộc lần trước. Tuy hơi muộn, nhưng roi này của Hiên Viên Cẩm cũng
đánh tới Hoàng Phủ Doanh, coi như Đẩu Sách thắng rồi.
“Trân châu gì chứ?” Hiên Viên Cẩm hỏi một cách nghi hoặc.
Hoàng Phủ Doanh vứt ngọn roi ra, tiến lên phía trước, cúi đầu nói: “Bây giờ,
thái tử Nam Triều muốn chọn quận chúa làm thái tử phi, không biết quận
chúa có bằng lòng không?”
“Chẳng phải đã chọn người khác rồi sao?” Hiên Viên Cẩm thấp giọng nói.
“Đâu có, vừa rồi nói bừa, lần này vốn không phải đến tuyển phi.”
“Nếu đã không phải, vì sao còn muốn chọn ta?” Hiên Viên Cẩm chầm chậm bước
tới bên hồ ngắm cá. Đột nhiên nàng bị Hoàng Phủ Doanh kéo lại, xoay hẳn
người, bắt nàng phải đối diện với chàng.
Trong tay chàng, không
biết từ khi nào đã có thêm một cây trâm phượng, mỏ phượng ngậm một hạt
trân châu lớn bằng hạt đậu. Chàng cài cây trâm phượng vào mái tóc nàng
rồi cười gian: “Nhận sính lễ của ta rồi thì phải lấy ta!”
Lần trước là nàng bức hôn, lần này đổi lại thành chàng.
“Ồ, đây là báu vật vô giá, làm sao ta dám nhận?” Nàng còn nhớ, hôm đó chàng nhảy vào đám lửa là vì muốn lấy hạt trân châu này.
“Nàng cho rằng báu vật vô giá ta nói hôm đó là hạt trân châu này thật sao? Nó đâu xứng! Ta nói về nàng đó!” Chàng ôm nàng vào lòng, khẽ nói.
Đám cung nữ trong hoa viên biết điều lui ra hết, chỉ còn lại mỗi hai người họ.
Ven hồ, cành liễu đung đưa theo gió, chàng đã tìm thấy đôi môi như cánh hoa của nàng dưới tầng liễu rủ tơ buông.
Khoảnh khắc ấy, cả đất trời vạn vật đều như tan biến, chỉ còn lại tơ liễu phất phơ bay bổng bên cạnh hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT