Nếu nói chuyện không nhìn ra bệnh mê trai của Liễu tiểu thư để rồi gây ra
vụ việc nực cười luôn khiến Hiên Viên Cẩm cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức
giận, thì chuyện cầu hôn với vị công tử áo xanh lần này lại rất nhanh
chóng, khiến nàng hối hận đến mức gần như muốn dùng roi tự đánh vào đầu
mình.
Ba hôm sau, khi Hiên Viên Cẩm tỉnh dậy từ trong giấc mộng,
nàng liền nhớ ra hôm nay là ngày mình xuất giá. Nàng có cảm giác muốn
trèo tường bỏ trốn, nhưng nàng biết, hậu quả của việc đó sẽ làm cho sự
tình bại lộ, khiến nàng và phụ thân cùng phạm tội khi quân, hoặc giả
hoàng đế vẫn sẽ bắt nàng phải lấy thái tử Nam Triều.
Lấy một người không quen biết còn hơn lấy thái tử Nam Triều, để rồi ngày ngày phải ở
trong lồng son tranh sủng cùng những cô nàng khắp lục cung.
Cho
nên, cuối cùng nàng vẫn ngồi trước bàn trang điểm, để cho các a hoàn
chải đầu. Khi trông thấy hình ảnh mình trong gương, tóc kết thành búi,
trâm vàng đung đưa, đẹp đẽ cao quý không tả xiết, nàng không kìm được tò mò hỏi: “Sao phải chải kiểu tóc phức tạp thế này, cứ làm qua loa là
được.”
Tiểu a hoàn nói với vẻ không hiểu: “Quận chúa, chải đầu để xuất giá, sao có thể làm qua loa chứ?”
Hiên Viên Cẩm chau mày chán nản, chắc hẳn không ai biết, hôn sự này đối với
nàng mà nói, thực ra chỉ là một vở kịch do chính nàng đạo diễn mà thôi.
“Quận chúa, áo cưới đã đến nơi rồi.” Lâm Lang mang áo cưới bước vào.
Khi các tiểu a hoàn trong phòng nhìn bộ áo cưới, tất cả mọi ánh mắt đều trở nên sững sờ.
“Nếu kiếp này được mặc một bộ áo cưới như thế kia, dù có chết em cũng cam lòng!” Hồi lâu, một tiểu a hoàn lẩm bẩm.
Hiên Viên Cẩm quay đầu lại liếc nhìn bộ áo cưới, trên gấu váy dài quét đất
thêu toàn hoa văn chim loan cẩm tú, trước vạt áo điểm xuyết trân châu và những mảnh ngọc vụn, gấm đỏ dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lóa mắt, hoa
lệ khác thường.
“Cho dù làm thái tử phi của Nam Triều, có lẽ cũng
chẳng hoa lệ bằng bộ áo cưới này đâu. Cô nhìn những hạt trân châu trên
vạt áo kia xem, đều là Nam Hải trân châu thượng hảo đó, lại nhìn những
hoa văn kia, đều dùng chỉ vàng để thêu đó! Không ngờ Bùi công tử lại
giàu có như vậy.” Mấy tiểu a hoàn mắt phát sáng, vây quanh bộ áo cưới
tấm tắc ngợi khen.
Hiên Viên Cẩm sờ lên những hạt trân châu trên áo cưới, hỏi: “Bộ áo cưới này là do Bùi An đưa đến sao?”
“Đúng thế, sáng sớm nay Bùi công tử đã phái người mang đến.” Lâm Lang vừa nói, vừa khoác chiếc áo lên người Hiên Viên Cẩm.
Điều khiến Hiên Viên Cẩm càng kinh ngạc hơn là đội ngũ nghênh thân đến ngay sau đó. Mười dặm gấm hồng, rực rỡ phô trương.
Lúc này, Hiên Viên Cẩm bắt đầu nghi ngờ một cách nghiêm trọng thân phận của công tử áo xanh, chàng tuyệt đối không phải là một thư sinh nghèo khó
như nàng tưởng lúc đầu.
Đội ngũ nghênh thân đi thẳng về phía nam, ngày đi đêm nghỉ, mỗi lúc một xa nhưng mãi mà vẫn chưa đến nhà chồng.
Tối nay, khi bọn họ nghỉ lại trong khách điếm, Hiên Viên Cẩm không nhịn
được nữa, liền gỡ mũ phượng khăn trùm trên đầu ra, sang phòng bên cạnh
tìm “Bùi An”.
“Bùi An” vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi
hương bồ kết. Chàng khoác chiếc áo rộng màu trắng, tựa nghiêng trên
giường, vừa khẽ lau mái tóc đen đang ướt sũng vừa nhìn nàng. Ánh đèn
phản chiếu những đường nét của chàng, trông cực kỳ khuynh thành tuấn mỹ.
“Nương tử, muộn thế này rồi, sao nàng còn chưa ngủ?” Chàng nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại đen láy đầy mê hoặc.
Hiên Viên Cẩm kìm nén nhịp tim đang vô cớ đập nhanh, hỏi: “Rốt cuộc chàng là người thế nào?”
“Bùi An” khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, cười nói: “Ta cứ tưởng nương tử vĩnh viễn không quan tâm phu quân ta là ai, chỉ cần ta chịu làm Bùi An là được.”
“Rốt cuộc chàng là ai? Nhà ở đâu?” Hiên Viên Cẩm kéo một chiếc ghế đẩu ngồi
xuống, nhưng vừa ngồi xuống nàng đã nhảy bật dậy ngay. Bởi vì “Bùi An”
nói: “Phu quân ta là người Nam Triều, họ Hoa, tên Vô Tuyết. Có lẽ nàng
thấy cái tên này không quen, nhưng ta còn có một danh hiệu mà chắc nàng
đã từng nghe qua – Trân Châu Hồ Ly.”
Hiên Viên Cẩm nhảy dựng lên, khiến chiếc ghế đẩu bị đổ nghiêng xuống đất.
“Trân Châu Hồ Ly, chàng là Trân Châu Hồ Ly?” Lúc này, Hiên Viên Cẩm thực sự
muốn đập đầu vào tường. Vị phu quân mà nàng khổ sở ép buộc cầu xin,
không ngờ lại chính là con hồ ly chết tiệt đó! Đến sau cùng, hóa ra nàng lại mua dây buộc mình. Sao nàng có thể lấy Trân Châu Hồ Ly được?
“Hôn sự lần này không tính!” Hiên Viên Cẩm lạnh lùng nói.
Hoa Vô Tuyết vẩy mái tóc ướt, những giọt nước long lanh như ngàn sao rơi
xuống, chàng cười nhạt nhìn nàng, “Vậy nàng quay về lấy thái tử Nam
Triều đi, ta mong còn chẳng được! Nếu không phải nàng khổ sở cầu xin,
nàng tưởng ta bằng lòng cưới nàng chắc?”
Hiên Viên Cẩm nghe thấy
thế, chỉ thấy lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Nàng nén nhịn hết
sức, cuối cùn đập bàn đứng dậy, giơ ngón tay thon chỉ thẳng vào mặt Hoa
Vô Tuyết nói: “Con hồ ly chết tiệt, ngươi ra đây! Đấu tay đôi!”
Dường như không thể nào quay về được nữa, nhưng nộ khí đầy trong bụng không
biết phát tiết vào đâu, chỉ còn cách đấu tay đôi cho xong chuyện mà
thôi. Nhưng vừa giao đấu, nàng liền biết mình không phải là đối thủ của
Hoa Vô Tuyết, sau cùng bị chàng đánh một chưởng lên cổ, trước mắt lập
tức trở nên tối om.
Khi tỉnh lại, nàng đã ở trên xe ngựa. Ở bên
cạnh canh giữ nàng chính là bốn thị nữ của Hoa Vô Tuyết. Vẫn những bộ
váy xanh từ đậm đến nhạt, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười điềm tĩnh. Nhưng nụ cười ấy, tình cảnh ấy trong mắt Hiên Viên Cẩm sao lại mang mấy phần chế giễu?
“Các ngươi cười cái gì?” Hiên Viên Cẩm bò dậy, “Chủ nhân của các ngươi đã cưới ta, chẳng lẽ các ngươi không buồn?”
“Chúng tôi vui thay cho công tử!” Một nữ nhân áo xanh cười nói.
“Vui mừng cái gì, chàng lấy vợ rồi, các ngươi sẽ không còn cơ hội lấy được
chàng nữa đâu.” Hiên Viên Cẩm không tin, Hoa Vô Tuyết lăng nhăng như thế mà lại chỉ nhìn bốn thị nữ đẹp long lanh thế này chứ không hạ thủ.
“Phu nhân nói đi đâu rồi, chúng tôi chỉ là thị nữ của công tử, không có quan hệ gì khác.”
Cách xưng hô “phu nhân” khiến Hiên Viên Cẩm giật mình, nhất thời chưa kịp
phản ứng, liền nghe thấy bên ngoài có người nói: “Đến rồi!”
Xe ngựa đã dừng lại, Hiên Viên Cẩm nhảy xuống, trước mắt lập tức sáng lóa.
Một rừng trúc thanh nhã như người quân tử, rậm rạp nối liền như biển lớn,
sắc xanh biêng biếc ngút ngàn tầm mắt, ít ra cũng phải rộng hơn ngàn
mẫu.
Người thường trông vào, chỉ thấy đây là một rừng trúc. Nhưng
Hiên Viên Cẩm nhận ra, rừng trúc này trông tuy rất tự nhiên, nhưng kì
thực do con người xây dựng, là một bức tường bao vây dày đặc. Xanh biếc
rậm rì, khắp nơi đều ẩn chứa nguy hiểm. Bố trí một rừng trúc rộng lớn
thế này, e rằng phải tiêu tốn không ít sức người sức của.
Hiên Viên Cẩm định bỏ chạy. Nếu không, vào trong chốn heo hút kia, e rằng muốn ra ngoài cũng khó.
Bốn thị nữ áo xanh Bão Cầm, Thị Kỳ, Thư Hương, Họa Ý dường như sớm đoán
biết ý đồ của nàng, liền chia nhau đứng ra trước mặt và sau lưng nàng,
làm thành thế bao vây. Còn Hoa Vô Tuyết đứng trên con đường nhỏ dẫn vào
trong, mỉm cười nho nhã.
Hiên Viên Cẩm nghĩ ngợi giây lát, cảm
thấy không có cơ hội thắng lợi, ngày tháng sau này còn dài, liền cười
tươi như hoa theo Hoa Vô Tuyết đi vào rừng trúc.
Không biết đi mất bao lâu, trước mắt chợt sáng bừng, không gian trở nên rộng rãi, chỉ
thấy một dòng nước xanh dịu dàng chảy qua, bãi sông lớn hiện ra trước
mắt. Trên nền cát trắng đá nhỏ, cỏ thơm như trải thảm, xen lẫn những đóa quỳnh nở đầy cành, những cánh bướm sặc sỡ rập rờn lượn quanh.
Một khoảng lầu trúc màu tím xây dựng điểm xuyết bên sông, trước lầu có một
cánh cổng tròn, bên trên viết bốn chữ lớn: “Lục Hoàng sơn trang”.
Rat nhiều người đang đứng ngoài cổng lớn, chờ đợi nghênh đón chủ nhân trở
về. Hiên Viên Cẩm nhìn đám người chen nhau đứng đó hàn huyên, ngạc nhiên không ngờ Hoa Vô Tuyết lại tốt đến vậy, vẻ cung kính và vui mừng trên
khuôn mặt những người xung quanh tuyệt đối không phải là giả vờ. Hồi
lâu, không khí ồn ào cuối cùng cũng lắng xuống, mãi rồi cũng có người để ý đến sự tồn tại của Hiên Viên Cẩm.
“Đây chính là phu nhân mà
công tử mới cưới phải không?” Có người khẽ nói, “Quả nhiên là quốc sắc
thiên hương, đoan trang nhã nhặn.”
Lần đầu tiên Hiên Viên Cẩm thấy có người dùng bốn chữ “đoan trang nhã nhặn” để nói về mình, liền nhìn người đó cười dịu dàng.
Hoa Vô Tuyết lườm nàng một cái, khóe môi khẽ mỉm cười. Nụ cười đó trong mắt Hiên Viên Cẩm đương nhiên lại có ý chế giễu.
Hiên Viên Cẩm cười lạnh lùng khiêu khích, khiến nụ cười trên khóe môi chàng càng rõ hơn.
Đêm hôm đó, mọi người trong trang tổ chức yến tiệc đốt lửa rất hoành tráng
mừng đại hôn của họ. Yến tiệc đang hồi say sưa, vô số đốm pháo hoa bay
vút lên bầu trời đêm, khắp nơi nở tràn những đóa hoa màu vàng màu bạc,
phản chiếu nghiêng nghiêng lên thân hình Hoa Vô Tuyết. Khoảnh khắc đó,
trong lòng Hiên Viên Cẩm chợt nảy sinh những rung động chưa từng có.
Hiên Viên Cẩm nhận được rất nhiều lễ vật trong bữa tiệc, đều là những vật
ngụ ý con cháu đầy nhà. Những người đến chúc rượu, cả nam lẫn nữ, ai nấy đều chúc hai người giai lão bạc đầu, sớm sinh quý tử.
Lúc này
Hiên Viên Cẩm mới nhận ra, đêm nay, chắc có thể coi là đêm động phòng
của họ. Ngày trước, khi nhất quyết đòi lấy chàng, nàng chưa từng nghĩ
đến việc trong đêm động phòng sẽ xảy ra những chuyện gì. Nhưng giờ đây,
kẻ mà nàng cứ tưởng chỉ là một thư sinh nghèo khó lại lắc mình một cái,
biến thành Trân Châu Hồ Ly phong lưu thành tính. Vậy thì, đêm động phòng này chỉ e sẽ không dễ đối phó như nàng tưởng tượng.
“Phu nhân mệt rồi à?” Bão Cầm – một trong những thị nữ áo xanh thấy sắc mặt Hiên Viên Cẩm có phần khác lạ, liền lên tiếng khẽ hỏi.
Hiên Viên Cẩm gật gật đầu, đúng là nàng đã mệt rồi, chủ yếu là vì phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách.
Người trong trang đang vây lấy Hoa Vô Tuyết để chúc rượu, Bão Cầm liền chạy
qua nói với chàng vài câu, chàng điềm nhiên nghiêng đầu, nhìn Hiên Viên
Cẩm cười dịu dàng nói: “Nương tử về phòng trước đi!”
Nụ cười đó
mang ý vị sâu xa đến mức khiến trái tim Hiên Viên Cẩm đập thình thịch,
nàng liền nhanh chóng theo Bão Cầm và Thị Kỳ rời đi.
Trong hỷ
phòng bày biện tinh tế mà vui mắt, trên bàn bày mấy bình hoa bằng sứ,
hai cành hoa tường vi màu hồng đang nở rộ, mùi hương thơm ngát tỏa khắp
phòng.
Hiên Viên Cẩm ngồi trên giường, tay nắm chặt cây roi vàng.
Từ sau lần đấu tay đôi đó, nàng đã phát hiện ra võ công của chàng cao
thâm khó lường, nàng hoàn toàn không phải đối thủ, dù có liều mạng, kết
cục nhất định vẫn cứ thua như lần trước.
Phải làm sao đây? Lòng
nàng rối bời, suy nghĩ hồi lâu, vẫn không có cách gì hay. Nhìn cây nến
long phượng đang cháy rực trên bàn, ngọn lửa lung lay ta khiến nàng chợt bừng tỉnh.
Lửa! Lửa! Nếu chẳng may gây ra cháy thiêu trụi động
phòng này thành đám tro tàn, nhất định sẽ chẳng còn hứng thú phong hoa
tuyết nguyệt gì hết. Hơn nữa, chỉ nghĩ đến bộ dạng tức giận tơi bời của
Hoa Vô Tuyết, Hiên Viên Cẩm đã thấy hả hê trong lòng. Nếu lại có thể
thừa cơ cháy nhà mà bỏ trốn khỏi đây nữa thì càng hay.
Nàng đang
suy tính trong lòng, ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, hình như là đi về phía này. Việc không thể chậm trễ, đã làm thì phải làm
ngay, nếu để Hoa Vô Tuyết vào đây, chỉ e sẽ không thể nào châm lửa được
nữa.
Nàng đứng dậy đi đến trước bàn, cầm cây nến long phượng ném
lên giường, màn trướng mỏng manh như mây khói và chăn bông thêu uyên
ương hí thủy bốc cháy. Hiên Viên Cẩm lùi ra sau hai bước, không cẩn thận gạt vào bình rượu trên bàn, rượu hỉ lập tức đổ đầy giường.
Ngọn
lửa lan ra nhanh chóng, ánh lửa ngùn ngụt trong khoảnh khắc bốc lên cửa
sổ và tấm rèm bên cạnh. Lửa lan nhanh hơn cả trong tưởng tượng của Hiên
Viên Cẩm, nàng vốn chỉ định đốt chăn đệm trong phòng, tạo ra ít khói rồi thừa cơ hỗn loạn bỏ đi. Nhưng rượu hắt lên ngọn lửa, khiến đám cháy
không kiểm soát được.
Hiên Viên Cẩm biết sự tình không hay, nếu cứ để cháy thế này, chỉ e sẽ đốt trụi cả gian lầu trúc rộng lớn mất. Tuy
nàng hận Hoa Vô Tuyết, nhưng cũng không đến mức phải hủy sạch nhà cửa
của tất cả mọi người ở đây.
Nàng quay người mở cửa lao ra ngoài, trên hành lang không có ai, tiếng bước chân vừa nãy cũng không biết là của ai.
Hiên Viên Cẩm men theo cầu thang chạy xuống, mọi người trên thảm cỏ đã trông thấy ánh lửa, đang ngà ngà say trong phút chốc đều tỉnh táo trở lại. Ai nấy ầm ĩ vác thùng vác chậu, cùng nhau lao về phía lửa cháy.
Hiên Viên Cẩm vốn định bảo bọn họ ở đây có cháy, giờ thấy mọi người đều đã
biết, nàng liền lùi về phía sau, thừa cơ trời tối ẩn mình lên một cây
to, định nhân lúc hỗn loạn bỏ đi.
“Hỏng rồi, công tử, đó là hỷ phòng, phu nhân vẫn ở bên trong.” Bão Cầm hốt hoảng kêu lên.
Khoảnh khắc tiếng nói vừa dứt, một bóng màu đỏ đứng vụt dậy, Hoa Vô Tuyết lao về phía trước lầu giữa lúc chưa ai kịp nhìn rõ.
Trong lầu lửa cháy lan rộng, mượn gió đêm, lách tách lan rộng đến xà nhà, căn lầu nhỏ có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
“Công tử, người không thể vào trong được, để thuộc hạ vào cho!” Có người ngăn Hoa Vô Tuyết lại. Nhưng chàng hoàn toàn không nghe, thuận tay cởi bộ hỷ phục trên người ra, nhúng vào thùng nước, trùm lên người rồi nhảy qua
cửa sổ vào trong.
Hiên Viên Cẩm nấp trong bóng tối, tim đập thình
thịch, nàng cứ tưởng sẽ trông thấy bộ dạng tức tối, giận dữ như sấm sét
của chàng, không ngờ lại thấy dáng vẻ kinh hoàng lo lắng như vậy.
“Công tử, mau ra đây đi, nhà sắp sập rồi!”
“Công tử…”
Mọi thứ rối tinh rối mù, lại có người xông vào trong, có người hắt nước cứu hỏa, có người ở bên ngoài lo lắng hét gọi.
Hiên Viên Cẩm không thể ngồi trên cây được nữa, liền nhảy xuống, tiến hai
bước về phía trước. Lúc này có người trông thấy nàng, vội hét vọng vào
bên trong: “Công tử, phu nhân ở đây, người mau ra đi!”
Vừa dứt lời, nóc nhà sập xuống “rầm” một tiếng, cùng với tiếng động dữ dội đó, Hoa Vô Tuyết chui ra ngoài cửa sổ.
Lúc này đêm đã khuya, ánh lửa chiếu sáng thân hình chàng.
Quần áo chàng bị lửa làm cho rách nát, mái tóc quăn lại, khuôn mặt lấm lem
khói lửa, trông cực kì thảm hại. Chỉ có đôi mắt đẹp đẽ kia là vẫn đang
tỏa ra ánh sáng rừng rực, còn sáng hơn cả ngọn lửa đang cháy, đến mức
khiến Hiên Viên Cẩm cảm thấy trong lòng nóng rực.
Chàng tiến từng bước lại phía nàng.
Hai chân Hiên Viên Cẩm dường như bị đóng đinh tại chỗ, không tài nào di chuyển được.
Nàng cứ đứng như thế, nhìn chàng đi đến trước mặt mình rồi dừng lại. Thấy
chàng đang nhìn mình chăm chăm, ánh mắt phức tạp, dường như có rất nhiều tình cảm ẩn chứa trong đôi mắt đó, khó lòng mà hiểu hết được.
Bị
bức bách trước ánh mắt như thế, kỳ thực Hiên Viên Cẩm đã hiểu, có lẽ
chàng đã sớm đoán ra chính nàng là người phóng hỏa. Thế nhưng, nàng
không hiểu vì sao chàng vẫn xông vào bên trong, nếu chàng đã biết nàng
phóng hỏa, thì nên biết nàng sẽ không ngồi trong nhà chờ chết chứ!
Chàng xông vào như thế, hình như là để cứu nàng. Nàng có phần không thể tin nổi, nếu thực là để cứu nàng, nếu vậy thì nàng…
Nàng ngẩng đầu lên, mở miệng nói năng lộn xộn, không biết mình đang nói cái
gì, “Ta, ồ… vừa rồi ta cảm thấy bí bách quá, liền ra đằng sau đi dạo một vòng, không ngờ lại xảy ra cháy, ngọn lửa… sao lửa lại bốc lên thế nhỉ, ồ… chuyện này…” Nàng chợt ngừng lời, đón ánh mắt sâu thẳm khó đoán của
chàng, hỏi: “Vì sao chàng lại xông vào trong, là để cứu ta sao?”
Hoa Vô Tuyết đột nhiên bật cười, cứ thế cười mãi đến mức Hiên Viên Cẩm đỏ
cả mặt, tim đập thình thịch, tay chân luống cuống không biết làm gì.
“Ta cất một món bảo bối trong căn nhà này, là vật báu vô giá, sao có thể để nó bị thiêu hủy được.” Chàng vừa nói, vừa xòe tay ra, trong tay cầm một viên dạ minh châu to bằng hạt đậu, phát ra ánh sáng lạnh lẽo giữa màn
đêm.
Hiên Viên Cẩm há hốc miệng, có những lời lập tức tắc nghẹn trong lòng.
“Hỏng rồi, công tử, vừa rồi Dư ma ma nói bị đau đầu, cũng quay về phòng
trước, bây giờ vẫn chưa thấy ra.” Có người vội chạy lại nói.
“Cái gì?” Câu nói này khiến sắc mặt Hoa Vô Tuyết biến đổi hoàn toàn, chàng vội quay người lao ra.
Mặt Hiên Viên Cẩm cũng lập tức trắng bệch, nàng không ngờ, trong lầu trúc
vẫn còn người khác, cứ tưởng bọn họ đều đang dự yến tiệc. Nói như vậy
thì, tiếng bước chân đó là của Dư ma ma.
Ngọn lửa đã được khống
chế, may mà phát hiện ra sớm, chỉ thiêu mất bốn năm gian lầu trúc xung
quanh mà thôi, trong đó có một gian chính là phòng của Dư ma ma.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT