Có tin đc k chứ trên đời này có quỷ thật tôi đang rất sốc đây này.
-Yui...bạn ở đây làm gì z sao k gọi mk-Makoto vỗ vai tôi rồi ngồi xuống cạnh tôi-có chuyện gì sao nói cho mk nghe đi
-bạn cho mk hỏi 1 chuyện đc k?-tôi rất mong câu trả lời và đã đc đáp lại
-ừ cứ nói đi
-đây là đâu?
-lãnh địa quỷ...sao z
-à... k-tôi phải nói thế nào đây chứ tôi k phải quỷ vì 1 lí do củ chuối của họ mà tôi bị bắt tới đây chứ nhưng nghĩ đi nghĩ lại cái thành phố tôi thấy lúc đó liệu có phải cũng là lãnh địa quỷ, tôi đã vào nhầm nơi rồi sao.
-bạn sao z sao k nói gì-Makoto thấy tôi ngồi im như phỗng hỏi thăm
-mk k sao chỉ là có 1 chuyện mk k thể tin đc thôi
-chuyện gì?
-bạn k bỏ mk khi biết thân phận thật của mk chứ-tôi rất lo lắng nếu tôi mà mất người bạn này tôi sẽ bơ vơ thế nào ở cái chốn k thân thích k có người thân chứ.
-bạn nói gì z chứ chúng sẽ vẫn mãi là bạn kể cả bạn có là ai đi chăng nữa
-thực ra mk là con người
-sao cơ?-Makoto hét lên, k phải chứ vừa nói xong vậy mà bây h lại thế này đây tôi thực sự cảm thấy tình bạn như chẳng có nghĩa lý gì đối vs tôi cả, tôi chán ghét cái thứ gọi là tình bạn
-sao bạn lại vào đây đc z mk nghe nói khi con người vào đây sẽ bị kết giới đốt cháy z tại sao bạn lại k sao rồi còn bị giải tới đây nữa chứ
-mk k biết mk thực sự chẳng hiểu gì hết
-k sao mk hứa sẽ k bỏ rơi bạn cứ yên tâm-câu nói đó của Makoto khiến mk cảm thấy đc an ủi. Tôi và Makoto nói chuyện 1 lúc lâu mới về.Liệu có phải thần may mắn đã đến vs tôi hay k mà sáng hôm sau tôi đc chuyển tới làm việc ở 1 khu vực khác đó chính là nhà bếp. 10 năm trời tôi gắn liền vs bếp tự nhiên bây h đc quay trở lại thấy vui vui sao ý.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Yui...Yui mau đi lấy đồ ăn sáng cho tôi-hắn gọi nhưng ngồi đợi một lúc cũng k thấy ai trả lời hay cũng k thấy Yui xuất hiện, bình thường chỉ cần gọi 1 câu là cô đã xuất hiện bây giờ thì gọi khản cả cổ cũng k thấy đâu.
-YUI...tôi bực mk rồi đấy nhớ cô mà k mau xuất hiện thì đừng trách-hắn tìm tất cả các phòng nhưng k thấy cô đâu cả
-hoàng tử tôi mang đồ ăn sáng tới cho người-1 cô gái mang khay đồ ăn vào
-cứ để đó.... cô có biết cô gái đc phụ trách làm ở đây lúc trc bây h đã đi đâu k
-à..là cô Yui phải k ạ...cô ấy đã đc chuyển nơi làm việc từ bây giờ tôi sẽ thay vị trí của cô ấy
-ừ-hắn k nói gì nhưng có thể đánh giá ngay rằng cô gái này k bằng Yui
-cô mang cà phê tới cho tôi
- vâng-cô gái đó rời khỏi 1 lúc rồi quay lại
-của hoàng tử đây ạ
PHỤT-hắn phì ngay chỗ cà phê vưà uống
-sao đắng quá z
-----------
phụt....ngọt quá cô làm ăn kiểu gì z-hắn cáu
-------------
-cô mau làm lại cho tôi nhanh lên sao lề mề quá z
-vâng tôi xl
------------
-trời ơi bữa tối của tôi đâu quá giờ ăn tối rồi đó
-tôi...tôi sẽ dọn ngay ạ
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi còn đang mải mê vs những món ăn trong bếp thì đầu bếp nói vs tôi có người cần gặp, tôi vội rửa tay ra xem ai thì ra là Makoto hôm nay rảnh rỗi tới chơi vs tôi
-Makoto hôm nay rảnh quá ha mà tới thăm tui thế này
-có gì đâu bình thường bạn vẫn hay đến chơi vs mk thì lâu lâu mk cũng phải đến chơi vs bạn chứ
-hìhì sao hôm nay hết việc r hay sao mà có thời gian rảnh z
-ừ mà công việc của bạn cũng bận bịu nhỉ
-uk nhưng mọi người ở đây đều rất tốt nên làm việc cũng bình thường k thấy vất vả
-vậy là tốt r
Hôm sau tôi vẫn tới nhà bếp làm bình thường thì đột nhiên mọi người cứ ru rú hết vào 1 góc
-sao vậy bác-tôi nhìn bác đầu bếp thương phải biết mặt trắng bệch như xác ứơp xong tay run run-bác có chuyện gì sao-tôi chẳng hiểu cái mô tê gì chỉ thấy bác chỉ chỉ đằng sau tôi theo quán tính tôi quay lại thì...ối giời ơi cái tên mắc dịch đó ở đây làm gì chứ lại còn đứng ngay sau tôi mà tôi k hề hay biết mới khổ chứ-định hù chết người ta à-tôi vuốt ngực
-đi-tự nhiên hắn ta lôi lôi kéo kéo tôi đi xềnh xệch như kiểu kéo 1 cái gì đó chuẩn bị vứt đi
-mau bỏ tôi ra anh làm gì vậy hả..tự nhiên lôi tôi ra đây tôi còn phải làm việc nữa chứ
-từ nay cô k phải làm ở đó nữa đi về với tôi-tên mắc dịch vẫn cứ lôi kéo tôi đi
-tôi từ trc tới giờ đã k có tự do rồi-tự nhiên lại nhắc tới làm gì cơ chứ để tôi nhớ lại cái quãng ngày khổ ải đó. Cuộc sống ở đây rất tốt bây h có cho tôi tiền chưa chắc đã muốn dời khỏi đây, nhưng bây h tôi ..hức..hức..
-này cô làm sao vậy chứ
-*lắc đầu*-tôi chỉ biết lắc đầu chứ còn biết làm gì nữa chả lẽ lại nói cho tên đó biết quá khứ của tôi, tên trời đánh đó thương cảm cho tôi thì k nói làm gì nếu mà hắn lấy đó để chế nhạo tôi thì chỉ có nước tìm 1 cái hố để chui xuống thôi
-này cô mà khóc ở đây tôi k chịu trách nhiệm đâu tự nhiên khóc là sao chứ
-tôi...hức...
-nín ngay cô mà còn khóc là tôi....tôi sẽ k tha cho cô đâu
-tại anh chứ ai-bực mk k nói tới thì làm sao người ta nhớ đến đc chứ. Thế là từ ngày hôm đó tôi k còn làm việc trong nhà bếp nữa buồn ơi là buồn.
***************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT