Cô thở phào khi hắn đã ra về-đúng là quái nhân mà -cô thầm chửi rủa hắn
-hế..lô... cô nhớ tôi đến z hay sao mà cứ nhắc tôi -hắn ở ngoài cửa nói vọng vào làm cô giật mk suýt rơi lun cả tim ra ngoài
-bộ anh bị điên hay sao còn k mau về đi thích đứng ngòai đó lắm sao có bị làm sao thì đừng đổ cho tôi k báo cho biết trc-cô sổ 1 tràng
-cô đang lo lắng cho tôi sao đã z tôi k về nữa đứng đây lun
-con lạy ông mời ông về cho con -cô chắp tay vái hắn
-con ngoan ông về đây con k cần phải xúc động mạnh thế đâu..tạm biệt nha-hắn liền biến mất k thấy tăm hơi đâu
-đúng là điên thật mà-cô lầm bầm
Sáng hôm sau hắn lại tới tìm cô từ sớm phá giấc ngủ ngàn vàng của cô
-tên thần kinh anh mà còn vớ vẩn là tôi k tha cho đâu...-cô nói trong cơn mê
-cô thì làm gì đc tôi chứ-hắn khoanh tay trc ngực
-anh mà k mau đi tôi sẽ móc mắt anh cho chó nhai, băm vằm anh thành trăm mảnh rồi đem để mỗi nơi 1 ít cho khỏi phải tìm lun...-cô vẫn nói mớ hắn nghe mà nhứơn mày
-cô thì làm gì đc chứ có giỏi thì nhào dô-hắn vừa nói xong thì cô bật dậy làm hắn giật mk
-vừa mới sáng ra đã ở nhà ng ta bộ muốn đến đây ở lắm sao-cô vẫn còn ngái ngủ, nghe đến đây hắn mới nhận ra từ nãy tới giờ là cô nói mớ chứ k phải thật làm hắn cứ tưởng gan cô to ra mà dám nói như z.
-ý kiến hay đó ...hay tôi tới đây ở vs cô cho vui-hắn ghé sát mặt mk vào mặt cô, đột nhiên cô cảm thấy thân nhiệt của mk đang tăng lên 1 cách nhanh chóng cô vội quay mặt đi để hắn k nhìn thấy gương mặt đỏ như gấc của mk nhưng những biểu hiện của cô đều lọt vào tầm mắt của hắn vậy là hắn đã biết điểm yếu của cô.
-anh..anh bị..điên hay sao-cô nói ấp úng đều do tác dụng của hành động thân mật vừa nãy
-đúng tôi đang bị...-hắn chưa nói hết thì cô chen vào
-thôi k phải nhận đâu thường thì những ng đang có bệnh thường k tự nhận là mk có bệnh vậy nên anh k cần phải giải thích tôi hiểu hết mà-cô phẩy phẩy tay, hắn quắc mắt lên nhìn
-tôi nhận mk bị bệnh bao h hay là cô bị bệnh nên đổ hết cho tôi haizz khổ thân thế có cần tôi đưa đi viện k yên tâm viện phí tôi trả hết nhưng.... tôi sẽ đòi công đưa cô đi gấp đôi số tiền viện phí đó đc chứ-câu nói của hắn là cô tức lộn tiết
-BIẾN NGAY CHO TÔI-cô hét bằng tất cả sức lực của mk làm hắn muốn lòi cả màng nhĩ ra nếu k bịt tai kịp thời. Những ngày tiếp theo y như vậy hắn toàn xem đó làm trò tiêu khiển khiến cho cô chẳng muốn hét nữa mặc kệ hắn nhiều lần cô còn chẳng muốn nhìn mặt hắn cứ trông thấy là lẩn đi chỗ khác lúc đầu hắn thấy cũng lạ nên đi theo sau
-này cô bị sao z?-hắn chọc chọc cô nhưng cô vẫn k trả lời-này cô có vấn đề ở đâu à?-hắn vẫn tiếp tục lải nhải cô dừng lại quay ng nhìn thẳng vào mắt hắn
-anh muốn làm phiền tôi đến bao h nữa đây-cô quát lên làm hắn giật mk-anh còn muốn đem tôi ra làm trò chơi đến bao giờ nữa đây..tôi chịu hết nổi r-giọng cô nhỏ dần
-tôi...-hắn cũng ngạc nhiên lắm chứ nhưng nghĩ lại hắn cũng có hơi quá đáng
-xin lỗi vì đã làm em phải buồn-hắn bước tới ôm cô vào lòng-từ giờ tôi sẽ k làm như z nữa xin em đừng có giận tôi nha...-từng câu nói từng hành động làm cho cô phải nhíu mày suy nghĩ sao tự nhiên hắn lại...còn ôm cô nữa chứ tại sao cô lại cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc khi đc hắn ôm trọn vào lòng như z cô cũng chẳng hiểu nổi mk.
-tôi..tôi..anh bỏ tôi ra đc chưa-cô đỏ mặt cố quay đi chỗ khác-câu nói của cô cũng tác động mạnh tới hắn hắn liền buông cô ra. Cô bỏ đi mà k nói câu nào, hắn cũng k đuổi theo nữa. Hôm sau hắn hẹn cô tới chính điện có chuyện muốn nói, trc khi cô đi bà Saori có căn dặn ''hoàng tử nói gì thì đồng ý nghe chưa k đc từ chối còn nữa đừng có làm gì để ng ta nghĩ rằng con k biết phép tắc'' bà mỉm cười đầy ẩn ý rồi mới để cô đi.
~~~~~~~~~~~~~~~
Chính điện đen
-hoàng tử tiểu thư Yui đã tới-tên lâu la vào thông báo
-cho vào-hắn nói r cũng đi ra đón cô
-Yui..tới rồi sao
-chưa tới chỉ đến thôi-cô đi vào mà mắt lườm hắn
-đi theo tôi tôi có 1 thứ muốn cho cô xem-hắn đưa cô đi chẳng để cô kịp nói câu nào
-đi đâu z...có đi thì từ từ thôi sao mà đi nhanh dữ z bộ cứ chân dài là đi nhanh sao..-cô liếng thoắng. Hắn đưa cô tới 1 vùng đất rất rộng nhưng chẳng có cái gì xung quanh cả ngay cả 1 cọng cỏ cũng k có nốt cô nhăn mặt hỏi
-tới đây làm gì có cái gì đâu mà xem
-đợi chút...-hắn lấy tay bịt mắt cô lại-1..2..3....-hắn bỏ tay ra bầu trời chuyển thành ban đêm có rất nhiều sao lại rất sáng cô thích thú ngắm nhìn, từ trc tới giờ cô chưa từng đc ngắm bầu trời sao nào đẹp như vậy cả, nhưng ngôi sao trên bầu trời di chuyển thành 1 hàng chữ mà cô đọc mãi k ra cô cứ đứng đó nhẩm nhẩm rồi cũng ra '' Yui anh yêu em''
-yêu???-đầu cô hiện dấu hỏi chấm to đùng ''yêu là gì? Tại sao lại là yêu?'' hắn nhìn biểu hiện ngây ngốc của cô cũng phải bó tay liền đưa nó tới 1 nơi khác ở đây nến đc thắt sáng cả một vùng tạo thành 1 đường đi dài kết thúc là 1 hình trái tim thật lớn hắn đưa cô đứng vào trong hình trái tim đó
-oa đẹp thật đó-cô reo lên như trẻ đc cho kẹo
-thích k?-hắn hỏi
-ư..-cô gật đầu cái rụp rồi lại cười toe
-lấy tôi đi-hắn nhìn thẳng vào cô
-lấy? Là sao?-câu hỏi hết sức ngây thơ của cô làm cho cái đầu của hắn suýt thì nổ tung cũng may là hắn kiềm chế đc chứ k thì ĐOÀNG...-tôi hỏi em vài câu đc chứ?
-ừ..cứ nói-em có thích tôi hay k?
-thích sao....ừ*gật gật* k thích thì tôi đã k đứng đây vs anh rồi-xong lun hắn bó tay rồi hỏi cô 1 dằng cô trả lời 1 nẻo
-tiếp.. em có muốn ở gần tôi hay k?
-ừ...thì..*gật gật*
-em có muốn r xa tôi k?
-*lắc đầu*
-nếu bây h tôi bỏ đi em có buồn k?
-*gật gật*..
- vậy em đồng ý lấy tôi chứ?-hắn cẩn trọng
-k....-câu nói của cô làm hắn đứng đơ như tượng k nói đc thêm câu nào ''hết r.. hết thật rồi''
-tôi chỉ muốn anh mãi mãi ở bên tôi thôi-sau câu nói đó anh như kiểu tên mới xổng trại nhảy tưng tưng r ôm chầm lấy cô xoay vòng vòng.
-ha ha ha...-hắn rất hạnh phúc thường ngày cô rất ngốc nghếch dù hắn có làm gì đi nữa thì cô cũng k hiểu lòng hắn nhưng cũng chính vì sự ngốc nghếch đó mà hắn lại muốn bảo vệ cô, muốn chăm sóc cho cô, muốn làm cho cô vui vẻ cả ngày vì trong quá khứ cô đã phải chịu rất nhiều đau thương r hắn k muốn cô tiếp tục phải chịu như z nữa. Hắn đưa cô về k quên vào nhà để chào mẹ vk
-phu nhân Saori...ấy quên mất 'mẹ' à..-hắn cố nhấn mạnh từ mẹ để cho bà biết cô đã đồng ý lấy hắn
-CON RỂ ngoan...con vào nhà chơi đã sao lại đứng đó-bà cũng k kém cạnh cố ý nói móc hắn
-vâng mẹ k phải lo..con đưa con gái mẹ về r nên con cũng về luôn
-vậy sao...mà con đến nhà ta như cơm bữa mời làm gì cho mệt ng vào thì vào k vào thì về -bà đổi giọng, hắn cũng chỉ cười r đi luôn nói là đi cho oai chứ hắn chỉ cần phất áo là về nhà luôn à có cần phải đi đứng gì đâu sướng thế còn gì bằng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT