Hách Nghĩa Thành cũng đã có chút say nên làm sao có thể để anh lái xe, nên
Hạ Nhã Ngôn đành phải đảm nhiệm làm tài xế. Vốn định muốn đưa Mễ Kha về
trước, kết quả Hình Khắc Lũy lấy lý do không tiện đường mà cản lại, dưới ánh mắt ai oán và buồn bã của Mễ Kha, Thiếu tá Hình liền nắm lấy cơ hội đưa người đẹp về.
Chờ bọn họ rời khỏi, Hạ Hoằng Huân cũng tự mình đưa Lệ Hành về.
Phẩm hạnh sau khi say rượu của Lệ Hành so với Hạ Hi thì có phần tốt hơn. Cho dù đã say tới mức không nhận ra, nhưng tuyệt đối không nói nhiều. Cho
nên dù là được Hạ Hoằng Huân đưa về, cũng không ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn của tham mưu trưởng. Chẳng qua dọc đường đi anh rất cố chấp nắm lấy tay Hạ Hi không rời, bị Hạ Hoằng Huân kín đáo phê bình.
Đặt anh yên ổn nằm trên gường xong, Hạ Hoằng Huân như anh trai uy nghiêm
nói: “Lúc anh và chị dâu của em yêu đương thì cũng không dám làm ra
chuyện xấu mặt Hách Nghĩa Thành, bằng không anh ta nhất định sẽ giết anh bằng ánh mắt. Còn thằng nhóc này thì ngược lại, hoàn toàn không để anh
vào trong mắt.”
Hạ Hi đỏ mặt, không có sức kháng nghị: “Anh còn đi so đo với một con ma men làm cái gì chứ?”
Hạ Hoằng Huân bắt lấy đề tài. “Ma men mới nguy hiểm đấy. Chưa từng nghe say thì sẽ làm loạn sao…”
Hạ Hi đẩy anh. “Anh à…”
Hạ Hoằng Huân nở nụ cười, sờ đầu em họ mình. “Nhưng cũng không thể để em
gái như hoa như ngọc của anh bị lừa đi được, em xem anh đã không để ý
đến Nhã Ngôn, nên mới bị Hách Nghĩa Thành đoạt được.”
Mục Khả
nghe được thì “hí” lên một tiếng, giơ tay lên thưởng cho chồng mình một
cú. “Anh say nên nói mê à? Đã lớn rồi còn nói lung tung! Mau về nhà
thôi, một thân toàn là mùi rượu.”
Bị cô vợ nhỏ răn dạy thì Hạ
Hoằng Huân vui vẻ tiếp nhận, vừa đi ra ngoài vừa lấy giọng nói đùa giỡn
nói: “Nếu nửa đêm cậu ta say mà nổi điên, thì nhớ gọi điện cho anh, anh
sẽ tới thu thập cậu ấy.” Hạ Hi cười phá lên.
Về điểm này thì thật sự đã vượt qua tửu lượng của anh, đêm nay Lệ Hành thật sự đã uống rất
nhiều, hiện tại rượu mạnh bộc phát, anh rất nhức đầu nên lăn qua lăn lại không ngủ được. Hạ Hi thấy thế, dùng khăn ấm lau mặt cho anh, anh cũng
đàng hoàng tử tế để cho cô tùy ý làm, nhưng trong miệng lại nỉ non,
“Tiểu Thất, Tiểu Thất…” Tay cũng không an phận mà cố nắm lấy Hạ Hi.
Hạ Hi nhẫn nại dỗ anh như dỗ một đứa nhỏ: “Em ở đây, anh ngoan đi, đừng có lộn xộn…”
Lệ Hành híp mắt làm như muốn xác nhận người trước mặt có phải là Tiểu Thất của anh hay không, sau đó liền cau mày nói: “Khó chịu quá…”
Cảm giác say rượu như thế nào đương nhiên Hạ Hi hiểu rất rõ nên liền ngồi ở bên giường, để Lệ Hành gối lên đùi cô, dùng lực vừa phải xoa huyệt thái dương của anh. “Một chút sẽ tốt thôi, nhẫn nại chút đi.”
Lệ Hành “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Sau một lúc có lẽ xoa bóp
đã có tác dụng, chân mày của anh cũng từ từ giãn ra. Nắm lấy tay Hạ Hi,
Lệ Hành thay đổi tư thế, ôm eo cô lầm bầm nói: “Mệt rồi, ngủ đi…”
Nếu không biết tửu lượng của Lệ Hành, quả thật Hạ Hi sẽ nghĩ người này giả
say muốn chiếm tiện nghi của cô. Say đến bất tỉnh rồi mà còn đề xuất yêu cầu ‘đi ngủ’, trực tiếp ngủ đi không phải là được sao? Nghĩ đến đây cô
chợt nở nụ cười.
Có vết thương ở trên vai nên không thể dùng lực, Hạ Hi mất rất nhiều sức lực mới có thể cởi bỏ bộ quân trang của Lệ
Hành, sau đó lại tháo nút ở cổ áo anh ra, tiếp theo lấy chăn đắp lên
người anh. Chờ sắp xếp ổn thỏa cho anh xong, chính mình cũng mệt mỏi,
một thân chảy ra một tầng mồ hôi.
Thấy tư thế nằm sấp ngủ của Lệ Hành như đứa trẻ, tâm Hạ Hi liền mềm ra.
Chỉ là lẳng lặng nhìn anh, nhưng lại giống như đang thân mật ôm anh. Cái loại cảm giác ấm áp xa lạ này làm cho cô muốn khóc.
Bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn khi hai người chia tay cô vẫn kiên trì không quên anh, mà lại hoài niệm ký ức càng sâu.
Trong ký ức kia, một cậu con trai giờ đã trưởng thành trở thành một người đàn ông tràn ngập khí thế nam tính. Nhưng bất kể nói thế nào, người đàn ông ở trước mắt tên là Lệ Hành, là người đàn ông yêu cô sâu đậm. Nhận thức
được điều đó làm cho Hạ Hi cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Mà loại hạnh phúc
này lại chân thật như vậy, làm cho Hạ Hi kiềm lòng không được mà dán gò
má của mình lên tấm lưng dày rộng và rắn chắc của Lệ Hành.
Đến cuối cùng bọn họ vẫn được như ước nguyện mãi mãi ở bên nhau.
Ngẫm lại liền cảm thấy rất vui.
Căn bản không khống chế được nụ cười ở bên môi, khóe môi của Hạ Hi kéo càng ngày càng lớn ra.
Lẳng lặng nằm sấp một lúc rồi Hạ Hi mới đứng dậy tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Lệ Hành.
Đang ngủ Lệ Hành liền trở mình nằm nghiêng, giống như chợt tỉnh nhớ tới vết
thương ở trên vai của Hạ Hi, anh liền cẩn thận nâng đầu cô gối lên tay
anh, vùi mặt vào cổ cô, chân thon dài dường như cũng ý thức được, gác
lên đùi Hạ Hi, dưới tình huống không đè nặng lên cô, hoàn toàn ôm cô vào trong lòng mình.
Hạ Hi nghe anh nói mê thì thầm: “Tiểu Thất…”
Sau đó môi anh đụng nhẹ lên da cổ cô, hôn rất nhẹ. Kỳ thật một người đàn
ông càng cường thế và lạnh lùng thì càng muốn thân thể ấm áp và dịu dàng của vợ mình. Hạ Hi ôm ngược lại anh, cho anh cảm giác dựa vào mà bấy
lâu nay anh thường tìm trên người mẹ. Rất nhanh sau đó liền truyền đến
tiếng hít thở của Lệ Hành.Bộ dáng anh say rượu so với trước kia giờ lại
càng ngủ yên tĩnh và trầm hơn.
Ánh trăng xuyên khe hở của rèm cửa chiếu lên mặt của Hạ Hi, nụ cười dịu dàng và điềm tĩnh của cô được
chiếu rọi đặc biệt rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, Hạ Hi đã bất tri bất giác ngủ thiếp đi ở trong lòng Lệ Hành.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Hi bị tiếng gọi đánh thức rời giường, theo bản năng đưa tay kéo chăn che kín đầu, nhưng lại phát hiện toàn thân đều bị Lệ Hành
ôm nên căn bản cô không thể động đậy. Còn anh đang ngây ngô ngủ ở bên
cạnh mình, hơn phân nửa thân thể đang áp lên người cô, tư thế vô cùng
thân mật.
Thật sự là say quá rồi, đến tiếng gọi rời giường mà vẫn có thể bất động như vậy.
Hạ Hi cong môi cười, rút tay ra vuốt mái tóc ngắn của anh.
Nghĩ đến kỷ luật nghiêm ngặt của quân đội, nên đến cùng vẫn nhẫn tâm gọi
anh: “A Hành? A Hành dậy thôi…A Hành?” Hạ Hi luôn biết Lệ Hành xưa nay
ngủ rất dễ thức nhưng lần này thật sự là quá say nên mới bất động như
vậy, kết quả lại phát hiện nhiệt độ cơ thể của anh cực kỳ cao.
Có kinh nghiệm lần trước, phản ứng đầu tiên của Hạ Hi là: phát sốt!
Chuông báo động trong lòng vang lên mãnh liệt, Hạ Hi trở mình đứng dậy, bàn tay để lên trán anh, đúng là nóng hầm hập.
Thất vọng vì bản thân mình ngủ quá sâu nên không phát hiện thân thể của anh
có điểm khác thường, trước tiên Hạ Hi gọi điện cho Hạ Hoằng Huân, sau đó vội vàng rửa mặt thay quần áo, khoác quân trang lên người anh xong, ở
bên ngoài cũng đã vang lên tiếng đập cửa.
Không chậm trễ lấy một phút, Lệ Hành trực tiếp được đưa vào bệnh viện quân y.
Sau đó là tiếp tục sốt cao tới 42 độ trong vòng năm ngày, từ đầu tới cuối Lệ Hành đều ngủ đến hôn mê bất tỉnh.
Khi bác sĩ đang tìm cách điều trị mới, Hạ Hi cũng không cãi nhau giống như lần trước, mà là chạy ra khỏi bệnh viện quân y.
Chờ tới khi Hạ Nhã Ngôn nghe tin chạy tới, cô ấy đã cầm hai chai rượu trắng 60 độ trở lại.
Thấy Hạ Hi không giải được nút thắt là Lệ Hành, Hạ Nhã Ngôn vội hỏi: “Tiểu
Thất em muốn làm gì đấy?” Lời nói ra đã muốn đưa tay kéo cô.
Hạ Hi thoát khỏi tay cô ấy, giọng ra lệnh nói:, “Chị đi ra ngoài đi. Đừng để cho ai vào đây.”
Vẻ mặt Hạ Nhã Ngôn rất mệt mỏi, liên tục mấy buổi rồi chưa được nghỉ ngơi
tốt nên làm cho đầu óc xoay chuyển không kịp với suy nghĩ của Hạ Hi. Cô
hỏi tới cùng: “Rốt cuộc thì em muốn làm gì?”
Hạ Hi bỏ qua tay cô
ấy, “Em đã bảo chị đi ra ngoài mà!” Nhìn lại ánh mắt của Hạ Nhã Ngôn, cô nói: “Các người đã không có cách thì em sẽ nghĩ ra cách khác!”
Chạm phải ánh mắt ảm đạm nhưng tỏ ra quật cường của cô, Hạ Nhã Ngôn xoay người đi ra ngoài.
Đóng của phòng bệnh lại, Hạ Hi đổ rượu vào chậu, dưới tình huống không trộn
với nước mà thấm ướt khăn lau người cho Lệ Hành. Khi cô cởi áo ngoài của Lệ Hành ra, khi ánh mắt chạm phải vết thương lớn nhỏ trên người anh,
nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, rơi từng giọt lên da của
anh.
Cô sớm nên nghĩ đến chứ, quân hàm của anh lấy đâu phải là
dễ. Theo trung bình cứ bốn năm quân hàm liền tiến thêm một bậc. Chỉ ngắn ngủi trên sáu năm, anh từ một thiếu úy nhỏ tiến lên thành trung tá. Sáu năm, anh liên tục thăng lên bốn cấp. Đó là một loại tiến bộ và vinh
quang, nhưng ở sau lưng lại vinh quang chảy không biết bao nhiêu là tâm
huyết? Hạ Hi không thể tưởng tượng ra.
Khó trách anh đã từng nói: “Không phải là lính thì không bao giờ biết được quân hàm quan trọng như thế nào!”
Thì ra đó là anh dùng mạng để đổi lấy!
Khó trách hai người đã thân mật như vậy, nhưng một người đàn ông to lớn như anh thậm chí không chịu để lộ ra cánh tay trước mặt cô. Thì ra anh sợ
cô nhìn thấy những vết sẹo xấu xí trên người anh.
Tim run rẩy, cô mơn trớn cơ thể của anh, Hạ Hi cắn môi dưới để đè nén lại tiếng khóc.
Nhưng cuối cùng cô cũng không đè nỗi ngực mình mà thất thanh khóc rống
lên, nói năng lộn xộn cầu xin: “A Hành, anh sẽ không có việc gì đâu, anh còn chưa cưới em mà, anh mau tỉnh lại đi…Sau này em sẽ ngoan ngoãn,
không bao giờ giận anh hay ức hiếp anh nữa, A Hành…”
Nghe thấy
trong phòng bệnh truyền tới tiếng khóc, hốc mắt của Hạ Nhã Ngôn cũng lập tức ẩm ướt. Cô không hề nghĩ tới sau khi bị thương thì thể chất của Lệ
Hành lại đặc biệt như vậy, bởi vì uống rượu làm người nóng chính là
nguyên nhân chính dẫn đến việc sốt cao hoài không giảm. Cô tự trách mình không ngăn cản uống giùm anh vài ly rượu trong tiệc chúc mừng.
Lúc Hách Nghĩa Thành tới thì thấy Hạ Nhã Ngôn đứng ngoài phòng bệnh lau
nước mắt. Anh liền hoảng sợ chạy tới hỏi: “Lệ Hành sao rồi? Chưa hạ sốt
sao?”
Hạ Nhã Ngôn ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ mờ mịt nhìn anh:
“Đều là tại anh, cần gì phải chuốc cho cậu ấy say hả? Anh có biết lần
này phát sốt là do cồn mà ra hay không? Hách Nghĩa Thành em nói cho anh
biết, nếu Lệ Hành có chuyện gì không may thì chúng ta cũng xong rồi
đấy!”
Nhìn chằm chằm vào mắt cô, sắc mặt của Hách Nghĩa Thành
cũng trầm xuống. “Em nói bậy bạ cái gì đó!” Nghe thấy tiếng khóc của Hạ
Hi, anh mới ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng, nên muốn xoa dịu
tình hình nói: “Lệ Hành là loại người nào chứ? Đó là bộ đội đặc chủng đã chịu qua sự huấn luyện tàn khốc và nghiêm khắc, cậu ta sẽ không để mình dễ dàng ngã xuống như vậy đâu. Em cũng đừng tự dọa bản thân mình. Nếu
đến em cũng rối loạn, Hạ Hi phải làm sao bây giờ?” Sau đó không chấp Hạ
Nhã Ngôn đang giãy dụa mà ôm cô vào lòng, an ủi vỗ nhẹ lưng cô.
Sau khi bình tĩnh lại Hạ Nhã Ngôn đã đi tới phòng viện trưởng.
Thiệu Vĩ Hàn mới đi giao lưu học tập từ nơi khác, vừa mới xuống máy bay liền
vội vàng chạy tới phòng bệnh. Thấy Hạ Hi dùng rượu liên tục lau người
cho Lệ Hành, anh không ngăn cản, nhưng lại tới đo nhiệt độ cơ thể của Lệ Hành, đưa thuốc mới cho y tá truyền nước biển.
Đêm khuya, nhiệt độ cơ thể của Lệ Hành đã giảm xuống 37 độ. Sáng sớm anh bị bàn tay nhỏ của Hạ Hi vỗ vào mặt đánh thức.
Chậm chạp mở mắt ra, anh sẳn giọng nói: “Em ầm ĩ đến nỗi anh ngủ…”Lời vừa
mới ra khỏi miệng, mới ý thức cổ họng của mình khàn rất dễ sợ, ngắm nhìn bốn phía, thật lâu sau mới phản ứng kịp mình đang ở đâu.
Nhăn mi lại anh hỏi: “Anh say đến mức nằm viện luôn hả?”
Một giây sau, Hạ Hi dựa đầu vào trong lòng anh: “Còn ngủ nữa? Anh đã ngủ
năm ngày rồi, con heo…” Dùng lực đấm vào người anh hai lần, giọng mang
theo tiếng khóc ra lệnh, “Về sau không được khoe sức mà uống rượu nữa!
Một giọt cũng không được.”
Lực tay của cô thật sự rất lớn, Lệ
Hành bị đánh tới nhíu mày, nhưng không ngại bày tỏ tâm tình của mình,
khàn giọng nói: “Anh chừa! Lần sau không bao giờ uống nữa.”
“Nhẹ
một chút, trên vai còn bị thương đấy. Đã hứa với em rồi thì khẳng định
sẽ chừa, có khi nào anh nói chuyện mà thất hứa đâu.” Sau đó yêu thương
vỗ lưng của Hạ Hi. “Nhìn xem sức chịu đựng kìa, vừa khóc vừa cười.” Để
Hạ Hi cắn vào cần cổ anh một ngụm.
Biết mình bị sốt năm ngày, Lệ
Hành dựa đầu vào giường nhìn chằm chằm khuôn mặt vàng vọt của cô. “Cho
nên em đã năm ngày không nghỉ ngơi?”
Ánh mắt dừng lại, Hạ Hi yếu ớt nói: “A Hành, anh dọa em sợ đó.”
“Cô bé ngốc.” Lệ Hành thở dài, nắm lấy ôm cô qua, nửa cưng chiều nửa hứa
hẹn nói: “Đừng sợ, anh bảo đảm sẽ chăm sóc mình thật tốt, giao em cho
người khác anh sẽ rất lo lắng.”
Hạ Hi vươn tay ôm lại thắt lưng của anh: “Em chỉ muốn có anh thôi!”
Câu trả lời của cô đã được Lệ Hành trả lại bằng một cái ôm thật chặt.
Lúc này cửa phòng được đẩy ra, một người mặc một bộ quân phục và một người sĩ quan đi tới. Hai người ôm nhau cần phải tách ra.
Hạ Hi xoay người lại. “Ba?” Hai má nhất thời đỏ lên.
Cùng lúc đó, Lệ Hành kinh ngạc. “Thủ trưởng?”
Đúng vậy người đến chính là Hạ Hoành cùng với Thủ trưởng Thiếu tướng Trần
người không phê chuẩn cho Lệ Hành rời khỏi đội đặc chủng. Bởi vì Lệ Hành sốt cao không hạ xuống, Hạ Hi không ngủ suốt đêm nên đã kinh động tới
Hạ Hoành, ông đặc biệt đi tới thăm. Về phần Thiếu trướng Trần, ông còn
tới quân đoàn 532. Nói cách khác kỳ thật ông đặc biệt muốn tới đây tìm
Lệ Hành.
Tướng mạo Thiếu tướng Trần cũng rất thông thường, cho dù khóe mắt có chút nếp nhăn sâu, nhưng tổng thể lại làm cho người ta cảm
thấy rất uy nghiêm và tràn đầy sức sống. Lấy ánh mắt yêu thương và hòa
ái nhìn thân thể gầy gò của Hạ Hi, giọng ông vang lên mười phần trung
khí. “Đây chính là cô bé Tiểu Thất mà làm cho ‘Phán Quan’ nhớ mãi không
quên sao?” Xoay lại liếc nhau với Hạ Hoành, ông híp mắt nở nụ cười. “Lão Hạ ông so với tôi có phúc khi hơn nha.”
Hạ Hoành cười nhạt, khi mở miệng thì chỉ nói hai chữ: “Không dám.”
Thì ra Hạ Hoành và Thiếu tướng Trần là người quen.
Thật ra, Hạ Hoành đã được Hạ Hi báo trước đó nên đã biết chuyện Hạ Hi và Lệ
Hành đang yêu nhau, chẳng qua Hạ Tri Dư lại đóng vai trò gì đó ở giữa
tình cảm của bọn họ, làm cho bọn họ phải chia tay thì Hạ Hoành lại không biết.
Vào một ngày hơn một năm trước, có lẽ Hạ Hi phải ra
cửa gấp nên quên cất đi, Hạ Hoành ở trong phòng đã nhìn thấy bức ảnh
chụp chung với Lệ Hành mà cô đã trân quý cất giữ cùng với trang giấy
tràn đầy hai chữ Lệ Hành ở trên bàn học.
Thông minh như Hạ Hoành thì lập tức đã nhận ra đó là tên của một người con trai, tên của một cậu mà con gái mình thật sự yêu.
Biển người mênh mông, muốn tìm một người như mò kim đáy biển. Trước đó Hạ
Hoành đã gọi điện trước cho vợ trước của mình là Hề Diễn Đình, khi biết
được người đàn ông mà con gái mình yêu là một quân nhân, ông đã trực
tiếp xin ông cả của mình Hạ Diễn giúp, sử dụng quan hệ ở trong quân đội
tra. Khi tra được ở đội đặc chủng của tỉnh X có một quân nhân tên là Lệ
Hành, chính là lúc Lệ Hành bị thương và mất trí nhớ.
Hạ Hi cũng
không biết, Hạ Hoành đã ngồi máy bay suốt đêm cố ý đi tới đội đặc chủng
của tỉnh X, đã xác phận Lệ Hành đang bị thương có phải là cậu học sinh ở trong tấm ảnh hay không. Rồi sau đó Lệ Hành lại thuận lợi được điều về
quân đoàn 532, ngoại trừ nguyện vọng của cá nhân anh, thì nó còn là ý
kiến của Hạ Hoành.
Không phải chưa từng nghĩ tới muốn báo
tình hình hiện tại của Lệ Hành cho Hạ Hi biết, nhưng trải qua suy nghĩ,
Hạ Hoành lại không biết rõ lắm trong lúc đó giữa hai đứa nhỏ đã xảy ra
chuyện gì, nên mới lựa chọn im lặng. Ông cảm thấy chuyện tình cảm thì
cho dù cho là người làm cha như ông thì cũng không tiện nhúng tay vào.
Nhất là khi chính tai nghe được Lệ Hành lúc bệnh đã thường gọi nhũ danh
của Hạ Hi, ông tin rằng tình cảm giữa bọn họ vẫn thật sự sâu nặng.
Hạ Hoành không nhịn được nhớ tới, có lẽ lúc đó hai đứa nó đang cần một cơ
hội. Vì thế người từ trước tới nay chưa cầu xin người khác như ông, lần
này lại đi cầu xin Thiếu tướng Trần giúp đỡ, mời bạn già phối hợp ở bên
trong để Lệ Hành thuận lợi được điều trở về thành phố A. Cứ như vậy, sau mấy lần cố gắng của Thiếu tướng Trần, vì nguyên nhân lập công mà thăng
chức lên thiếu tá của Lệ Hành mà anh thuận lợi được điều về nhậm chức
tham mưu trưởng của quân đoàn 532 của thành phố A.
Thật không ngờ lúc bọn họ còn trẻ đã phạm lỗi lầm mà giờ lại được người lớn giúp đỡ, Lệ Hành và Hạ Hi cảm thấy rất xấu hổ.
Hạ Hoành mở miệng trước, ông nói: “Lệ Hành, với năng lực của cháu thì lúc
đó cháu có thể sẽ đi lên những bậc thềm rất cao, nhưng mong cháu tha lỗi cho tâm tư của một người làm cha như chú. Chú biết cháu sẽ hiểu được
tâm tư của chú.” Lúc đó ông đã từng cân nhắc để Lệ Hành làm thuộc hạ của Hạ Hoằng Huân, là muốn tạo cơ hội cho anh gặp Hạ Hi.
Vỗ lên vai Lệ Hành, Thiếu tướng Trần mỉm cười nói: “Phán Quan à, lão Hạ đối với
người con rể như cậu thật sự quá tốt, sau này cậu nên đối tốt với Tiểu
Thất một chút, bằng không tôi cũng không về phe cậu đâu…”
Trong con ngươi nổi lên tia sáng như lưu ly, Hạ Hi ngập ngùng kêu: “Ba…”
Hạ Hoành yêu thương cười: “Lời xin lỗi và cảm ơn thì con khỏi cần phải nói, ba muốn chính là Tiểu Thất của ba được hạnh phúc.”
Hạ Hi cúi đầu cố gắng kiềm lại nước mắt.
Ánh mắt rơi trên khuôn mặt có chút tiều tụy của Lệ Hành, Hạ Hoành lấy thân
phận là ba nói: “Lệ Hành, cho dù Tiểu Thất là con gái yêu quý của chú,
nhưng chú cũng không phủ nhận con bé còn nhiều khuyết điểm, hi vọng cháu bao dung cho nó nhiều hơn. Đồng thời chú cũng muốn xin cháu, cần phải
chăm sóc cho mình thật tốt, bằng không làm sao chú có thể yên tâm giao
con gái lại cho cháu đây?”
Lúc này tâm tình của Lệ Hành cực kỳ
phức tạp, bất ngờ, cảm động, cảm ơn, mỗi loại cảm xúc đều có. Anh chăm
chú lắng nghe, trịnh trọng hứa hẹn: “Xin chú Hạ cứ yên tâm!”
Hạ Hoành gật đầu. “Nghỉ ngơi cho tốt đi, tuần sau mẹ Tiểu Thất về nước, chúng ta cùng đi đón bà ấy.”
Trong mắt sâu không thể che dấu được ánh sáng, Lệ Hành nói: “Dạ được!”
Thiếu thướng Trần thì không nói rõ mục đích đến, gần như chỉ là muốn đến thăm một thuộc hạ bị bệnh mà thôi, nhưng lúc gần đi thì lại nói hàm ý khác.
“Tôi sẽ ở lại thành phố A vài ngày, xem ngày nào rảnh chúng ta ôn lại
chuyện xưa.”
Chú ý thấy vẻ mặt ngưng trọng rồi biến mất của Hạ Hoành, Lệ Hành gật đầu.
Hai ngày sau, Lệ Hành xuất viện. Sau khi khen tập thể đoàn, Hạ Hoằng Huân liền phê chuẩn cho Lệ Hành nghỉ nửa tháng.
Vì muốn chào đón tham mưu trưởng Lệ đến, Hạ Hi đã sớm rời giường chuẩn bị
phòng, rất sợ thủ trưởng phê bình cô vì công việc dọn dẹp kém. Lúc đang
vội vàng sửa sang lại phòng sách, Nhan Đại điện thoại đến, sau khi bắt
máy cô ấy thật sự không vui nói: “Các người làm sao vậy? Một người bị
thương cũng không hé môi, một người ra nước ngoài cũng không nhắn lại
một câu, muốn coi mình là không khí à?”
“Ra nước ngoài? Ai ra nước ngoài?”
“Còn ai vào đây nữa, là ông chủ lớn Tiêu chứ ai!”
Tiêu Dận ra nước ngoài rồi hả? Hạ Hi rất kinh ngạc.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Hi liền gọi vào di động của Tiêu Dận, đang báo
hiện tại máy không ở trong vùng phủ sóng. Như đang biết toàn bộ thế giới đang muốn tìm anh, Hạ Hi nhận được bưu phẩm của Tiêu Dận, chỉ có chín
chữ: “Nghỉ phép ra nước ngoài, ngày về chưa định!”
Ngồi trước máy tính, Hạ Hi lâm vào suy tư. Đến khi Lệ Hành chậm chạp ôm cô từ phía sau, cô mới giật mình hoàn hồn.
Môi nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, Lệ Hành nói nhỏ: “Biết rõ anh sẽ đến mà cũng
không ra nghênh đón là sao? Nói đi, kêu anh làm sao trừng phạt em đây
hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT