Lệ Hành tới đây từ
quân khu, nên ngày nghỉ của anh chính thức bắt đầu. Từ khi tốt nghiệp
tại trường quân đội cho đến sau khi vào bộ đội đặc chủng, Lệ Hành cơ hồ
chưa từng xin nghỉ. Vốn mỗi năm đều có ngày nghỉ, chẳng qua không có Hạ
Hi ở nơi đó, nên anh cũng không trở lại. Lần này thì được rảnh rỗi, nên
tự nhiên muốn ở cùng Hạ Hi. Cho nên trước đó anh đã xin sự sắp xếp của
thủ trưởng, kết quả Hạ Hi vung tay lên nói: “Nửa tháng sau này, tham mưu trưởng Lệ hoàn toàn do em sắp xếp!” Nói cách khác, không cần phải sắp
xếp gì hết.
Thật ra Lệ Hành cũng không muốn cô phải sắp xếp
cho anh thay vì nghỉ ngơi. Dù sao mẹ vợ tương lai sắp từ nước ngoài trở
về, vết thương ở trên vai của Hạ Hi cũng chưa có khỏe lại, anh không hi
vọng mấy người lớn phải lo lắng. Dù sao việc chăm sóc tốt cho Hạ Hi, sau này sẽ trở thành trách nhiệm của anh.
Thoát ra khỏi sự lo lắng
và hoài nghi về chuyện Tiêu Dận ra nước ngoài, Hạ Hi xoay người lại ôm
cổ Lệ Hành, như làm nũng như giận hờn nói: “Không phải bảo tối mới qua
sao, gạt người ta!” Trong lòng lại thấy vui sướng vì anh đã tới sớm.
Thu lại ánh mắt đang nhìn trên màn hình máy tính, Lệ Hành xoay mặt lại dán
mặt lên mặt cô cọ nhẹ, vô cùng lưu luyến nói: “Nhớ em mà!”
Hạ Hi cười rất dịu dàng, rồi sau đó lại cắn một ngụm trên mặt anh.
Nghe nói khi một cô gái cắn người đàn ông, thì cô ấy thật sự rất yêu người
đó. Bởi vì hôn môi cũng không biểu hiện là cô ấy thích người đàn ông đó, cho nên mới dùng cắn. Trừng phạt ngọt ngào này, tin chắc rằng không có
người đàn ông nào chống cự lại được. Bao gồm cả Lệ Hành.
Khi bị
ôm ngồi ở trên bàn, đứng ở giữa hai chân cô, trán anh và cô cùng đối
nhau, sau đó cô cũng rũ mắt xuống và hơi cúi đầu xuống, anh dịu dàng hôn lên môi cô.
Ôm lấy thắt lưng của anh, Hạ Hi hé miệng ra, tùy ý
anh nhẹ nhàng lướt qua những chỗ ngọt ngào trong miệng cô, tùy ý anh hôn từ dịu dàng trở nên kịch liệt mà xâm nhập vào.
Vừa hôn xong, Lệ Hành đè gáy cô vào lòng anh.
Nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, Hạ Hi theo bản năng ôm chặt anh hơn.
Lệ Hành vuốt tóc cô, khẽ trách: “Lại quên lời anh nói rồi phải không?
Không phải đã bảo em nên ngoan ngoãn ở nhà, không được lộn xộn rồi mà.
Giờ em lại đang làm cái gì đó?” Khi Lệ Hành tới thì Hắc Hầu Tử đang ghé
vào cửa, mà cửa phòng cũng không khóa, túi rác thì đang ở bên ngoài, vẫn chưa vứt đi, thì anh liền biết bạn gái mình đang làm việc ở bên trong.
Hạ Hi nháy hai mắt đen láy, cây ngay không sợ chết đứng giải thích: “Chỗ
của em tương đối lộn xộn, sợ tham mưu trưởng phê bình nên mới gấp gáp
sửa sang lại.”
Vẫn rất thành thật. Lệ Hành cười khẽ. “Nói mà không biết ngượng, vậy học xong ở trường cảnh sát thì thành công toi rồi.”
“Anh nói miễn sao không phải bắt tội phạm là được mà? Đồng ý là em học ở
trường cảnh sát nhưng cũng không phải về nội vụ, việc này với việc bắt
tội phạm chẳng giúp được gì, cho nên ,” Ngẩng mặt lên cười hì hì hỏi “
Về tình có thể tha thứ hay không?”
Anh cười, cùng đối mũi với cô. “Ừ, quả thật về điểm thiếu sót nhỏ ấy cũng không đáng để nhắc tới nữa.”
Hạ Hi nhe răng cười, cọ rồi lại cọ mặt mình trước ngực anh.
Ngày nghỉ của Lệ Hành đã đưa hết cho Hạ Hi. Cho nên từ khi anh được nghỉ
ngơi, hai người như một đôi vợ chồng nhỏ bắt đầu cuộc sống ‘sống chung’.
Sáng sớm, Lệ Hành dựa theo đồng hồ sinh học của mình là đúng năm rưỡi sẽ rời giường, rồi chạy bộ xung quanh khu bọn họ ở, thuận tiện mua về một bữa
ăn sáng nóng hổi, sau đó hôn môi đánh thức cảnh sát Hạ Hi đang tham ngủ. Buổi sáng Lệ Hành dẫn Hạ Hi tới bệnh viện đổi thuốc, rồi nói chuyện
phiếm với Hạ Nhã Ngôn ở trong căn tin của bệnh viện quân y. Kết quả hai
người không có hình tượng mà cướp đồ ăn của chị họ, sau đó Lệ Hành còn
khoe khoang gọi điện báo cáo với Hách Nghĩa Thành:“Đồ ăn của chị dâu quả thật không tệ.”
Chị dâu? Đây là cái thân phận gì đây hả.
Quả thật không phải là nói bậy, mà là càng nói càng bậy.
Sau đó Hạ Nhã Ngôn và Hạ Hi cùng xoa huyệt thái dương.
Nhưng Hách Nghĩa Thành lại nở nụ cười. “Trái lại thằng nhóc cậu lại rất rảnh
rang đó, tôi bận đến nỗi ngay cả tới thời gian viết báo cáo kết hôn còn
chưa có.” Sau khi quân diễn kết thúc, đồng chí tham mưu trưởng vội vàng
đến không có cách nào, ngoại trừ lần đó vào buổi tiệc chúc mừng mượn
rượu mãnh mẽ giữ Hạ Nhã Ngôn ở lại nhà mình, nhưng mấy ngày nay hai
người cũng chưa được gặp mặt.
Lòng Lệ Hành rất tốt, nhìn Hạ Hi
rồi anh lại bước tới chỗ khác tránh hai chị em nhà họ Hạ, đề nghị với
Hách Nghĩa Thành. “Vừa đúng lúc tôi cũng muốn viết báo cáo kết hôn, nếu
không chúng ta cùng tổ chức tiệc cưới chung với nhau đi? Rất là náo
nhiệt.”
Hách Nghĩa Thành bừng tỉnh hiểu ra: “Có phải cậu chê động tác của tôi chậm làm chậm trễ việc cậu cưới Hạ Hi có phải không?”
Lệ Hành cười vang. “Đâu có đâu có, anh nghĩ nhiều quá rồi. Chủ yếu là tôi
mất kiên nhẫn và hơi nóng lòng, chỉ muốn lần này làm thật là nhanh.”
Hách Nghĩa Thành hừ một tiếng, sau đó lại thở dài. “Tôi cũng rất gấp, nhưng
chị dâu cậu lại nói ông cụ bên kia vẫn còn để ý tới thân phận của hai
đứa, gần đây tôi lại bận quá không có thời gian qua thăm.”
Lệ
Hành trêu chọc nói: “Thời gian sẽ tan biến như bọt biển, dùng cho tốt
vào. Anh cũng đừng mỗi ngày chỉ chăm lo cho sự nghiệp, phải nắm chặt lấy thời gian. Về vấn đề kết hôn này quyết không được lơ là.”
Người
ta nói tình yêu của quân nhân đều giống như hoa hồng trong tủ lạnh, đều
đóng băng lại. Nhưng nói đến cùng, ngoại trừ thân phận của bọn họ là
quân nhân ra thì bọn họ cũng là đàn ông, rất cần một người phụ nữ dịu
dàng, cần một tình yêu để an ủi mình. Nhà đối với bọn họ mà nói là rất
quan trọng.
Hách Nghĩa Thành bật cười. “Sinh khí dồi dào lại rồi có phải không? Thằng nhóc thối!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lệ Hành dẫn Hạ Hi đi thăm đồng đội.
Sau khi Lệ Hành được điều về thành phố A, trường quân đội và các chiến hữu ở quân đội vẫn chưa có dịp gặp họ, vừa đúng lần này có thời gian, anh
liền liên lạc với nhóm bạn thân trước kia ở trường quân đội là Sấu Tử,
làm trong binh đoàn pháo liên trường.
Vốn Sấu Tử ở trong trường
đội quân cũng là người quậy có tiếng, nhưng khi biết Lệ Hành có hai gạch hai sao trên vai, anh đã trêu đùa nói: “Chuyện tốt gì cũng bị cậu
chiếm, sự nghiệp tình yêu đều tốt đẹp, còn muốn chừa cho anh em một con
đường sống không đây?”
Lệ Hành cười. “Con trai của cậu cũng sắp
biết đi mua nước tương rồi, còn mình thì vẫn còn đang làm cách mạng, ai
mới nên là người có ý kiến đây?”
Mới hai mươi lăm tuổi đã kết
hôn, tốc độ của Sấu Tử rất là nhanh, lập tức đi công chứng, giờ đứa nhỏ
cũng đã biết chạy, chỉ tiếc là vợ chồng vẫn còn sống riêng.
Sấu Tử cười ha ha, cười nhìn Hạ Hi. “Đây không phải là Hạ Hi của cậu sao, A Hành của chúng tôi đã chờ bông hoa nhỏ là em đến chừng này, thế chừng
nào em mới có câu trả lời đây? Cũng đừng nói anh không nhắc nhở em, tình hình cậu ta rất ưu tú, chậc chậc, sự nghiệp thành công thì không nói
làm gì, lại còn rất đẹp trai nữa chứ, rất dễ bị người khác đoạt lấy lắm
đó, mốt đang lưu hành bây giờ là theo đuổi con trai đó…”
Nói còn
chưa xong đã bị Lệ Hành thưởng đôi đũa lên đầu, đồng chí tham mưu trưởng mỉm cười nói: “Cậu muốn dọa cho cô ấy bỏ đi à, không nhớ năm đó nhờ sự
tán dóc của cậu sao?”
Nhìn Hạ Hi, Sấu Tử cười vui vẻ: “Mình nói
thật đó, không phải đang làm trò cười đâu. Đây là thời điểm nên cấp cho A Hành một cái công đạo, chẳng lẽ em muốn nhẫn tâm để cậu ta đi làm hòa
thượng sao?”
Tự dưng bị trúng đạn. Hạ Hi cũng không cam lòng yếu
thế, “Em xem anh nên cho chị dâu một cái công đạo mới đúng? Anh có nói
cho chị ấy biết khi còn ở trong trường quân đội anh đã sống chết theo
đuổi mấy chị gái xinh đẹp chưa? Nếu chị ấy biết thành tích của anh, chắc chắn sẽ dẫn con trai anh đi.”
“Vẫn là em miệng lưỡi bén nhọn.”
Sấu Tử không cười nỗi nữa, lập tức đấm Lệ Hành một cú, “Cậu làm tham mưu trưởng thì đừng chỉ lo tập trung huấn luyện nữa, cũng nên bỏ thời gian
ra dạy vợ đi.”
Lệ Hành cưng chiều xoa đầu Hạ Hi, trong mắt dịu dàng bắn ra bốn phía: “Mình muốn nhưng lại không có tài ăn nói.”
Hạ Hi thè lưỡi cười, nịnh nọt gắp thức ăn cho Trung tá, bộ dáng ân ái đó làm cho Sấu Tử tức đến đỏ mắt.
Sấu Tử nghe nói Lệ Hành vào bộ đội đặc chủng rồi bị thương nên không được
đụng vào rượu, nên tự nhiên cũng không muốn chuốc say anh, nhưng hai
người nhiều năm không gặp nên rất vui, Hạ Hi cũng không từ chối thay mặt Lệ Hành uống hai ly, không hại thân lại rất vui vẻ.
Buổi gặp mặt này kéo dài rất lâu, Hạ Hi cùng bọn họ nhớ lại khoảng thời gian họ ở
trường quân đội, nghe Sấu Tử nói sau khi tốt nghiệp liền về quân đội,
từng bước gian nan nhưng lại được thăng chức nên rất vui, rồi lại nói
đến những chuyện lý thú của chiến hữu và vất vả của Lệ Hành ở trong bộ
đội đặc chủng. Cô cảm thấy thân là một quân nhân, bên ngoài nhìn vô cùng kiên cường và mạnh mẽ, nhưng trên thực tế bên trong bọn họ lại là người đàn ông bình thường cần một người phụ nữ dịu dàng và chăm sóc. Ví dụ
như Sấu Tử, khi nói đến vợ của mình phải mỗi ngày lo toang cho cuộc sống một mình, trong mắt anh lại đỏ lên vì áy náy.
Người ta đều nói
danh từ chị dâu là một danh từ rất vinh quanh nhưng cũng rất đáng
thương. Nhưng ở trong lòng quân tẩu, các cô ấy vẫn cảm thấy kiêu ngạo và tự hào. Cho dù những người đàn ông của các cô ấy không phải là tài sản
riêng, bọn họ là của đất nước và nhân dân, nhưng các cô ấy vẫn nguyện ý
yên lặng chờ người đàn ông của mình có thể quay về nhà khi họ muốn.
Tình yêu này, sự hi sinh và đạt được này, người ngoài không thể hiểu được.
Đột nhiên nhớ đến chuyện ba mẹ ly hôn, Hạ Hi không chịu được mà gọi điện cho Hề Diễn Đình.
Khi máy được nối, cô nói: “Mẹ, ba đã đợi mẹ mười tám năm rồi.”
Hề Diễn Đình im lặng, Hạ Hi biết bà đang khóc, sau đó cô nói: “Ba nói cuối cùng ba cũng không thể tìm được một người như mẹ, nguyện ý dù bất kể
chuyện gì cũng để đèn sáng chờ ba về nhà. Mà ba cũng không muốn để mẹ
phải chờ!”
Rốt cuộc ở bên kia cũng đã truyền đến tiếng khóc của Hề Diễn Đình.
Hạ Hi nói lại cho Hạ Hoành biết về chuyện cô gọi cho Hề Diễn Đình và chọc
cho bà khóc, Hạ Hoành nghe xong thì im lặng thật lâu rồi mới nói: “Hồi
đó mẹ con sợ con cô đơn nên muốn con có một đứa em, chờ thật vất vả mới
có, nhưng bởi vì ba mới nhậm chức nên không có thời gian đưa mẹ con đi
bệnh viện kiểm tra. Trên đường đi bà ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, đứa nhỏ liền…”
Đó là chuyện mười tám năm rồi. Một kẻ lưu manh mất đi
nhân tính vì muốn trả thù Hạ Hoành vì anh trai mình bị phán tử hình, anh ta liền lái xe tải đụng vào xe taxi mà Hề Diễn Đình đang ngồi, cứ như
vậy đứa nhỏ đã không còn. Cho dù chuyện không phải là lỗi của Hạ Hoành,
nhưng sau khi hai ông bà nhà họ Hề biết được con gái trải qua thập tử
nhất sinh nên mới không bao giờ tha thứ cho con rể.
Nhớ khi
Hạ Hoành chạy tới bệnh viện, Hề Diễn Đình vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, ba Hề run rẩy thưởng cho Hạ Hoành một cái tát, mắng: “Đình Đình là vợ của cậu, cậu chăm sóc con bé như thế nào hả?”
Tránh cũng
không có chỗ núp nên cứ như vậy chịu cái tát của cha vợ, Hạ Hoành chỉ có thể cúi đầu không ngừng nói: “Đều là con không tốt, là con sai, là con
sai…”
Sau khi Hề Diễn Đình xuất viện, có một khoảng thời gian
thật dài bà không chịu mở miệng, chẳng qua chỉ ôm Hạ Hi, rồi vỗ về cái
bụng bằng phẳng của mình ngồi ở trên sân thượng ngẩn người, không bao
lâu bà liền đưa ra quyết định ly hôn. Khi mở miệng giữ lại nhưng vô ích, Hạ Hoành hút thuốc hết một đêm ở phòng khách, cuối cùng ông cầu xin:
“Để con gái ở lại với anh, anh lấy mạng mình thề, nhất quyết sẽ không để con bé xảy ra bất cứ chuyện gì.” Ông không muốn vì vợ mà buông tay với
sự nghiệp, nhưng ông cũng không thể ích kỷ bắt bà ấy phải ở bên cạnh
ông. Nhìn tính tình bà yếu đuối, cần một người đàn ông có thể dành nhiều thời gian chăm sóc bà, ông cảm thấy nếu bản thân mình không thể cho bà
một cuộc sống bình yên thì nên để cho bà đi.
Tất nhiên là Hề Diễn Đình không đồng ý, bà nghẹn ngào nói: “Cái gì tôi cũng không cần, chỉ cần mỗi Tiểu Thất.”
“Xin em để cho con bé ở lại với anh. Anh đáp ứng em nhất định sẽ chăm sóc
con bé tốt nhất, lúc nào em cũng có thể đến thăm con bé. Mặc dù chúng ta chia tay nhưng con bé vẫn là con chung của chúng ta không phải sao?”
Tạm dừng lại trong giây lát, Hạ Hoành lau mặt, quay lưng lại. “Em đã đi
rồi, thì Tiểu Thất chính là người quan trọng nhất đối với anh trong cuộc đời này.”
Những lời này có phân lượng quá nặng, tình cảm ẩn chứa lẫn nhau làm hai người không thở nổi. Hề Diễn Đình khóc, nước mắt của
Hạ Hoành cũng chỉ có thể rơi ở trong lòng. Qua hôm sau bọn họ ly hôn,
ngoại trừ Tiểu Thất, tất cả tài sản Hạ Hoành đều đưa hết cho vợ. Mà trừ
tấm ảnh một nhà ba người của bọn họ ra, Hề Diễn Đình cũng chẳng mang
theo bất cứ thứ gì.
Hạ Hoành đã thực hiện được lời hứa của ông,
cho Hạ Hi một tình yêu thương sâu sắc, kiên trì không bước thêm bước
nữa. Mà từ trước đến nay Hề Diễn Đình cũng không thiếu người theo đuổi,
bất kể là cha mẹ hay là bạn bè ở bên cạnh đều tận tình khuyên bảo bà,
nhưng bà vẫn cố chấp sống độc thân cho tới bây giờ. Bây giờ mười tám năm đã trôi qua, hai ông bà nhà họ Hề cũng bắt đầu hối hận vì không nên bức con gái và con rể ly hôn. Bởi vì bọn họ phát hiện, ngoại trừ Hạ Hoành
ra, không ai có thể mang lại hạnh phúc cho con gái mình. Nhưng tất cả
mọi thứ dường như đã quá muộn. Bọn họ cũng không có cách nào thu hồi lại lời nói năm xưa. “Nếu con cứ tiếp tục kiên trì ở cùng với nó thì đừng
nhận chúng ta nữa. Chúng ta nuôi con lớn như vậy, không muốn cả ngày đều sống trong sự lo lắng, không muốn người đầu bạc phải tiễn người đầu
xanh.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Hoành nói về chuyện ly hôn của mình với Hề Diễn Đình cho Hạ Hi nghe, lúc còn nhỏ Hạ Hi không hiểu hỏi, đến
lúc lớn lại sợ chọc ba đau lòng nên không dám hỏi. Trước kia cũng đã
biết được một chút từ miệng ông nội, đơn giản chỉ nói rằng bởi vì nguyên nhân công việc của ba, lại chưa từng nghĩ tới ở giữa lại có một khúc
mắc như vậy.
Trở lại nhà trọ, Hạ Hi gửi cho Hề Diễn Đình một tin nhắn, cô nói: “Mẹ, thật xin lỗi, con không cố ý chọc cho mẹ khóc,
mẹ đừng tức giận có được không? Con chỉ muốn nói với mẹ, cả mẹ và ba
không có bao nhiêu mười tám năm để chờ đợi lẫn nhau đâu. Về nhà đi, ba
và con chờ mẹ!”
Cùng lúc đó, Hạ Hoành lần đầu tiên dùng Hạ Hi làm lý do để gọi điện cho Hề Diễn Đình, ông nói với vợ đang ở bên kia đại
dương: “Anh đã đặt vé máy bay vào ngày mai.” Dừng lại thật lâu, ông rốt
cuộc cũng nói những lời nói mà ông đã giấu trong lòng bấy lâu nay: “Anh
nghĩ thay vì miễn cưỡng không yêu, không bằng cứ cố gắng vì tình yêu của mình. Diễn Đình, anh sẽ đi đón em về nhà.”
Cho tới bây giờ,
không có ai biết sau lần tai nạn đó Hề Diễn Đình đã mất đi khả năng sinh đẻ. Hạ Hoành lại hoàn toàn không nhận ra vợ mình một lòng muốn cho mình một trai một gái đã không thể có con được nữa. Kỳ thật đây mới chính là nguyên nhân đẩy bà đưa đến quyết định ly hôn. Nếu ông biết rõ, ông
quyết sẽ không bao giờ để bà đi, còn vì muốn bà tự do để bình tĩnh lại.
Đối với người bên ngoài thì nguyên nhân ly hôn này thật buồn cười, càng là
việc không đáng. Nhưng Hề Diễn Đình lại là người truyền thống, bà cảm
thấy nhà họ Hạ chỉ có Hạ Diễn và Hạ Hoành là con trai, đến phiên Hạ Hi
thì lại cô đơn một mình. Huống hồ con trai nhà họ Hạ lại là đàn ông
chinh chiến cả đời, nên bà mới muốn vì Hạ Hoành mà sinh thêm một đứa con trai nối nghiệp của ông, bà ngây ngốc nghĩ như vậy sẽ càng hạnh phúc và viên mãn. Tất nhiên khi đó bà cũng rất oán ông, oán ông tại sao lại
không chịu buông việc ở sở cảnh sát ra, lại càng oán ông yêu bà không đủ sâu.
Mà phần oán hận này đã làm cho một đôi yêu nhau phải chia tay.
Cuối cùng cũng đã đến lúc chứng minh tình yêu. Nhưng mười tám năm, là một
vòng tuần hoàn với nhiều sự thay đổi. Thật sự đã lãng phí quá nhiều thời gian, và tâm huyết.
Sau này khi Hạ Hoành biết được tâm của bà đã trải qua đau đớn như vậy, một người đàn ông suốt cả đời chỉ chảy máu và chảy mồi hôi chứ chưa bao giờ chảy nước mắt lại ôm vợ mình mà khóc.
Thời gian về nước của Hề Diễn Đinh diễn ra chậm lại vì muốn về nước định cư, bà cần thời gian để xử lý chuyện ở nước ngoài. Hạ Hoành cũng kiên trì
bỏ xuống hết tất cả công việc, ở nước ngoài cùng với bà và chờ bà, hai
ông bà nhà họ Hề cũng thấy vui mừng và lặng lẽ lau nước mắt. Ba Hề lúc
say rượu đã lôi kéo tay Hạ Hoành nói: “Ba mẹ xin lỗi các con.”
Trên công tác là một cục trưởng cục công an đầy mạnh mẽ nhưng đột nhiên lại
không biết nói gì. Nhớ đến đứa nhỏ không có duyên gặp mặt, Hạ Hoành
ngẩng đầu cạn một ly rượu trắng. “Là con đã sai!”
Ông có làm gì sai đâu? Hề Diễn Đình bưng đồ ăn đứng ở trong nhà bếp, nước mắt cứ tí tách rơi từng giọt.
Một tuần sau Hề Diễn Đình theo Hạ Hoành đi về nước. Trong đại sảnh của sân
bay, Hạ Hi nhào vào lòng bà, làm nũng nói: “Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết.”
Sau đó trong mắt lại ánh lên tia sáng cười đến mức xinh đẹp động lòng
người, khó có khi ngại ngùng nói với Hề Diễn Đình: “Đây là A Hành.”
Nhận lấy hành lý ở trong tay Hạ Hoành, Lệ Hành mặc một thân quần áo bình thường mỉm cười. “Chào cô.”
Hề Diễn Đình gật đầu, lôi kéo tay con gái yêu thương nói: “Tiểu Thất rất tùy hứng, ủy khuất cho con rồi, A Hành.”
Hạ Hi dẩu môi kháng nghị: “Mẹ!”
Hạ Hoành cùng với Lệ Hành nhìn nhau cười.
Vì để nghênh đón Hạ Hoành và Hề Diễn Đình, Hạ Hi gấp gáp cả buổi chiều, tự mình chuẩn bị xuống bếp làm một bữa tối thịnh soạn. Kết quả tài nghệ
nấu nướng của cô không đạt tiêu chuẩn, người có năng lực sinh tồn ở dã
ngoại như tham mưu trưởng Lệ phải bày mưu tính kế, trước khi hai người
đi tới sân bay thì đã chuẩn bị tất cả chu đáo hết rồi.
Trên bàn ăn, Hạ Hoành và Hạ Hi ăn ý cùng gắp thức ăn cho Hề Diễn Đình, cùng nói một lời: “Ăn nhiều một chút.”
Sau đó Hạ Hoành và Lệ Hành cũng cùng nhau gắp thức ăn vào chén của Hạ Hi, cưng chiều nói: “Ăn nhiều một chút.”
Sau đó Hạ Hi và Hề Diễn Đình làm như đã thương lượng với nhau trước, phân
nhau ra gắp cho Hạ Hoành và Lệ Hành, hai mẹ con còn cười nói: “Tay nghề
không tốt, thông cảm một chút.”
Sau đó bốn người nhìn nhau cười, sự ấm áp này làm cho không khí dường như cũng có phần dính nhau hơn.
Thật ra thì đây chính là hạnh phúc!
Có người thân ở bên người, người mình yêu ở bên cạnh mình, nhìn nhau cười, có cháo ăn cháo có cơm ăn cơm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT