Hướng Quang có chút nhìn không thấu thần sắc Chương Diệc, anh thử thăm dò nói: "Chúng tôi đều đoán, người cung cấp chứng cứ kia chính là Tô phó quan, dù sao tất cả mọi người rõ ràng quan hệ anh ta và Nhà họ Bạch. Trước đây tôi còn tưởng rằng Tô phó quan ái mộ quyền thế, mới cùng người Nhà họ Bạch tiến tới với nhau, không nghĩ tới bây giờ..." Anh không nói xong câu nói kế tiếp, chỉ trầm thấp mà thở dài.
"Tôi biết rồi." Rất lâu sau, Chương Diệc mới nói giọng khàn khàn. Anh chợt nhớ tới Tô Nhiên đã từng nói với anh: Tôi sẽ không làm chuyện thương tổn anh, khi đó mình bị anh ta giam cầm, anh vẫn cho là anh ta chột dạ nguỵ biện lý do, cũng không nghĩ đến, anh ta thật không có lừa anh...
Alan đứng ở phía sau Chương Diệc, nhìn gò má anh căng thẳng. Cùng Hướng Quang trò chuyện đã sớm kết thúc, nhưng mà Chương Diệc vẫn duy trì tư thế kia, không hề động đậy mà ngồi ở trên giường.
"Diệc, anh có khỏe không?" Alan rón rén đi tới, có lẽ đây chính là trời cao an bài đi, lúc anh xoắn xuýt có nên nói cho Chương Diệc biết chân tướng hay không, anh đã biết tất cả rồi.
Vai Chương Diệc run rẩy, anh không quay đầu lại, hai con mắt đen như mực có chút thất thần mà nhìn chằm chằm cây xanh ngoài cửa sổ.
Alan đi tới trước mặt anh, cậu cúi người xuống, ôm Chương Diệc vào trong ngực. Cậu vuốt ve tóc ngắn màu đen của anh có chút ngổn ngang, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: "em đưa anh về nhà."
"Nhưng mà cậu..." trong con ngươi Chương Diệc giãy dụa.
"em không liên quan, chờ em giải quyết hết thảy sự việc, em liền đi đế quốc tìm anh." Alan hôn một chút lên tóc mai anh, ôn nhu nói: "Không quản đáy lòng anh còn nhớ ai, đều không nên quên, em là người yêu anh nhất, yêu anh nhất..." Thơ_Thơ_ddlqd
Chương Diệc đột nhiên cảm thấy đôi mắt hơi khô khốc, Alan đối với anh tình cảm sâu như vậy, nhưng mà anh có thể báo lại cậu ta, lại có hạn như vậy.
Alan tựa hồ cảm ứng được ý nghĩ nội tâm anh, cậu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Diệc, không muốn anh áy náy, đây là sự lựa chọn của em. Em chỉ hy vọng anh vui sướng, hạnh phúc."
Chương Diệc dùng sức gật đầu.
Xế chiều hôm đó, Chương Diệc liền ngồi lên bay đi hạm phi hành tư nhân đế quốc thủ đô tinh. Alan lo lắng an nguy của anh, để Bryan một đường hộ tống anh đến thái không cảng thủ đô tinh.
"Liền tới đây đi, cám ơn anh, Bryan." trên hạm kiều, Chương Diệc cáo biệt cùng Bryan.
"Chương tiên sinh, chuyện đêm đó, tôi thật rất xin lỗi." Bryan nhìn anh, nhưng mà đột nhiên cúi người xuống, bái một cái thật sâu với anh, "Nếu như không phải bởi vì tôi tự ý, ngài cũng sẽ không gặp phải... Loại chuyện đó."
"Đã qua." Chương Diệc cười cười, biểu tình trên mặt nhẹ như mây gió, "Ai cũng không ngờ tới sẽ phát sinh những chuyện kia, không phải anh sai."
"Kỳ thực đêm đó điện hạ vừa tiến đến, liền rút súng nhắm ngay hoàng tử Tra Lý, thiếu chút bóp cò súng, là tôi ngăn cản anh ta."
"anh làm rất đúng." Chương Diệc rất rõ ràng, nếu như Alan không nén được tức giận nổ súng, bây giờ nhất định là một kết quả lưỡng bại câu thương.
Bryan thật cảm thấy hổ thẹn mà cúi đầu, trên mặt của anh xẹt qua do dự, hồi lâu mới như quyết tâm đặt lễ đính hôn, ngẩng đầu nhìn Chương Diệc, trịnh trọng nói: "Chương tiên sinh, tôi là bồi tiếp điện hạ lớn lên, điện hạ đối với ngài dụng tình rất sâu, hi vọng sau khi ngài trở về đế quốc, tuyệt đối không nên quên điện hạ."
Chương Diệc sững sờ, trong nháy mắt, anh tựa hồ từ đáy mắt Bryan nhìn thấy một loại tình cảm cực kỳ thâm thúy. Nghĩ đến những ngày qua anh trầm mặc hầu ở phía sau mình, lúc đáy mắt tình cờ xẹt qua âm u, Chương Diệc giống như đã hiểu cái gì.
Hóa ra bên người Alan, vẫn luôn có người toàn tâm toàn ý, không cầu báo lại mà yêu cậu ta, có thể Alan lại không hề hay biết. Thời khắc này, Chương Diệc đột nhiên nghĩ đến Tô Nhiên. Cái người kia cũng như thế này đi, từ rất lâu, đều yên lặng mà đứng ở phía sau anh, vì anh an bài xong tất cả, cho nên anh chậm rãi cho rằng chuyện anh ta tồn tại là đương nhiên, thậm chí theo thói quen quên anh...
"Bryan, cám ơn anh." Chương Diệc nhìn Beta trước mắt cao to tuấn lãng, chân thành nói.
Bryan lộ ra thần sắc thụ sủng nhược kinh: "Chương tiên sinh, ngài nói quá lời, đây đều là việc tôi phải làm." Anh nhìn phía sau Chương Diệc, bỗng nhiên dừng lại, cười nói: "người của ngài đã tới, tôi phải đi." Thơ_Thơ_ddlqd
Chương Diệc cùng anh nói lời từ biệt, quay đầu, liền thấy một bóng dáng thon dài cao gầy.
Bùi Tịch đứng ở nơi người đến người đi đến, một cái tay cắm ở trong túi quần dài, cặp mắt đào hoa hơi nheo lại, mang theo ý cười nhìn về phía anh.
Ngực Chương Diệc nóng lên, anh tăng nhanh bước chân, cấp tốc đi về phía anh.
Không chờ anh tới gần, Bùi Tịch cũng đã tiến lên một bước, giang hai cánh tay dùng sức ôm lấy anh.
"A Diệc..."
Bùi Tịch nhẹ giọng nỉ non, hai tay ôm thật chặc eo anh, lực ôm anh tựa hồ muốn dùng sức đem anh tan vào bên trong xương thịt.
"không phải cậu ở khu mười chín sao? Làm sao đến?"
"Tôi có xin nghỉ phép, hai ngày. Ngày sau liền phải trở về." Bùi Tịch không muốn làm người khác chú ý, rất mau thả Chương Diệc, trên dưới đánh giá anh.
"anh lại gầy." trong giọng điệu trách cứ mang theo đau lòng.
Chương Diệc không lên tiếng, có chút áy náy mà cúi đầu. Kỳ thực Bùi Tịch so với anh gầy gò đến mức lợi hại hơn, cằm nhọn, quanh viền mắt một vòng màu xanh đen, hiển nhiên những ngày qua cũng không cảm thấy ngủ tốt mấy lần.
"Chúng ta bây giờ đi nơi nào? Trở về nhà tôi sao?" Chương Diệc đổi chủ đề.
"Không, chúng ta đi bệnh viện Đệ Nhất."
Chương Diệc cả kinh, không rõ vì sao mà nhìn anh.
"Trước khi tới tôi đi một chuyến tới nhà Chú hai anh, ông ta nói người hạm đội thứ năm đã tìm thấy Tô Nhiên, là tìm thấy ở một cái đấu thú tràng dưới lòng đất... Thương thế của anh ta rất nặng, nhiều bộ phận suy kiệt... Đang nằm ở trong phòng chăm sóc đặt biệt." Thơ_Thơ_ddlqd
Nghe đến anh, huyết sắc trên mặt Chương Diệc biến mất hầu như không còn một chút.
**
Chương Diệc không biết mình đi như thế nào tiến vào cửa lớn bệnh viện Đệ Nhất. Bên ngoài mặt trời chói chang, trong bệnh viện lại âm lạnh ẩm ướt, khắp nơi đều tràn ngập mùi nước khử trùng gay mũi. Anh và Bùi Tịch ra thang máy, lúc nhìn thấy nhân viên y tế tới tới lui lui trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.
"A Diệc ——" Bùi Tịch vội vã đỡ lấy anh.
Chương Diệc lắc đầu, miễn cưỡng đứng vững. Anh nhớ tới mình còn chưa có ăn cơm trưa, đại khái là hạ đường huyết. Anh không để Bùi Tịch dìu, chính mình đi từng bước một đến phòng chăm sóc đặt biệt.
Lúc đến trước cửa kính, Chương Diệc lại dừng lại, bước chân nặng nề đến không cách nào tiến lên một bước. Anh cảm thấy khó thở, tim giống như bị một bàn tay vô hình xiết chặt, mỗi một lần nhảy lên đều vạn phần gian nan.
"Đi thôi, tôi ở chỗ này chờ anh." Bùi Tịch dựa vào trên tường bệnh viện, chậm rãi nói.
Chương Diệc liếc mắt nhìn anh, gật đầu, đi về phía trước. Cửa tự động trước mắt anh mở ra, anh nhớ tới, phòng bệnh Tô Nhiên, gian thứ hai bên phải.
Trên hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, bé gái ôm thỏ đồ chơi đang ngủ gà ngủ gật bị thức tỉnh, cô bé mở mắt ra, sau khi thấy rõ người xuất hiện trước mắt, mắt to nhất thời tràn ra lệ quang.
"Chú Chương Diệc."
Là em gái Tô Nhiên, Tô Nhị, dĩ nhiên cô bé còn nhớ đến mình. Chương Diệc không nói cái gì, anh cúi đầu, sờ tóc bé gái, liền đứng lên, nhìn về phía sau cách cửa phòng giám hộ trong suốt.
Chỉ liếc mắt một cái, con mắt của anh liền đỏ. Tô Nhiên mang mặt nạ dưỡng khí trên mặt, toàn thân cắm đầy ống, nằm ở trên giường bệnh. Hốc mắt của anh trũng xuống, vết thương che kín da thịt chói mắt bộc lộ ở ngoài đồng phục bệnh nhân, cả người gầy trơ xương, tái nhợt giống như cùng màu trắng ráp trải giường hợp thành một thể.
Ngực Chương Diệc một trận quặn đau kịch liệt, giống như tim bị lưỡi dao sắc cắt ra, máu đỏ tươi ồ ồ chảy ra. Anh không thể không chống nửa người ở trên cửa, mới không chật vật trượt ngã.
"Chú Chương Diệc, chú không sao chứ?" Tô Nhị để thỏ qua một bên, duỗi ra cánh tay cẩn thận đến dìu anh.
"Chú không sao." Chương Diệc ấn lại ngực, lộ một nụ cười trấn an với cô bé. Chỉ là anh cũng không biết, nụ cười này của anh, ở trong mắt Tô Nhị so với khóc còn khó coi hơn.
"ngày hôm qua Anh trai được đưa vào, bọn họ nói, anh còn phải ở bên trong ngủ rất lâu..." Tô Nhị víu cách cửa, nhìn chăm chú thanh niên trên giường bệnh, mang trên mặt bi thương nồng đậm, "Nhưng mà cháu biết, bọn họ đang gạt cháu, khả năng anh trai vĩnh viễn cũng không tỉnh lại." Thơ_Thơ_ddlqd
"Sẽ không." Chương Diệc run giọng nói: "Anh trai cháu... Là người rất kiên cường, anh sẽ tỉnh lại."
"Có thật không?" Tô Nhị ngẩng đầu nhỏ nhìn anh, mắt to lóe lên nước mắt ước ao.
Chương Diệc gật đầu, tầm mắt dĩ nhiên mơ hồ, anh rũ mắt xuống, dắt tay Tô Nhị, nói giọng khàn khàn: "Thật. Hay là chúng ta cùng nhau chờ anh tỉnh lại, được không?"
"Ừ." Tô Nhị gật đầu, nước mắt bên trong mang ý cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT