Từ phòng tiếp khách đi ra sắc mặt Alan có chút tái nhợt, nhưng vẫn là nhanh nhẹn đi tới bên người Chương Diệc, nắm chặt tay anh.
Chương Diệc gật đầu, liếc nhìn Alan: "Có phải là kết quả kiểm tra có vấn đề gì?"
"Một ít vấn đề nhỏ mà thôi, không cần lo lắng." Alan nắm tay anh đi ra ngoài. Chương Diệc muốn nói gì, mà đôi môi giật giật, vẫn là đem lời trong bụng muốn nói nuốt trở vào.
"Diệc, anh thích ở lại liên bang không?" Trên đường trở về, Alan đột nhiên hỏi Chương Diệc.
Chương Diệc ngẩn ra, theo bản năng nói: "thích. Làm sao vậy?"
Alan có chút đắng chát mà cười cười: "Nhưng mà em cảm thấy được anh đợi ở chỗ này cũng không vui."
Chương Diệc không nói gì, lông mi anh rũ xuống, có vẻ thần kinh mà đâm ngón tay của chính mình. Móng tay Hơi dài đâm thật sâu vào trong thịt, anh lại không hề hay biết, mãi đến tận khi Alan có chút tức giận nắm lấy hai cái tay anh tách ra.
"Diệc, anh đang làm gì?" Alan đau lòng mò ra vết trầy trong lòng bàn tay anh.
"Tôi tới nơi này, có phải là cho cậu thêm phiền toái?" Chương Diệc ngẩng đầu nhìn cậu, giờ phút này, anh hiện ra bàng hoàng như vậy, bất lực như vậy.
Mũi Alan đau xót, đột nhiên ôm lấy Chương Diệc, áy náy nói: "Không có, là em không tốt, em không có bảo vệ tốt anh. Xin lỗi."
Anh nghe Chương Diệc khẽ thở dài một hơi, đưa tay ra vỗ vỗ trên vai anh.
"Không phải anh sai, không cần tự trách." Thơ_Thơ_ddlqd
Chương Diệc thông cảm trái lại để trong lòng Alan hổ thẹn càng nhiều. Cậu ôm chặt lấy Chương Diệc, mang theo đầy ngập yêu thương, không ngừng hôn trên gò má và cái trán của anh. Bryan ngồi hàng trước chỗ tài xế, Chương Diệc nhận ra được điểm này, có chút không được tự nhiên quay đầu, tránh Alan hôn môi.
"Khụ, điện hạ... Bây giờ cần thiết đi về sao?" Bryan nhỏ giọng nhắc nhở.
"ừm, đi thôi." tay Alan ôm vào trên eo Chương Diệc.
Trở lại biệt thự, bữa tối đã làm xong. Alan khuyên can đủ đường, mới khuyên Chương Diệc ăn nửa bát cơm. Cơm nước xong không bao lâu Chương Diệc liền buồn ngủ, nằm trên ghế sa lông ngáp. Alan mở cho anh chiến tranh khoa học xem, muốn cho anh nói một chút, có thể xem đến một nửa, Chương Diệc liền ở bên trong tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc ngủ.
Alan không thể làm gì khác hơn là tắt phim, tìm mền đắp cho Chương Diệc, sau một phút ngồi ở một bên ghế sô pha đưa mắt nhìn anh, cậu đi ban công gọi điện thoại cho Bùi Tịch.
"Kết quả kiểm tra là bên trong độ hậm hực."
Đầu kia thật lâu không có giọng nói, Alan ấn cái trán, tự trách nói: "Anh ta biến thành như vậy tôi có trách nhiệm rất lớn, anh mắng tôi ra sao cũng không quan hệ."
"Không chỉ là vì chuyện đêm đó chứ?" Ra ngoài ý cậu dự liệu, Bùi Tịch cũng không có ghim anh.
"ừm, bác sĩ tiến hành thôi miên chẩn đoán đối với anh, nói trong tiềm thức anh luôn luôn tồn tại tình cảm của hai người."
"Hai người?" thần sắc Bùi Tịch cứng ngắc một chút, anh không quên được Chu Dĩ Nam anh có thể lý giải, nhưng còn một người khác...
"Chính là như anh nghĩ." Alan nhìn cảnh đêm xa xa, con ngươi xanh biếc xẹt qua âm u: "Anh ta cũng yêu Tô Nhiên."
Đầu kia liền yên lặng một hồi.
Một lúc lâu, giọng nói Bùi Tịch khàn khàn mới truyền đến: "Tôi sớm nên nghĩ đến, kỳ thực vào lúc ấy tôi ý thức được không được bình thường."
Alan thất bại mà thở dài: "Bây giờ nói này đó cũng không có ý nghĩa, mấu chốt là làm như thế nào để Chương Diệc tốt lên."
Bùi Tịch ừ một tiếng, không biết nghĩ đến cái gì, trong con ngươi xẹt qua vẻ khác lạ.
"gần đây cậu có liên quan động thái đế quốc quân sự sao?"
Alan nhăn lại lông mày tinh xảo: "Tôi nghe nói bộ cao tầng đế quốc gần đây biến động nhiều lần, không biết tin tức là thật hay giả." Thơ_Thơ_ddlqd
"Là thật. Tôi mới vừa được đến một tin tức bạn tốt ở quân bộ, tuần trước tổ dò xét bộ kiểm tra kỷ luật vào ở hạm đội thứ năm, điều tra ra Bạch Lãng hiềm nghi nghiêm trọng hủ bại. Có người biết chuyện một tay cung cấp rất nhiều chứng cứ, nghe đâu Bạch Lãng cùng ngày liền bị song khai."
Bạch Lãng quan hệ cùng Chương Diệc, Alan tự nhiên rõ ràng. Mặc dù cậu không đến nỗi cười trên sự đau khổ của người khác, mà cũng cảm thấy tâm lý cực kì vui sướng.
"Đây là một tin tức rất tốt, làm sao anh mặt mày ủ rũ?"
Bùi Tịch "chậc" một tiếng, "cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Nhà họ Bạch dễ dàng rơi đài như vậy, mặc dù là đấu tranh chính trị, mà quá trình này cũng quá cấp tốc, chứng cứ này từ đâu tới đây? Tại sao phải chờ lâu như vậy?"
"anh nói có nói lý." Alan trầm ngâm một phút, chậm rãi nói: "Hẳn là bên trong Nhà họ Bạch xảy ra vấn đề. Anh mới vừa nói người biết chuyện, sẽ không phải là —— "
Bùi Tịch gật đầu: "đoạn thời gian đó anh ta vẫn đi theo Nhà họ Bạch rất thân cận, hơn nữa nghe nói Bạch Lãng vô cùng tín nhiệm anh ta, rất nhiều chuyện quan trọng đều giao cho anh ta làm."
"Bất quá đây chỉ là suy đoán của tôi, nghe đâu tổ dò xét vào ngày ấy, Tô Nhiên liền làm nhiệm vụ, hơn nữa rất nhiều ngày cũng chưa từng xuất hiện ở hạm đội thứ năm."
"Nếu như anh ta thật phản bội Nhà họ Bạch..." thần sắc Alan có chút xoắn xuýt: "Người của Nhà họ Bạch hẳn là sẽ không dễ dàng buông tha anh ta, đặc biệt là Bạch Lãng."
"ừm, hơn nữa lão đầu Nhà họ Bạch về hưu trong hắc đạo cũng có thế lực. Nếu như Tô Nhiên thật bại lộ thân phận, như vậy tình cảnh của anh ta rất nguy hiểm."
Tuy rằng ở liên bang cách xa, mà chủ nhà họ Bạch lòng dạ độc ác Alan cũng có nghe thấy. Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng, ông ta sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó kẻ phản bội Nhà họ Bạch.
"Chuyện này, có nên nói cho Chương Diệc biết hay không?" Alan do dự nói.
Bùi Tịch liếc nhìn cậu một cái, cảm xúc đáy mắt cực kỳ phức tạp: "Chính cậu nhìn mà làm đi."
Alan nhìn anh, đáy mắt trồi lên tâm tình rất phức tạp. Thơ_Thơ_ddlqd
**
Chương Diệc còn đang ngủ.
Alan giúp anh thay áo ngủ, xoa mặt, ôm anh trở về trên giường phòng ngủ.
Chương Diệc ngủ cũng không tốt, thân thể vừa tiếp xúc giường chiếu, anh liền theo bản năng co lại thành một đoàn, như là sợ ánh sáng cuộn tròn ở trong mền.
Alan nhìn chăm chú anh, cảm thấy một cảm giác vô lực sâu nặng kéo tới.
Tiếp tục đợi ở liên bang, đối với Chương Diệc không có bất kỳ chỗ tốt nào. Anh không thể cả đời đều trốn tránh hai người kia như thế, càng không thể vĩnh viễn kìm nén tình cảm của chính mình như vậy.
Nhưng mà để cho anh trở lại, cũng là mang ý nghĩa anh vô cùng có khả năng trở lại bên người hai người kia, chính mình không thể không đồng thời cùng ba người chia sẻ anh... Loại cục diện này, chính mình thật có thể tiếp thu sao?
Alan nghĩ đến đầu đều đau, một mình cậu ngồi ở phòng khách, cậu hút thuốc cả một đêm. Lúc sắp đến hừng đông, mới mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ ở trên ghế sa lon.
Đánh thức cậu, là tiếng đồng hồ tít tít, từ trong phòng ngủ Chương Diệc truyền tới. Cậu cho là đồng hồ báo thức của Chương Diệc vang lên, rón rén tiến vào phòng ngủ, đang muốn đóng lại nó, đã thấy Chương Diệc chẳng biết từ lúc nào đã ngồi ở trên giường, đang cùng người trò chuyện.
"Hướng Quang, có chuyện gì không?" Chương Diệc đưa lưng về phía cậu, thần sắc tựa hồ rất tỉnh táo.
"Trưởng quan, có tin tức khả năng ngài cần phải biết một chút. Tổ dò xét mấy ngày trước tra xét Nhà họ Bạch, Bạch Lãng hiềm nghi nghiêm trọng hủ bại, bị song khai, hơn nữa còn muốn bị tù."
Chương Diệc nghe xong tin tức này, biểu tình trên mặt cũng không có thay đổi quá lớn, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Thật mẹ nó sảng khoái, sớm nên điều tra Nhà họ Bạch càn rỡ kia..." Hướng Quang đầy mặt hưng phấn nói, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt liền uể oải xuống.
"Bất quá cũng có một tin xấu, Tô phó quan không phải cũng ở hạm đội thứ năm sao, nghe nói ngày đó lúc tổ dò xét mang đi Bạch Lãng, Tô phó quan cũng đi, nói là phối hợp thẩm tra, nhưng mà từ bộ kiểm tra kỷ luật trở về sau, Tô phó quan cũng không có tung tích."
"Tổng tham mưu trưởng Hạm đội thứ năm điều động không ít cảnh lực tìm kiếm, nhưng mà vẫn luôn không tìm được anh..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT