Editor: Thơ Thơ

Chu Dĩ Nam mang Chương Diệc trở về nhà mình. Vị trí Chu trạch hẻo lánh, thuộc về khu vực cấm quân sự, an ninh cực nghiêm, những phóng viên kia tuyệt đối không thể xông vào nơi này.

Chương Diệc ngồi ở trên ghế sa lon, có chút mờ mịt nhìn chăm chú ngoài cửa sổ.

"Trước tiên ăn một chút gì." Chu Dĩ Nam làm tô mì thịt bò cho anh.

Chương Diệc không có khẩu vị gì, nhưng vẫn tiếp nhận, bắt đầu ăn ngồm ngoàm. Chu Dĩ Nam nhìn anh ăn xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui mừng. Anh không để Chương Diệc thu thập, mà chính mình cầm chén đưa vào nhà bếp.
     
"Bùi Tịch nói cậu có chút sốt nhẹ, tôi gọi bác sĩ tới xem cho cậu một chút." Anh thuần thục cầm chén bỏ vào cái rãnh rửa chén tự động, ngón tay giữa không cẩn thận dính vào bên miệng bát sứ đầy vết bẩn, vội vã mở vòi nước, bắt tay thả đến phía dưới cọ rửa.

Chương Diệc đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng anh thon dài mà gầy gò, khẽ ừ một tiếng.

"Em nghe Chú hai nói, bây giờ anh đều viễn trình làm việc tại nhà, không đi quân bộ hả?"

Chu Dĩ Nam đáp ừ một tiếng, xoang mũi bỗng nhiên mát lạnh, một chất lỏng màu đỏ rớt xuống, rơi vào bên trong rãnh nước nhẹ vang lên. Chu Dĩ Nam nhìn chất lỏng màu đỏ sẫm bên trong rãnh nước màu trắng kia, huyết sắc trên mặt hết mức rút đi.

"Tiểu Diệc, hoa tường vi trong sân giống như không có tưới nước, cậu giúp tôi đi tưới một chút đi." Chu Dĩ Nam vùi đầu, tận lực để giọng điệu của mình nghe tới tự nhiên, chỉ là ngón tay chống ở mép bàn đã hơi trắng bệch.

"vâng, em đi liền." Thơ_Thơ_ddlequydon

Nghe tiếng bước chân Chương Diệc đi xa, Chu Dĩ Nam mới chậm rãi ngẩng đầu lên, anh dùng giấy ăn ướt cẩn thận mà lau khô ráo máu tươi trên mặt, cuối cùng đi tới trước gương kiểm tra một chút, sau khi xác nhận dung nhan mình không có bất cứ vấn đề gì, mới mang theo nụ cười đi ra ngoài.

Chương Diệc sau sân tưới hoa xong, lúc trở lại trong phòng, bác sĩ đã tới.

Đó là nữ Beta tuổi trẻ, vóc người cao gầy, khuôn mặt trắng nõn sáng rực rỡ, cô đang nói chuyện cùng Chu Dĩ Nam, giọng điệu rất quen, không phải lần đầu tiên đến Chu trạch.

"Tiểu Diệc, tôi giới thiệu cho cậu một chút, đây là bác sĩ chủ trị tôi tiến sĩ nghiên cứu sinh, cháu gái đích tôn của Chủ tịch Quốc hội, gọi Mộ Dung Hàm." Chu Dĩ Nam cười giới thiệu cho anh.

Cháu gái đích tôn của Chủ tịch Quốc hội? Ở trong lòng Chương Diệc sợ hãi than một chút, anh lộ ra nụ cười, nắm tay cùng Mộ Dung Hàm, "Xin chào, tôi là Chương Diệc, lần đầu gặp gỡ."

"chào anh." Mộ Dung Hàm trên dưới quan sát anh vài lần, "bản thân anh có thể soái nhiều hơn so với bức ảnh trong tin tức!"

"bức ảnh trong tin tức?"

Ánh mắt Chu Dĩ Nam không đồng ý quét tới, Mộ Dung Hàm bỗng ý thức được chính mình tựa hồ nói sai, cô vội vã nói tránh đi, "Anh Dĩ Nam nói anh có chút sốt nhẹ, trước tiên tôi giúp anh xem một chút đi."

"Ừm."

"Anh Dĩ Nam" ba chữ bay vào lỗ tai Chương Diệc, làm cho anh cảm thấy được không thoải mái khó giải thích. Có thể nhìn thần sắc Beta trước mắt thoải mái, anh lại bắt đầu khinh bỉ chính mình đa nghi.

"38,5 độ, ừm, là có chút sốt nhẹ đây." Mộ Dung Hàm rút cái cặp nhiệt độ trong miệng anh ra, nhìn kỹ một chút, lại mở ra cái hòm thuốc mình mang tới, "Tôi cho anh chút thuốc đi, kỳ thực chính anh chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước nóng cũng có thể tốt, bất quá uống thuốc càng nhanh hơn một chút."

"Vậy thì cho thuốc đi." Chu Dĩ Nam nói. Thơ_Thơ_ddlequydon

Mộ Dung Hàm mở ba hộp thuốc cảm mạo cấp cho Chương Diệc, liền tỉ mỉ dặn dò việc uống thuốc. Làm xong tất cả những thứ này, cô nhấc theo cái hòm thuốc muốn rời khỏi, lại bị Chu Dĩ Nam gọi lại.

"Tiểu hàm, cô đi theo tôi tới thư phòng một chút."

Chương Diệc mới vừa uống thuốc, buồn ngủ ngay miệng, anh thấy Mộ Dung Hàm và Chu Dĩ Nam cùng tiến vào thư phòng, tư thái kia thân mật mà rất quen để lồng ngực của anh có chút bị đè nén. Nhưng anh cũng biết, đây là bạn của Chu Dĩ Nam, anh không có tư cách cũng không có quyền hỏi đến quan hệ hai người.

Chương Diệc đi vào phòng khách, anh cần thiết làm chút gì để dời đi lực chú ý. Anh mở đồng hồ ra, liếc nhìn từng cái từng cái truyền tin ghi chép. Alan chưa tiếp một trận điện báo, Bùi Tịch chưa tiếp một trận điện báo, Tô Nhiên... Chưa tiếp hai mươi ba điện báo.

Tay Chương Diệc hoa đến cái danh tự kia, anh nhíu lông mày lại, trầm tư một lúc lâu, sau đó quyết tâm, bôi bỏ hết thảy truyền tin ghi chép của Tô Nhiên.

Làm xong tất cả những thứ này, anh ngã ở trên giường, kinh ngạc mà nhìn trần nhà. Bỗng, anh lại nghĩ tới cái gì, ngồi dậy, nhanh chóng mở ra màn hình điện tử bên cạnh bàn.

Anh biết đại khái tin tức sự kiện Tinh Mang hào bạo động, bất quá anh không chú ý tin tức này viết cái gì, từ trước đến giờ anh tự nhận thờ ơ, ngồi xem, trong tin tức viết như thế nào cùng anh không có chút quan hệ nào, đối với anh sinh hoạt không có bất luận ảnh hưởng gì. Chỉ là, trải qua ngày hôm nay phát sinh các loại, Chương Diệc ý thức được chính mình không thể lại không nhìn báo cáo này đó trên internet. Dù sao, anh đã không phải lần đầu tiên kiến thức dư luận đáng sợ.

Leo lên mạng, tùy tiện mở ra một website tin tức, đầu đề trang đầu to thêm lại chính là "hạm trưởng Chương Diệc Tinh Mang hào chỉ vừa bị tạm thời cách chức kiểm tra, dẫn đến bạn trên mạng bất mãn".

"Bạn trên mạng bất mãn hả?" Chương Diệc chỉ cảm thấy buồn cười, anh mở ra nội dung tin tức, nhìn sang từng chữ từng chữ, lúc nhìn thấy dòng cuối cùng, sắc mặt của anh đã cực kỳ âm trầm. Thơ_Thơ_ddlequydon

Cái tin tức này tuy rằng không dài, mà phía dưới bình luận cũng có hơn ba vạn. Chương Diệc lật tới trang bình luận, muốn nhìn một chút bạn trên mạng đến cùng bất mãn ở nơi nào, kết quả mới nhìn đến điều thứ nhất, còn kém chút có loại kích động đập phá màn hình điện tử.

—— ha ha, các người  này đó là dân đen không biết đi, anh vợ chưa cưới của Chương Diệc là tiểu vương tử liên bang, ông nội là thượng tướng, ba ba là nhất đẳng thành tích sĩ, Chú hai là trung tướng, Chu Dĩ Nam tướng quân vẫn là học sinh của ông nội anh. Mới tạm thời cách chức kiểm tra mà thôi, đây đã tính là phạt nặng. Các người  cho là hội quân ủy không có áp lực sao? ——bạn nặc danh trên mạng

—— trên lầu nói có thật không? Tôi vẫn luôn buồn bực Chương Diệc còn trẻ như vậy có thể lên làm thiếu tướng, hóa ra không phải anh ta có bao nhiêu ưu tú, là dựa vào quan hệ trong nhà...

——Omega bị chết kia cũng quá oan đi, bức tử nhân tài của anh tạm thời cách chức kiểm tra mà thôi, phỏng chừng chờ tai tiếng qua còn có thể thăng chức đây! Đây chính là quân đội, thất vọng, còn không bằng liên bang đây.

—— tôi nghe một bằng hữu nhậm chức trong quân bộ nói, cuộc sống riêng chương mỗ rất loạn, khắp nơi thông đồng Omega và Beta đẹp đẽ, đính hôn cũng không có thu liễm, chà chà, tiểu vương tử liên bang thực sự là mắt bị mù, mới coi trọng người như thế.

Chương Diệc trầm mặt, tự ngược giống nhau từng cái từng cái đi xuống bình luận, mãi đến tận một cái truyền tin thỉnh cầu bắn ra ngoài, anh nhìn thấy tên Alan, sửng sốt nửa ngày mới mở ra.

"Diệc, bây giờ anh ở đâu? Không xảy ra chuyện gì chứ?" Alan cũng nhìn thấy tin tức này đó, anh thậm chí chậm trễ thời gian buổi họp báo tin tức, liền vì xác nhận an nguy Chương Diệc.

"Tôi ở Chu trạch, không có chuyện gì." Chương Diệc miễn cưỡng cười cười, giống như chính mình căn bản không có bị bình luận này đó ảnh hưởng, "Còn cậu, chuẩn bị tuyên bố đến thế nào rồi?"

"Tất cả thuận lợi." Alan tự tin nhếch miệng, "Hơn nữa em chuẩn bị trả lại cho anh của em một món lễ lớn." Thơ_Thơ_ddlequydon

Chương Diệc vừa thấy dáng dấp này của anh liền biết anh muốn làm chuyện xấu, xem ra Alan cũng không có bởi vì Katherine chết mà chìm xuống, trong lòng Chương Diệc trấn an không ít, nhắc nhở anh: "cậu vẫn nên chú ý chút, anh của cậu không phải người hiền lành."

"Biết rồi." Alan cười cười, bỗng tựa như nhớ tới cái gì, "Diệc, bây giờ không phải anh tương đương với nghỉ phép hả? Nếu không anh tới liên bang đi, lại đây giải sầu."

Chương Diệc trầm ngâm một chút, mới nói, "Chờ một chút đi, bây giờ không thích hợp."

Alan rõ ràng ý tứ của anh, anh cũng không có miễn cưỡng, chỉ căn dặn Chương Diệc tự chiếu cố tốt cho mình, không nên bị tin tức ảnh hưởng.

Kết thúc video cùng Alan, Chương Diệc đã có chút buồn ngủ. Mà anh vẫn cố nhẫn nhịn buồn ngủ, ra gian phòng. Cửa thư phòng đang mở, bên trong cũng không có người, Chương Diệc cho là Mộ Dung Hàm đã đi rồi, anh quay người muốn đi tìm Chu Dĩ Nam, lại vừa vặn thoáng nhìn hai bóng người đứng ở trong buội hoa phía sau vườn hoa tường vi.

Mộ Dung Hàm cầm trong tay một hoa lam, cô khom người, hái một đóa hoa tường vi trắng. Mà Chu Dĩ Nam đứng ở bên cạnh cô, mặt mang nụ cười nhìn chăm chú cô.

Đó là nụ cười sủng nịch mà Chương Diệc cực kỳ quen thuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play