Reng Reng Reng Reng Reng... 

Tiếng đồng hồ báo thức kêu mãi không ngừng. Trần An Hy thò mặt ra khỏi chiếc nệm ấm áp, vươn tay ra tắt chiếc đồng hồ đáng ghét phá hoại giấc ngủ của cô. Bật dậy, Trần An Hy thấy đầu óc mình hơi choáng, cô nheo mắt trông có vẻ vẫn ngái ngủ. 

“ Toàn mùi rượu thế này... “ Trần An Hy thở dài tự nói với chính mình. Cô ra khỏi chiếc giường, bước vào phòng tắm, tắm rửa lại. Sau đó ra bếp nấu một ít canh giải rượu. Bỗng điện thoại của cô hiện lên tin nhắn. Trần An Hy cầm lên coi, số máy lạ nhưng cô vẫn mở ra. “ Cậu đã tỉnh rượu hẳn chưa? Mình có nấu một ít canh giải rượu đây, cậu xuống ký túc xá lấy đi. À mà, lưu số máy mình vào luôn nhé. - Lưu Hạo Nhiên. “

Lưu Hạo Nhiên ư? Tại sao cậu ấy có số điện thoại của mình? Mà quan trọng hơn tại sao cậu ấy biết mình say? Với cả sao hôm qua mình vẫn lết về ký túc xá được? Đầu óc của Trần An Hy bắt đầu hiện lên biết bao nhiêu câu hỏi thắc mắc. “ Chết rồi, chết thật rồi... “ - có vẻ Trần An Hy đã nhớ ra chuyện hôm qua. Cô liền chạy vội ra chỗ Diệp Diệp Anh đang ngủ, lay bạn mình dậy với vẻ hối hả “ Diệp Diệp Anh dậy mau! Đừng ngủ nữa con heo nái này! Cậu hại mình rồi! “ Diệp Diệp Anh dụi mắt dậy, hỏi mơ màng “ Có chuyện gì vậy? Mình nhức đầu quá, để mình ngủ tiếp đi... “

Vừa nói đến đây, Trần An Hy lại phản hồi tiếp “ Bây giờ không phải lúc để ngủ đâu, mình hỏi, tại sao hôm qua chúng ta về đến nhà được? “ 

“ Thì chẳng phải là Lưu Hạo Nhiên đưa ta về còn gì... “

“ Sao cơ?!! Cậu hại mình thật rồi!! Diệp Diệp Anh chết tiệt! Aaaaa, giờ mình biết gặp cậu ấy thế nào đây?? “

“ Cậu làm sao vậy Trần An Hy? Lưu Hạo Nhiên chỉ đưa tụi mình về thôi mà. “

“ Còn làm sao nữa? Chỉ vì cậu thất tình mà giờ mình không còn mặt mũi nào để gặp người ta nữa nè. “ - nói xong, Trần An Hy đánh Diệp Diệp Anh một cái, vẻ mặt cô thật sự rất lo lắng. Cô thở dài, bước ra bếp tiếp tục nấu canh giải rượu, những ký ức của tối hôm qua hiện lên trong suy nghĩ cô. Mỗi lần nhớ đến, Trần An Hy lại vò đầu, có vẻ cô rất khó xử. 

Đúng là khó xử thật. Trần An Hy chưa từng biểu lộ điều gì ngoài sự trầm lặng. Vậy mà tối qua, cô lại có biết bao những hành động kỳ lạ. Nếu như là người khác, cô còn có thể giả bộ như không có gì xảy ra, cô sẽ chẳng phải suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng đây lại là Lưu Hạo Nhiên - người Trần An Hy thầm thương suốt ba năm. Hình ảnh một Trần An Hy trầm lặng suốt thời phổ thông mà cô luôn thể hiện giờ đã tan biến. Đặc biệt là cô còn lỡ lời bày tỏ chuyện tình cảm của mình với Lưu Hạo Nhiên lúc mơ hồ nữa chứ. Trần An Hy bây giờ thật sự chỉ muốn giấu kỹ cái mặt mình đi. 

“ Trần An Hy, mình đợi cậu ở trước ký túc xá nữ từ nãy giờ rồi đó. Chẳng lẽ cậu tính để mình ôm canh giải rượu mãi sao? “ - tin nhắn của Lưu Hạo Nhiên lại hiện lên. Trần An Hy nhìn vào màn hình điện thoại lẩm bẩm “ Còn mặt mũi đâu mà gặp cậu nữa... “ Nói xong, cô cầm điện thoại lên, lấy một hơi thật dài như đang lấy dũng khí, nhắn lại với Lưu Hạo Nhiên “ Xin lỗi, mình không biết cậu đã nấu canh giải rượu cho mình nên mình đã tự nấu rồi bởi vậy, tô canh giải rượu của cậu có lẽ mình không nhận được. “ Tin nhắn vừa gửi đi, cô có chút cảm thấy có lỗi, nhưng Trần An Hy không thể làm khác, bây giờ cô chỉ muốn tránh mặt anh mà thôi. 

“ Không sao. “ - tin nhắn của Lưu Hạo Nhiên gửi hiện lên điện thoại của Trần An Hy.

Trần An Hy sắp xếp sách vở, chuẩn bị lên lớp. Vừa đến dãy nhà C cô lại bắt gặp Lưu Hạo Nhiên đang đứng ở đó. “ Suốt một học kì không gặp mặt lần nào, sao giờ đi đâu cũng gặp cậu ấy vậy... “ - Trần An Hy lẩm bẩm, cô đang tính quay lại đi lén lén về phía khác để tránh đụng mặt với Lưu Hạo Nhiên. “ Trần An Hy? “ - Lưu Hạo Nhiên thấy cô liền gọi to. Trần An Hy không quay lại mà chạy một mạch về phía trước. 

Đến trưa, Trần An Hy cùng với Diệp Diệp Anh ra căn tin để ăn. Cô đang lấy đồ ăn thì chợt lại thấy Lưu Hạo Nhiên đang ở xa xếp hàng chờ đến lượt của mình. “ Hôm nay là ngày gì thế này? Sao Lưu Hạo Nhiên cứ ám mình vậy? “ - Trần An Hy nghĩ trong đầu. Lấy đồ ăn xong, cô kéo Diệp Diệp Anh đi. 

“ Đi đâu vậy? Mình đã chọn chỗ ngồi ở kia rồi mà. “ 

“ Chỗ đó không được. “

“ Tại sao lại không được, mình vẫn hay ngồi ở đó mà.”

“ Bởi vì... Lưu Hạo Nhiên sẽ thấy tụi mình “

Diệp Diệp Anh giờ đã hiểu ra vấn đề, cô cười hơi nhếch mép, nói giọng trêu Trần An Hy “ À... Hoá ra là trốn người ta à? Thì ra hoa khôi khoa Luật luôn trầm lặng của chúng ta giờ lại trốn người mình thích thầm chỉ vì lỡ lời khi say hồ đồ tỏ tình với người ta. “

“ Mình... mình... không có tỏ tình!! “ - Trần An Hy quay lại nói với Diệp Diệp Anh, mặt coi đỏ ửng lên. 

Diệp Diệp Anh thấy cô bạn mình ngại ngùng như vậy, rất thích thú, tiếp tục trêu “ Cậu nói là không nhưng mặt cậu đang viết hết lên kìa. “ 

“ Đã nói là không mà! “ - Trần An Hy nói hơi to tiếng. Mọi người đều nhìn Trần An Hy, mặt cô càng đỏ ửng hơn rất nhiều, nó đỏ lan ra cả vành tai cô. Diệp Diệp Anh bật cười “ Ừ, cậu không có tỏ tình với Lưu Hạo Nhiên. Thôi, cái bàn trước mặt kia còn trống kìa, mình ngồi đó đi. “ Trần An Hy bẽn lẽn ra đấy ngồi. Vừa ngồi được một lúc, có người bước đến hỏi “ Có ai ngồi đây chưa? Nếu chưa mình ngồi được không? “ Trần An Hy cặm cụi ngồi ăn, cô chỉ gật đầu. 

Diệp Diệp Anh hỏi thầm “ Nè, cậu cho người ta ngồi đây thật đấu hả? Không hối hận hả? “

“Có gì đâu mà hối hận? Chỉ là ngồi cùng thôi mà. “

“ Vậy sao? “ - Diệp Diệp Anh cười khúc khích.

Trần An Hy thấy hơi lạ, liền quay sang phía người bên cạnh, cô ngạc nhiên. Là Lưu Hạo Nhiên. “ Cảm ơn cậu. “ - Lưu Hạo Nhiên cười.

Trần An Hy đỏ mặt chẳng biết nói gì chỉ biết gật đầu ngại ngùng. “ Trần An Hy, cậu đang giận mình sao? Tại sao cả buổi sáng hôm nay cậu cứ tránh mặt mình vậy? “ - Lưu Hạo Nhiên hỏi trông anh rất lo lắng.

“ Mình không có giận cậu. “ 

“ Vậy thì là vì điều gì? “

“ Tại... tối qua, mình say quá, nên có làm phiền cậu... “ - Mặt cô đỏ ửng hết lên, trông khá đáng yêu đó chứ.

“ Có sau đâu, mình không để ý lắm. Thậm chí mình thấy cậu đáng yêu lắm đó chứ. “

“ Đáng yêu gì đâu, cứ như một người không bình thường vậy. Đã vậy còn nói không ít những lời linh tinh nữa chứ. Mình hy vọng cậu đừng quan tâm đến những lời đó. Chỉ là lúc say nên hồ đồ thôi. “

“... chỉ là say nên hồ đồ thôi sao? “- Lưu Hạo Nhiên nói thầm, trông anh có vẻ tiếc điều gì.

“ Đúng vậy, là say nên hồ đồ... “ - Trần An Hy đáp lại. Cô nhìn thẳng vào mắt Lưu Hạo Nhiên. Tự dưng, Trần An Hy lại muốn tránh ánh mắt ấy, bởi khi cô nhìn Lưu Hạo Nhiên, ánh mắt anh hơi toát lên vẻ giận kèm theo sự nghi ngờ. Trần An Hy cúi xuống, không nhìn anh nữa. 

“ Lời của cậu nói tối qua khiến mình không thể ngủ được. Mình đã nghĩ về nó suốt đêm, thậm chí còn tự cười một mình không khác gì tên dở hơi. Mình thấy rất vui và hạnh phúc vì nghe được điều đó... Trần An Hy, chúng ta không còn ở tuổi thiếu niên khi trước nữa, chúng ta không còn những suy nghĩ trẻ con nữa. Cậu có hiểu những gì mình đang nói không? “

“... “ - Trần An Hy im lặng, cô cố tình lắc đầu.

Lưu Hạo Nhiên thở dài, anh nói tiếp “ Mình không còn là Lưu Hạo Nhiên của ba năm trung học. Và mình bây giờ sẽ chẳng để mình phải hối tiếc nữa. Chắc cậu đã nghe người ta nói mình theo học đại học này là vì cậu rồi. Đúng là vậy đấy. Mình không muốn mãi im lặng nữa. Từ giây phút này mình chính thức theo đuổi cậu, Trần An Hy. “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play