Lôi Tư trấn một vùng hoang tàn. Trên mặt đất, hai cánh đại quân chiến đấu quên cả sống chết.
Lỗ tai của mỗi người có lẽ đã không còn nghe được âm thanh dư thừa nào nữa, trong tầm mắt đỏ như máu chỉ còn lại toàn là địch nhân, lực lượng của cá nhân mỗi binh sĩ phổ thông có vẻ nhỏ bé không đáng kể trong chiến tranh thế này. Nhưng lúc một cá nhân tan vào tập thể to lớn, thuận theo động tác và khí thế của tập thể, phảng phất có thể sinh ra một loại cảm giác không gì không phá được. Đây chính là sĩ khí!
Cho dù một lúc sau, ưu thế binh lực và chiến lực cao hơn của Xích U đã dần dần hiện ra, nhưng Ám Nguyệt dựa vào một cỗ sĩ khí dũng mãnh này vẫn có thể duy trì hăng hái chiến đấu như cũ.
Không trung, ngoại trừ tiếng rít gào tru tréo của song túc phi long, bốn cái bóng mỏng manh như mây khói không ngừng di chuyển, va chạm, biến chuyển thân hình.
Trên mặt Trác Thiết đã toát ra mồ hôi lạnh, thực lực của tên mặc áo choàng này rõ ràng chỉ là ma hoàng sơ đoạn, nhưng chính mình là ma hoàng trung đoạn lại bị khắc chế chặt chẽ, một thân phục hợp ma pháp cường đại lại không cách nào phát huy, hơn nữa chỉ cần hơi không để ý là sẽ bị đối phương cho một kích trí mạng.
Tên khốn kiếp này rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao phải trợ giúp Mejia? Vừa rồi nhìn hắn hình như còn có chút vướng mắc kỳ quái gì đó với Mejia mà…
Dù thế nào đi nữa, hôm nay nhất định phải xử lý kẻ địch nguy hiểm này, nếu không chỉ sợ trận chiến tranh chắc mười phần thắng này có thể gặp phải sự nghịch chuyển không thể tưởng tượng được.
Trác Thiết hét lớn một tiếng, thanh âm này đã át đi toàn bộ thanh âm ồn ào trên chiến trường, phù hiệu lam sắc bao lấy hắn dao động kịch liệt, bạch vụ tràn khắp không trung, hàn khí kinh nhân nhanh chóng khuếch tán ra khắp nơi.
Lấy Trác Thiết làm trung tâm, binh sĩ trong vòng trăm thước không phân biệt địch ta đều bị đông kết thành tượng băng trong nháy mắt. Binh sĩ ở gần đó ào ào trốn đi, không có một người nào dám lại gần vùng này.
Trần Duệ cũng không vọng động, bình tĩnh nhìn Trác Thiết dung nhập vào bạch vụ, loại ma pháp lĩnh vực tổ hợp bởi hai đại nguyên tố thủy, phong này hắn đã chứng kiến qua khi hóa thân thành “Charles”. Nhưng lúc đó hiển nhiên Trác Thiết chỉ phô bày một chút lực lượng để dò xét, cũng không phải thật sự phát động sát chiêu, mà trước mắt đã là toàn lực ứng phó rồi.
Mấy cái phù hiệu lam sắc kia đồng thời bạo liệt, không gian chiến trường biến đổi, trong mắt Trần Duệ chỉ còn lại vụ khí và băng tuyết.
Thân ảnh của Trác Thiết đã không còn bóng dáng, chỉ là trong đám sương trắng lại ẩn ẩn hiện ra một thân ảnh to lớn, nhìn kỹ lại, là một đám ma thú hung ác. Thân hình chúng cao hơn hai mét vô cùng cường tráng, nanh vuốt sắc bén, còn mọc cánh, khắp người lấp lánh quang mang óng ánh nhàn nhạt, phảng phất như ngưng kết thành từ loại băng tuyết tinh thể nào đó. Chúng trực tiếp đánh tới phía sau Trần Duệ.
Trần Duệ đánh tới một quyền, thẳng vào con tới đầu tiên. Trên người con ma thú kia xuất hiện vết rạn lớn, nhưng cứ giống như không biết đến, vẫn khua móng vuốt tập kích tới như cũ, dường như không có cảm giác đau đớn gì hết.
Trần Duệ hơi nhíu lông mày, lại thêm một quyền, triệt để chấn ma thú thành bụi phấn. Năm ngón tay hé ra, cực quang to lớn phún xạ ra ngoài, lấy thực lực hiện tại của hắn, uy lực của cực quang đạn đã tăng thêm một tầng, lại thêm đặc tính tăng cường uy lực của “song tu”, nơi nào có cực quang đạn đi qua, nơi đó ma thú tan tác ngay lập tức. Không bao lâu, đám ma thú kỳ dị này đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Nhưng mà thân ảnh ma thú trong sương trắng lại bắt đầu xuất hiện, phảng phất vô cùng vô tận. Nếu cứ như thế này, dù cho Trần Duệ có bền bỉ đến đâu thì cũng có lúc sức cùng lực kiệt mà thôi.
Vừa rồi Trần Duệ cũng chỉ công kích để dò xét, lúc này cũng không dây dưa với lũ băng thú nữa, thân ảnh biến đổi liên tục, liên tục tránh khỏi công kích của ma thú. Bỗng dưng thủ chưởng tạo thành hình đao, chém về một bên sương trắng.
Sương trắng vốn là vật vô hình, nhưng khi bị một đao kia chém trúng không ngờ lại phát ra tiếng răng rắc chân thật, thanh âm kinh ngạc của Trác Thiết truyền đến: “Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này!”
“Vừa rồi ngươi dùng những băng thú kia để hấp dẫn lực chú ý của ta, một mực biến đổi phương vị, mưu đồ đánh lén…” Trần Duệ cười lạnh một tiếng, không dong dài thêm nữa, lại chém thêm một phá nguyên đao nữa.
Trong sương trắng ẩn hiện thân ảnh của Trác Thiết, mi tâm hiện ra ấn ký kỳ dị, phát ra ngàn sợi vạn khối bạch khí, một đao kia chia thân thể của hắn ra làm hai, nhưng không hề có máu tươi hay hiện tượng thụ thương nào, ngược lại nhanh chóng ghép lại thành hình người hoàn chỉnh.
Loại trạng thái vô hình này có điểm giống với mộng yểm lĩnh vực của Bạch Lạc, nhưng Trần Duệ theo bản năng cảm nhận được, ảo diệu trong đó có sự bất đồng.
“Bí kỹ công kích rất cường đại, không ngờ còn có thể phá hoại linh hồn lực của ta, đáng tiếc, trong lĩnh vực này, lực lượng của ta là vô cùng vô tận, bao gồm là lực lượng linh hồn.”
Trác Thiết vung tay lên, một cỗ lôi vân phong bạo đánh về hướng Trần Duệ, Trần Duệ thi triển ra kỹ năng âm bạo của phi hành, thân ảnh trôi nổi đột nhiên tăng nhanh, tránh khỏi gió bão, lại rơi vào trong vòng vây của băng thú.
Trần Duệ hơi nhíu lông mày, đánh tan ma thú xông tới gần, đồng thời bạch quang trong tay sáng rực, cực quang đạn liên tục bắn phá về phía Trác Thiết.
Trác Thiết không né không tránh, quang mang của ấn ký trong mi tâm sáng rực, phảng phất giống như muốn đồng quy vu tận vậy. Vô số lôi điện khủng bố ẩn chứa hàng loạt điểm óng ánh đánh về hướng Trần Duệ.
Cực quang đạn đánh trúng Trác thiết, thân thể lập tức tứ phân ngũ liệt, nhưng ngay sau đó lại ghép lại như mới. Mà Trần Duệ thì không có cách nào tránh khỏi lôi điện, bị kích trúng thân, cả người lập tức bay ngược ra.
Trác Thiết một kích đắc thủ, cảm thấy đang nắm phần thắng, đắc ý cười nói: “Ở chỗ này ta là thân thể bất tử bất diệt, ngươi không có bất cứ cơ hội thủ thắng nào cả…”
Lời còn chưa nói xong, thanh âm đột nhiên ngừng lại, hắn đã nhìn thấy thân hình của địch nhân này ổn định bay ngược lại, hồn nhiên vô sự lắc lắc cổ, phủi phủi điện hoa còn dư lại trong tay, phảng phất những công kích lôi điện cường đại vừa rồi chỉ là ma pháp chiếu sáng nho nhỏ mà thôi.
Trác Thiết thực sự khó mà tin tưởng vào tròng mắt của mình, thực lực của tên mặc áo choàng này rõ ràng hơi yếu hơn mình, chẳng qua là dựa vào thiên phú kỳ dị và bí kỹ mới làm cho mình sa vào bị động lúc vừa nãy. Mà bây giờ nơi này không phải là bên ngoài, mà là lĩnh vực băng tuyết của hắn!
Trong lĩnh vực này, chính diện trúng phải phục hợp ma pháp mạnh nhất “băng lôi thiểm”, không ngờ lại như không có việc gì!
Trần Duệ đã từng giao thủ với Trác Thiết, biết đối phương tinh thông lực lượng của thủy, phong hai đại nguyên tố, sớm đã mang đầy trang bị kháng thủy hệ và kháng phong hệ, lại thêm cả đặc tính kháng ma của bản thân, thật sự quá “bắt nạt” Trác Thiết.
Huống hồ trải qua sự “tẩy lễ” bởi lôi điện thuật ma đế cấp mạnh nhất của tiên nữ long, loại trình độ công kích này của Trác Thiết chỉ tính là mưa lất phất mà thôi.
Chẳng qua, trong lúc nhất thời Trần Duệ cũng không có biện pháp phá vỡ lĩnh vực của đối phương, nhất là loại đặc tính phân liệt trọng tổ này, Trác Thiết gọi là thân thể “bất tử bất diệt” cũng không phải là thổi phồng.
Trần Duệ từng lĩnh ngộ được một tia pháp tắc cơ sở trong không gian của lĩnh vực bán thần, lý giải đối với lĩnh vực đã đạt tới một tầm cao trước đó chưa từng có, thậm chí còn vượt qua ma đế một chút.
Thế gian vạn vật đều là kiệt tác của tự nhiên, có thể nói là hoàn mỹ, nhưng mà lại không phải là hoàn mỹ vô khuyết, lĩnh vực cũng là như thế.
Lĩnh vực lực kỳ thật là tự nhiên lực và thế giới lực, lĩnh vực gì thì cũng là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhưng đều có thiếu hụt. Cái gọi là “vô khuyết” đã trái ngược với tự nhiên, bản thân nó đã là một loại thiếu hụt rồi.
Nhất định phải tìm được sơ hở của lĩnh vực này! Ngay lúc tâm thần của Trần Duệ đang tập trung cao độ, “phân tích” của chân - phân tích chi nhãn bắt đầu lấp lánh quang mang, xung quanh lĩnh vực đều biến thành một loại cảnh tượng khác. Trác Thiết, băng thú, sương trắng đều biến thành bộ dạng nửa trong suốt, còn có tầng tầng vật thể đang không ngừng biến ảo kỳ dị. Từ ba động và tình hình biến hóa mà xem, chắc đó là năng lượng thể không nhìn thấy được.
Đây giống như biểu đồ phân tích của một loại máy móc nào đó, hơn nữa lại còn là 3D.
Từ khi tiến hóa lên năm sao tới nay, Trần Duệ lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hóa ra “phân tích” mới thật sự là ảo diệu cuối cùng của “chân - phân tích chi nhãn”!
Một bên hắn né tránh công kích của Trác Thiết và băng thú, một bên cảm thụ phân tích chi nhãn hoàn toàn mới. Đáng tiếc loại trạng thái tập trung tâm thần này dường như cực hao phí tinh thần lực, mà lại không có cách nào kéo dài, rất nhanh khôi phục lại hiển thị bình thường.
Tuy rằng thời gian duy trì không được dài nhưng Trần Duệ đã có điều hiểu ra đối với loại bí kỹ “bất tử” trong lĩnh vực của Trác Thiết. Hóa ra là giống với vô số ma pháp mặt kính, trên thực tế cũng không phải là phục sinh chân chính, chỉ là khôi phục mặt kính mà thôi, điều này có chút giống với lĩnh vực của Sapp Lena.
Biện pháp trực tiếp nhất là phá hết tất cả những mặt kính, nhưng những mặt kính này rất dày và nhiều, lại có thể tự động khôi phục, lấy uy lực của phá nguyên đao và cực quang đạn trong thời gian ngắn chỉ sợ không thể phá hủy toàn bộ.
Trần Duệ không muốn để lỡ quá nhiều thời gian, bởi vì chiến trường của hắn không chỉ ở chỗ này, tại Lam Trì sơn mạch, độc long chỉ có thực thực ma hoàng đỉnh phong đang phải một mình đối kháng với phỉ thúy long ma đế cấp.
Chém giết trên chiến trường vẫn kịch liệt như cũ, trận chiến của Mejia và Andrews đã chuyển từ không trung xuống mặt đất.
“Keng!” Mejia ngăn một kiếm, cả người không tự chủ được mà lui về phía sau, giáp trụ bên vai phải đã nứt ra. Andrews đang muốn truy kích thì trong đầu đột nhiên truyền đến một đạo xung kích tinh thần lực kỳ dị, đầu lập tức đau như muốn nứt ra.
Cùng lúc này, một thân ảnh cũng đeo mặt nạ mặc áo choàng hiện ra sau lưng hắn, hai đạo lam quang trong tay như thiểm điện cuốn tới Andrews.
Andrews quát giận một tiếng, nhịn đau mạnh mẽ vung cự kiếm về phía sau, một cỗ năng lượng ba động cường liệt chém mấy quân tốt vô tội xa xa thành phấn vụn. Nhưng mà thân ảnh cầm lam quang trong tay kia đã sớm có phòng bị, tránh đi bằng tốc độ không thể tưởng được.
Trong lòng Andrews nổi lên sự giận dữ - đây đã không phải lần đầu tiên, nếu như không phải tên khốn kiếp âm hiểm kia đột nhiên xuất hiện, lấy thực lực của hắn đã sớm khống chế được Mejia rồi.
Mặc dù Andrews mới chỉ kích hoạt hai loại thiên phú huyết mạch là hắc viêm và thánh quang dực, thiếu một loại quang ám chi tâm so với Mejia, nhưng mà kinh nghiệm và chiến lực của hắn vẫn hơn xa “thái điểu” mới tấn cấp đến ma hoàng như là Mejia.
Mejia nắm chặt sơ hở này, thân hình đứng vững vàng, quát một tiếng trong trẻo, quang mang của trường kiếm sáng rực, chém thẳng xuống mặt đất. Mặt đất bị một kích này chấn rung kịch liệt, ngay sau đó đất rung núi chuyển, quanh người Andrews phảng phất như núi lửa phun trào, vô số cường quang màu trắng phá đất mà ra. Andrews không thật không dễ dàng mới xua tan được ảnh hưởng của tinh thần xung kích, lập tức cảm nhận được nguy cơ, hoành kiếm đỡ lại, một đạo ánh sáng kỳ dị ngăn mấy cường quang kia lại, nhưng mà khải giáp màu đen trên người cũng không thể chịu nổi xung kích cường đại này, đã bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
Đúng lúc này, Andrews, Mejia và kẻ thần bí cầm song đao trong tay kia không hẹn mà cùng cảm nhận được dị thường trên chiến trường không trung, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.
Trong lĩnh vực sương trắng tràn ngập, hàn khí thấu xương. Ban đầu thì như tinh thần lóng lánh, sau đó đột nhiên lại có thêm một loại màu sắc kỳ dị màu đỏ.
Loại đỏ này cất chứa khí tức hủy diệt hung lệ, cuồng bạo, cho dù kẻ có được hỏa diễm mạnh nhất ma giới - hắc viêm là Andrews và Mejia cũng không khỏi động dung. Lĩnh vực sương trắng bắt đầu vặn vẹo không ngừng, phảng phất giống như hồ nước bị một con cự long khuấy đảo vậy, không gian run rẩy, vậy mà lại sôi trào lên.
“Oanh!”
Giống như là cái gì đó nổ tung, sương trắng tản ra bốn phía, một thân ảnh từ giữa bầu trời rơi xuống như diều đứt dây, sắc mặt của Andrews đột nhiên biến đổi, người này… là Trác Thiết.
Khí tức sinh mạng của Trác Thiết đã hạ xuống thấp nhất, giáp trụ trên người hiện ra sự tổn hại và vặn vẹo khủng bố, ẩn ẩn thấy được vết thương nhìn mà giật mình. Trong mắt của Xích U lãnh chủ chỉ có một loại thần sắc: sợ hãi.
Ma hoàng trung đoạn không ngờ lại bị ma hoàng sơ đoạn đánh bại, mà lại còn bị đánh bại triệt để - lĩnh vực mạnh nhất lại bị cỗ lực lượng đáng sợ khó mà hình dung kia xé rách hoàn toàn, thua không còn gì để nói!
Nhãn thần của Trác Thiết đang suy yếu vô cùng dần dần mông lung, trong lúc mơ hồ, phảng phất nhìn thấy thân ảnh của Kanita tiến tới hướng bên này.
Không ngờ Trác Thiết lại bại! Andrews trong không trung lộ ra thần sắc khó mà tin tưởng, vừa kịp phản ứng thì một đạo hồng quang từ trong bạch vụ đã vọt tới với tốc độ khó mà tưởng tượng.
Andrews theo bản năng vung kiếm chém, một tiếng vang thanh thúy truyền đến, cự kiếm trong tay không ngờ gãy làm hai đoạn. Bản thân Andrews cũng bị một cỗ lực lượng đáng sợ đánh bay, dưới sự kinh hãi, một đôi cánh lông đen ngay lập tức hiện ra sau lưng hắn, mượn lực chạy về hướng không trung.
Loại lực lượng này quá đáng sợ, ngay cả Trác Thiết cũng bại, chính mình cũng không phải đối thủ! Dù thế nào đi nữa, phải sống sót đã rồi mới nói!
Âm thanh kỳ dị lại vang lớn lên, bóng người bao bọc trong hồng quang nháy mắt đuổi kịp Andrews ngay giữa bầu trời, chỉ nhìn thấy quang mang chợt lóe, đầu của Andrews đã rơi xuống. Do tốc độ quá nhanh, thi thể còn tự bay thêm một đoạn trong không trung, sau đó mới lạc xuống với bụi trần.
“Trác Thiết và Andrews đã chết! Xích U đầu hàng không giết!” Thanh âm lộ ra lực lượng cường đại vang vọng toàn bộ chiến trường.
Mejia nhìn lên kẻ đang được bao bọc trong hồng sắc hỏa diễm hủy diệt trên không trung, nam nhân đeo mặt nạ kỳ dị, thân ảnh kia giơ cao đầu của địch nhân lên, khí thế như sơn phảng phất giống như ma thần, trong nội tâm lập tức sản sinh một loại rung động kỳ dị.
Không phải sợ hãi mà là rung động. Là hắn thật sao? Hắn… cũng có một mặt kiên cường dũng mãnh như vậy?
Đại quân Xích U lập tức khủng hoảng một trận, lĩnh chủ đại nhân đâu? Bại thật rồi sao? Cái đầu người kia…
Lúc này, Kanita đã tìm được Trác Thiết ngã rơi xuống đất, hô to lên: “Lãnh chủ đại nhân đã thụ trọng thương! Đặc sứ đế đô đã chết! Mau rút lui!”
Một tiếng kêu này không khác gì thêm dầu vào lửa, ngay cả lãnh chủ đại nhân cũng bại! Đại quân Xích U như quần long vô thủ nào còn có tâm tư ham chiến, lập tức binh bại như núi đổ.
Trần Duệ chậm rãi đáp xuống đất, ném cái đầu của Andrews xuống đất, ánh mắt sau mặt nạ liếc qua nhãn thần phức tạp của Mejia, mở miệng nói: “Ta bây giờ phải lập tức đi tới một nơi bên ngoài, chỗ đó có Luobei, địch nhân lớn nhất lần này. Nếu như còn có thể sống trở về, nàng sẽ biết tất cả chân tướng.”
Hóa ra Luobei đã bị hắn dùng kế sách nào đó ngăn chặn! Mejia chấn động, hắn bây giờ còn muốn đi đối phó địch nhân ma đế cấp khủng bố kia sao?
Kỳ thực Mejia rất muốn đi với hắn, nhưng nàng biết là không thể, không thể trở thành phiền toái của hắn, hơn nữa làm thống soái, nàng tất phải ở lại truy kích bại binh và chủ trì đại cục.
“Đừng quên lời hứa của ngươi” Mejia nhìn hắn thật sâu một cái, không nói nhiều nữa, bay thẳng về hướng đại quân Ám Nguyệt.
Trần Duệ hiểu rõ trong lòng, cái gọi là lời hứa, chính là chờ đợi nàng “ở nơi mà chỉ có một mình nàng biết”, làm cho nàng hiểu rõ tất cả. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là còn sống trở về. Câu này nàng không nói, nhưng hắn và nàng đều hiểu rõ.
“Toàn quân truy kích! Kẻ hàng không giết!” Âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị của Mejia vang vọng chiến trường, đại quân Ám Nguyệt khí thế như cầu vồng, toàn lực truy kích dưới sự chỉ huy của nàng, có không ít binh sĩ Xích U vứt bỏ khí giới đầu hàng.
Trải qua sự tẩy lễ của trận chiến này, không chỉ tố chất của quân đội Ám Nguyệt, ngay cả thực lực và năng lực chỉ huy của bản thân Mejia cũng đã nâng lên một tầng mới.
“Không công bằng a! Lại lần nữa…” Kẻ mặc áo choàng đã trợ giúp Mejia đối phó Andrew lúc trước lắc lắc đầu, ngữ khí đúng kiểu thổn thức không chịu nổi.
“Ta nói này, đố kỵ cũng không phải là mỹ đức, dù rằng ma thần chỉ thương yêu mắt trái nhưng nó cũng đã bị mắt phải nhìn chằm chằm đến chết rồi. Chẳng qua bây giờ ta cũng không có thời gian nhận sự sùng bái của ngươi, ta muốn đi giúp con vịt chết long kia” Trần Duệ khẽ cười hắc hắc, huýt dài một tiếng, phi long vương Gerd vốn đang chở thống lĩnh phi long quân đoàn Khách Cổ Long đột nhiên hất thân lên, quăng Khách Cổ Long xuống.
Việc này không chút dấu hiệu, Khách Cổ Long bị dọa đến nhảy dựng. May mà hắn cũng có thực lực ma vương đỉnh phong, thuấn di một cái đã an toàn đáp xuống đất.
Phi long vương trực tiếp bay tới Trần Duệ, Trần Duệ bay vọt lên, đáp lên trên lưng phi long vương, toàn tốc phi hành tới hướng nam.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT