Trác Thiết tuy có kinh ngạc, nhưng không hề hoảng hốt. Dù cho trên đất bằng, lực lượng cơ động cùng xung kích của kỵ binh có thể phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng đội kỵ binh hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có ba ngàn người, muốn tạo ra uy hiếp lớn cũng không được, huống hồ Xích U cũng có kỵ binh. Hắn hạ lệnh: “Đại đội ma pháp sư chuẩn bị ma pháp! Cung thủ chuẩn bị tiễn xạ!”
Từng hàng tiễn thủ giơ cao trường cung, phóng ra mưa tên đầy trời, nhưng mà lực tổn thương với kỵ binh cũng không phải quá lớn. Bọn họ đều được trang bị ngân giáp lóng lánh cùng khinh thuẫn. Lực cơ động cường đại và năng lực phòng ngự hữu hiệu thì quả thật lực sát thương sẽ bị giảm yếu đi nhiều.
Lúc này Khách Cổ Lệ xung phong phía trước quát một tiếng, kỵ binh đều lấy ra một loại cung kì dị, chuẩn xác mà nói thì nó chính là nỏ, bắn tên tới phía đại quân Xích U.
Trong hàng quân Xích U lộ ra không ít tiếng cười, tầm ngắm của nỏ tiễn gần hơn so với của cung rất nhiều, mà lắp tên lại khốn khó, xa như vậy dù bắn lên trời thì có hiệu quả gì chứ?
Vừa lúc đó, nỏ tiễn bắn tới từ trên không đột nhiên nổ tung, phún xạ ra vô số mũi tên nhỏ nữa, giống như một loại nhị cấp hỏa tiễn, kích xạ tới Xích U quân.
Trước biến hóa đột nhiên này, quân tiên phong Xích U không kịp giơ lên thuẫn bài, mà đáng sợ hơn chính là những mũi tên bé này không ngờ còn có thể nổ tung, tương đương với công kích dạng ma pháp đạn loại đội hình nhỏ. Nhưng phạm vi công kích lại rất rộng, tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, khung cảnh nhất thời rối loạn, tử thương thảm trọng.
Sắc mặt Trác Thiết xanh đen: cự li bắn lại xa như vậy, không ngờ nỏ còn lợi hại hơn so với cung! Lật đổ trực tiếp quy tắc muôn thuở của chiến tranh, ma giới từ lúc nào lại có loại vũ khí này?
Quân tiên phong hỗn loạn, kỵ binh đã kéo gần cự ly. Hiện tại, Xích U có xuất động kỵ binh, thì có lẽ cũng chỉ có thể làm chậm lại bước chân của đối phương mà thôi, nhưng Trác Thiết không có làm như vậy, bởi vì ma pháp đại đội đã chuẩn bị hoàn tất. Ma pháp oanh kích dày đặc, biến những kỵ binh này trở thành những kỵ binh mộng yểm kì quái.
Phong nhận, hỏa cầu, băng trùy, lôi điện như mưa phóng tới. Ánh sáng sặc sỡ sán lạn đan xen nhau tạo thành một cái lưới tử vong.
Đội kỵ binh dưới sự chỉ huy của Khách Cổ Lệ, kỵ binh Ám Nguyệt lập tức tỏa ra bốn phía. Nhưng có không ít tên bị chịu ảnh hưởng, thân ảnh lao nhanh chìm vào trong ánh sáng ma pháp.
“Kỵ binh đại đội xuất trận!” Trác Thiết nắm chắc thời cơ, hạ lệnh một tiếng. Đại đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của Xích U từ trong trận xông ra ngoài, muốn tiêu diệt toàn bộ số kỵ binh cón sót lại của Ám Nguyệt thành. Nhưng mà không ngờ đại đội kỵ binh của Ám Nguyệt lại không giống bình thường, không hề dừng lại giao tranh. Không đợi đối phương tới gần, kỵ binh liền quay đầu bỏ chạy, nhưng mà là vừa chạy vừa bắn tiễn về phía sau.
Vẫn là loại nỏ tiễn kì dị phân tán rồi nổ tung, phạm vi sát thương gấp mười lần, tiếng nổ liên tiếp vang lên. Kỵ binh của Xích U dồn dập bị ngã xuống ngựa, rất hiển nhiên, vừa rồi kỵ binh Ám Nguyệt không lắp thêm nỏ tiễn, xem ra loại nỏ này có thể phát xạ không ngừng.
Nhìn đồng đội có từng người ngã xuống, đám kỵ binh của Xích U truy đuổi đỏ mắt, hận không thể lập tức đuổi kịp để băm địch nhân thành tương thịt. Nhưng cách đánh của kỵ binh Ám Nguyệt rất rõ ràng, tuyệt không có cho ngươi cơ hội tiếp cận.
Trác Thiết tính lầm một chiêu, tâm lí hiện tại cũng rỉ máu: những kỵ binh này là kỵ binh tinh nhuệ của Xích U, đều là dùng số lượng hắc tinh tệ thật lớn để đổi lại! Hiện nay rõ ràng về mặt thực lực Ám Nguyệt quân yếu hơn quân mình, vậy mà quân mình lại tổn thất nhiều như vậy!
Đành cam chịu, Trác Thiết hạ lệnh cho kỵ binh quay lại. Tuy phải nín một bụng hỏa khí, nhưng kỵ binh Xích U còn trung thực chấp hành mệnh lệnh, không có biện pháp, đuổi thì lại đuổi không kịp, đánh cũng đánh không đến, chỉ có thể bị đánh, không biết sắp tới có thể làm cái gì?
Vừa lúc đó, kỵ binh Ám Nguyệt cực kì đáng ghét kia lại quay lại, không ngờ còn chủ động xạ kích quân Xích U. Vẫn là loại nỏ tiễn đó, nhưng hiện tại đã có kinh nghiệm hơn nhiều. Đội hình rất nhanh mở ra để phân tán, cho đại đội ma pháp sư có công kích cũng khó có thể tạo được diện tích sát thương đánh kể.
Kỵ binh Xích U lại ngã xuống một nhóm lớn, không chỉ có con mắt của các binh sĩ phát hỏa, mà bản thân Trác Thiết gần như còn muốn mở miệng mắng to - vẫn còn chưa hết sao!
Những ma pháp nỏ này là do Hạnh Hạnh đại sư tại Áo Choàng hội đích thân chỉ điểm cùng nghiên cứu mà thành, mỗi một lần lắp tên có thể phát xạ năm lần. Mỗi một kỵ binh của Ám Nguyệt được trang bị hai thanh trên người, chẳng qua do giá thành tạo ra rất cao, số lượng có hạn, chỉ có thể trang bị cho một chi kỵ binh này mà thôi.
“Trác Thiết đại nhân” Andrews nhíu mày nói: “Đối phương vô cùng giảo hoạt, nên là hạ lệnh toàn quân đột kích, với lực lượng trước mắt, hết thảy quỷ kế cũng trở nên vô dụng mà thôi.”
Trác Thiết cắn răng gật đầu, trong lòng hối tiếc không thôi. Nếu như vừa rồi mình không phải muốn bảo tồn thực lực thì đại đội kỵ binh cũng sẽ không tổn thất thảm trọng như vậy. Vừa rồi, hắn chí ít tổn thất mất hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ.
Tuy Ám Nguyệt dựa vào uy lực của loại nỏ kia thắng một trận nhỏ, nhưng binh lực mạnh yếu hai vẫn rõ ràng như cũ. Cho dù không chiếm được tiên cơ, cho dù có thương vong ngoài ý liệu, nhưng vẫn muốn giết sạch toàn bộ những tên gia hỏa Ám Nguyệt không biết sống chết này!
Kèn lệnh trầm trọng được thổi lên, quân đội Xích U bắt đầu nhanh chóng điều chỉnh đội hình, chuẩn bị đột kích toàn quân.
Mejia vừa quan sát cuộc chiến, vừa một mực tìm kiếm bóng dáng Trần Duệ vừa mới xông ra. Nhưng kì quái là tuyệt không nhìn thấy. Nghe được tiếng kèn hiệu của đối phương, nàng biết khảo nhiệm chân chính sắp sửa tới, mà ma pháp nỏ của kỵ binh cũng đang sắp dùng hết, lúc này mệnh lệnh kỵ binh nhanh chóng quay về.
Tiếng kèn lệnh dứt, đại quân Xích U xông lên giống như thủy triều. Tuy trận thắng nhỏ vừa xong đã cổ vũ không nhỏ cho sĩ khí của quân Ám Nguyệt, nhưng đối mặt với số lượng địch xung trận nhiều gấp hai mình thì trong lòng khó có thể không lộ ra một tia bất an.
Vừa lúc đó, Trác Thiết đột nhiên cảm ứng được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Một đống điểm đen đang nhanh chóng phóng đại, chi chi chít chít, không ngờ số lượng lên tới gần một ngàn. Trác Thiết cùng Andrews đồng thời chấn động, không hẹn mà đồng thanh nói: “Song túc phi long!”
Song túc phi long nhiều như vậy? Chẳng lẽ… Là quân đoàn không trung của Ám Nguyệt?
Không thể nào! Một lãnh địa không thể có nhiều song túc phi long như vậy, đừng nói là Xích U, cho dù là đế đô thì cũng chỉ có duy nhất một quân đoàn long kỵ binh thôi, mà quy mô lại chẳng quá ngàn người! Ám Nguyệt là loại địa phương nghèo túng, làm sao có thể có một quân đoàn long kỵ binh hoàn chỉnh được?
Chẳng lẽ là do hai quân đại chiến đã kinh động một đại tộc song túc phi long quanh đây?
“Trên song túc phi long có người!” Nhãn lực của Andrews trên Trác Thiết, kinh hô một tiếng.
Song túc phi long rất nhanh dùng hành động chứng minh hoài nghi của hai vị ma hoàng, từng đồ vật kì quái từ trên lưng song túc phi long rơi xuống đại quân đang xung phong của Xích U, lập tức vỡ tung ra.
Loại bạo liệt lần này có uy lực hơn xa uy lực mà bạo liệt tiễn lúc nãy thể hiện ra, mang phạm vi sát thương của bạo lôi chân chính. Ánh lửa bắn tung, đất rung núi chuyển, chỉ qua một lúc, quân đoàn xung phong của Xích U đã có thương vong thảm trọng. Song túc phi long bay trên cao hơn nữa còn bay rất nhanh nên cung tiễn thủ không cách nào gây tổn thương hữu hiệu với chúng nó.
Đại đội ma pháp sư lập tức phát động công kích tới song túc phi long. Nhưng thực lực song túc phi long cực kì cường hãn, bổ nhào mấy cái đã công kích ma pháp sư đến thất điên bát đảo. Có ma pháp sư bị độc trảo lướt qua, toi mạng ngay tại chỗ, có người thì bị trảo đánh cho từ trên không rơi xuống, đứt gân gãy xương.
Không quân cùng lục quân, xác thực không thể gắn chung một cấp bậc!
Chẳng qua, song túc phi long có mạnh thì số lượng cũng có hạn. Đối mặt với vài vạn binh lực của Xích U, trừ sát thương ra, thì chủ yếu là tạo thành tác dụng chấn nhiếp. Chính bản thân đại quân Ám Nguyệt còn không nghĩ tới phe mình còn ẩn tàng một chi bộ đội không trung cường đại như vậy, không ai là không lộ ra thần sắc phấn chấn.
Nhìn thấy đại quân Xích U sa vào tình trạng hỗn loạn và khủng hoảng thêm sĩ khí phe mình lúc này lên tới đỉnh điểm nữa, Mejia cuối cùng quyết đoán phát ra mệnh lệnh xung phong, mũi tên đại quân Ám Nguyệt bắt đầu lao lên phía trước.
Trước kia giao chiến mới chỉ là vận dụng kĩ xảo cũng như để thăm dò đối phương hiện tại bây giờ mới chính thức là đánh giáp lá cà. Sĩ khí của quân Xích U liên tục chịu đả kích, nhất là còn không ngừng bị song túc phi long tập kích khiến cho lòng quân dao động không thôi. Ngược lại thì sĩ khí quân Ám Nguyệt như cầu vồng, thêm Mejia không tiếc tâm huyết để tạo ra trang bị tinh xảo nữa, không ngờ trong một khoảng thời gian còn mơ hồ chiếm được thượng phong.
Trác Thiết nào nghĩ đến trường diện trước mắt lại hoàn toàn ngoài ý liệu của hắn như vậy, hắn biết tất yếu là phải giải quyết song túc phi long trên không kia. Đó chính là ẩn hoạn lớn nhất lúc này. Nghĩ vậy nên hắn liền đằng không phóng lên, trực tiếp bổ nhào tới một con song túc phi long. Quanh người Trác Thiết tràn ra ấn ý kì lấp có quang mang lánh lánh, phát tán hàn khí khủng bố, đối mặt cùng song túc phi long.
Song túc phi long cùng kỵ sĩ ở trên lưng bị kết thành băng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Phi long làm thế nào cũng không cách nào huy động được cánh, rớt thẳng xuống đất từ giữa lưng trời, thân thể như băng điêu tan vỡ.
Cường giả cảnh giới ma hoàng không cần ma pháp chống đỡ cũng có năng lực phi hành. Bên kia, bản thân Andrews có được huyết mạch thiên phú thánh quang dực cũng có thể phi hành. Cự kiếm bao bọc bởi hắc viêm không ngừng khua múa. Hắc sắc hỏa diễm đánh trúng một song túc phi long khiến nó phát ra một tiếng rú thảm, rồi nháy mắt liền hóa thành tro tàn.
Mejia một mực quan sát hành động của Trác Thiết, mắt thấy hai đại ma hoàng Trác Thiết cùng Andews cuối cùng cũng ra tay. Nàng biết bên mình ngoài nàng ra cũng không có ai có thể chống đỡ hai ma hoàng này. Nếu cứ như thế này, quân đoàn song túc phi long rất có thể sẽ chịu đả kích bị hủy diệt, chiến trường cũng sẽ rơi vào kết cục bị ngịch chuyển, không thể để rơi vào nguy hiểm. Sau lưng Mejia mọc ra một đôi cánh màu đen, phát ra quang mang nhàn nhạt, bay tới hướng Trác Thiết.
Trác Thiết sớm có phòng bị, chỉ tay một cái, một đoàn hỏa diễm bay tới phía Mejia. Hai mắt Mejia nháy cái biến thành một bên đen một bên trắng, trong tay xuất hiện thêm một trường kiếm trắng như tuyết, vạch ra một đạo quang hồ lăng lệ chém tới hướng băng diễm. Băng diễm lập tức bị chia làm hai.
“A?” Trác Thiết có chút kinh ngạc, lập tức lộ ra thần sắc bất định: “Không nghĩ tới trưởng công chúa điện hạ đã tới cảnh giới ma hoàng. Đáng tiếc, chẳng qua mới là sơ giai mà thôi, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến lại quá kém, công chúa thật sự không phải là đối thủ của ta.”
Câu nói này quả thật không phải là nói quá, Mejia vừa mới dùng lực lượng của quang ám chi tâm cùng thánh quang dực thì mới chém được băng diễm. Có điều, vì công kích của băng diễm ẩn chứa lôi điện mà tay cầm kiếm của nàng mơ hồ đã phát run, nhưng nàng không do dự chút nào, trực tiếp bay tới hướng Trác Thiết.
Năng lực phi hành của Trác Thiết chính là kết hợp giữa cảnh giới ma hoàng và phi hành thuật của ma pháp sư, nhưng vẫn không bằng tốc độ của thánh quang cánh, một khi bị tiếp cận, mặc dù thực lực của Mejia thua xa nhưng vẫn bị vướng vào bị động.
Kinh nghiệm chiến đấu của Trác Thiết phong phú, đương nhiên sẽ không để Mejia nhẹ nhàng tiếp cận như thế, phù hiệu trong tay hắn phát ra ánh sáng chói ngời. Mejia cảm giác như có một cỗ chấn động vô hình tiến tới trước mặt, chặn ngang thanh kiếm để ngăn lại nhưng vẫn bị cỗ chấn động cường đại kia đánh bay đi, không dễ dàng mới ổn định lại được thân hình trên không trung.
Lúc này thân ảnh Andrews như quỷ mị đã hiện ra ở phía sau nàng. Hắn nắm đại kiếm có hắc viêm khủng bố chém xuống đầu nàng. Mejia đang ở trên không trung, không còn cách nào tránh né.
Vừa lúc đó, một thân ảnh nháy mắt hiện ra bên người Mejia, đồng thời cự kiếm chém xuống một cái lam sắc tráo vừa mới xuất hiện, không ngờ cự kiếm chỉ lưu lại một vết rạn mờ mờ. Hắc viêm dường như còn bị quang tráo hấp thu không ít.
Người mới đến mặc một cái áo choàng, trên mặt có đeo một cái mặt nạ, không rõ diện mạo thật. Andrews cả kinh, lại chém ra một kiếm, vẫn không cách nào phá được quang tráo, chỉ thấy người mặc áo choàng kia đã xòe bàn tay ra, hướng về phía hắn. Trong lòng Andrews biết không ổn, vội càng lui mau lại.
Chỉ thấy ba quang cầu thật lớn liên tiếp bay về phía Andrews, nếu vừa rồi hắn không nhận ra sớm, thì giờ đã bị đánh trúng rồi.
Là hắn! Chính là cường giả thần bí phát động thích sát lần trước!
Quang cầu nhìn thật quen mắt, Andrews cùng Trác Thiết đồng thời đã minh bạch. Ngay sau đó, bóng người này lại kéo Mejia thuấn di, tránh khỏi một kích băng phong bạo của Trác Thiết phát ra.
Cái lam sắc hộ tráo trong suốt kia Trác Thiết nhìn có điểm quen mắt, nhưng không có liên tưởng đến tên nhân loại kia, đừng nói là nhân loại kia căn bản không thể xuất hiện ở chỗ này, mà cho dù là thật đi nữa thì cũng không có khả năng ngạnh tiếp hai kiếm ẩn chứa hắc viêm của Andrews.
Ngược lại hai tròng mắt của Mejia lại trợn tròn, song trùng thuấn di! Phòng hộ tráo! Ấn tượng đã khắc lại quá sâu! Là tên kia!
Hắn đã từng lẻn vào vương cung Ám Nguyệt, đánh cắp mảnh vụn của Phệ Thần mặt nạ, là kẻ thù biết được điều bí ẩn nhất của nàng, cũng là địch nhân lớn nhất của Lucifer vương tộc - Beelzebub!
Địch nhân này đã biệt tăm biệt tích, không ngờ lại xuất hiện đúng lúc này, lại còn ra tay cứu nàng. Ánh mắt Mejia lộ ra sát khí cường liệt, trường kiếm trong tay không cần nghĩ ngợi đâm tới hướng người áo choàng kia.
Trác Thiết cùng Adrews tuy cũng là địch nhân, nhưng bọn họ và nàng chiến đấu chỉ là đấu tranh trong nội bộ Đọa Thiên Sứ đế quốc mà thôi. Beelzebub vương tộc, mới là ẩn hoạn lớn nhất của cả đế quốc. Thân là hậu duệ của Bạch Dạ đại đế, nàng tuyệt sẽ không bởi vì chút lợi ích nhỏ mà bán cả quốc gia. Cho dù là hắn vừa mới cứu nàng cũng nhất định là có âm mưu. Bất kể như thế nào, kẻ mà nàng muốn giết chính là tên này!
Trường kiếm trong tay Mejia hơi chặt, vì đã bị đối phương nắm chặt lấy, nhất thới không có cách nào tiến thêm. Hai mắt Mejia tấn tốc biến thành hai màu hắc bạch, hiển nhiên là muốn dùng một kích mạnh nhất ám chi tâm.
“Nữ nhân ngốc!” Người áo choàng mở miệng, “Còn nhớ rõ không, ba chữ!”
Âm thanh quen thuộc rơi vào trong tai của Mejia, như sét đánh bên tai, câu “nữ nhân ngốc” này là lần trước, tại trong phòng nghị sự vương cung, nàng đã tự nói với bản thân câu này…
Đây là một trong những bí mật của nàng, chỉ có nam nhân kia mới biết được, mới hiểu được, mới rõ được. Không! Làm sao có thể!
“Vào mấy giờ trước, ta còn tưởng rằng mình đã quên mất ba chữ này rồi. Nhưng hiện tại, tất cả những gì trong kí ức của ta đều hiện lên rõ nét. Mặc kệ nó thế nào, nàng chắc hẳn là nên thừa nhận đi.”
“Tiếp theo, đó chính là khi ta nói ra ba chữ này thì nàng không được giết ta. Đây là điều kiện nàng đã chấp nhận.”
“Nếu như nàng muốn biết chân tướng thì sau trận chiến này phải sống sót, sau đó ta sẽ chờ nàng ở một nơi mà chỉ có nàng biết” Âm thanh nhỏ bé vang lên bên tai Mejia. Vừa mới dứt lời, người mặc áo choàng kia đã hóa thành một làn khói nhẹ, bay tới hướng Trác Thiết.
Mejia hít sâu một ngụm khí, cường hành đè nỗi hoài nghi cùng kinh hãi trong lòng xuống. Không sai, sống tiếp đi! Sau đó chờ chính miệng hắn trả lời nàng!
Bất kể thế nào, đều phải biết bằng được đáp án! Hạ xong quyết tâm, trưởng công chúa ném bỏ tạp niệm, đứng giữa không trung. Trường kiếm chỉ tới Andrews ở trước người. Một cỗ khí thế cường đại chừa hề có trước đó bạo phát ra.
Andrews và Mejia đều là ma hoàng cấp sơ đoạn. Mặc kệ kinh nghiệm và thực lực có hơn nàng, nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, sau người cũng hiện ra đôi cánh đen. Cự kiếm đặt ngang tại phía trước, hô lên một tiếng, hắc sắc hỏa diễm cháy rực lên.
Không có Adrews và Trác Thiết kiềm chế, song túc phi long lại bắt đầu điên cuồng tấn công quân đội Xích U. Trung quân và hậu quân bị công kích nhiều nhất. Cuộc chiến lâm vào trạng thái giằng co, nhất thời cứ cầm cự như vậy.
Xem tình huống này, thắng thua của cuộc chiến không trung sẽ quyết định kết quả của cuộc chiến này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT