Trên thực tế, nguyên nhân Trần Duệ đến chậm là vì thí nghiệm của tiên nữ long tiểu thư đang đến giay đoạn hăng say, không chịu thả hắn ra. Nhưng lúc này kế hoạch ở đế đô đã đến thời khắc mấu chốt, Trần Duệ tất phải rời đi, cho nên hắn phải nghĩ tất cả biện pháp để len lén chạy ra, đi đến Đọa Thiên Sứ đế đô.
Nhìn thấy bộ dáng vui mừng của Hắc Diệu, Trần Duệ không nhanh không chậm nói: “Điện hạ không nên vui mừng quá sớm, vị chế khí đại tông sư kia tuy cùng đẳng cấp với sư phụ ta, nhưng lấy tình huống Đọa Thiên Sứ chi kiếm, chỉ miêu tả bên ngoài là không đủ, cần tiến hành quan trắc thêm mới có thể tìm ra điểm mấu chốt.”
“Ý của ngươi là muốn cầm đi Đọa Thiên Sứ chi kiếm?” Hắc Diệu không khỏi nhíu mày hỏi lại.
Trần Duệ biết đối phương khẳng định sẽ hoài nghi, mà mục đích chính của hắn là khoản tiền kia, Đọa Thiên Sứ chi kiếm chỉ là thuận tay dắt dê mà thôi, tuyệt không thể bỏ góc lấy ngọn được, nên hắn lập tức lắc lắc đầu, đưa ra một viên thuốc an thần: “Tuy đại tông sư rất muốn nghiên cứu thần khí ma giới, nhưng Đọa Thiên Sứ chi kiếm là thần khí trấn quốc, sao có thể để ta mang về thế giới nhân loại được chứ? Vị đại tông sư kia vì thế cho ta một thám trắc khí, dùng để ghi chép biến hóa của thần khí, sau đó chỉ cần mang thám trắc khí về là được, hy vọng có thể tìm ra điểm then chốt.”
Hắc Diệu nghe vậy, trong lòng cũng an tâm hơn, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, một khi có thể tìm ra điểm “mấu chốt”, như vậy…
Nhân loại lại nói: “Đương nhiên, tiền đề là điện hạ phải tin ta, để ta dùng đạo cụ quan trắc thần khí.”
“Đối với Charles, ta tự nhiên tín nhiệm hết mình rồi” Hắc Diệu không chút do dự nói, “Trước khi thiết tiệc, ta nghĩ chúng ta nên hoàn thành việc chuyển giao tư kim trước, tiện thể đi xem thần khí tối cao của Lucifer vương tộc, Đọa Thiên Sứ chi kiếm.”
Trần Duệ vội vàng nói: “Vậy làm phiền điện hạ rồi.”
Hắc Diệu dẫn theo Trần Duệ đi theo một loạt cơ quan, đến bí khó hoàng cung.
Ở trong bí khố, Trần Duệ nhìn thấy một ngón núi lớn. Là bí khố của một quốc gia, nếu như là hắc tinh tệ chất chồng thành núi thì cũng không kỳ lạ, nhưng đây là do không gian thủ trạc, không gian giới chỉ xếp lại thành núi!
Một khoản tiền lớn khó mà tưởng tượng! Trần Duệ nhìn danh sách trong tay và tòa “núi lớn” trước mặt, nhất thời trố mắt cứng lưỡi. Khi đến bảo tàng của Pagliuca, hắn đã nghĩ đó là số tiền lớn nhất “đời” hắn nhìn thấy, nhưng giờ mới phát hiện, “đời” này giờ mới bắt đầu!
“Xin tha thứ, vừa rồi ta chút thất thái. Khoảng tiền này, cho dù là ở Kemplott gia tộc, không, dù ở Long Hoàng đế quốc, cũng là một khoản tiền lớn đủ để tạo thành chấn động!” Trần Duệ rất nhanh đã thanh tỉnh lại, tự giễu cười nói.
Thái độ “thẳng thắn” này lại được Hắc Diệu tín nhiệm và hảo cảm: “Đừng nói là ngươi, cho dù là ta, khi nhìn thấy số tiền này cũng không nhịn được động tâm. Có khoản tiền này, đợt hắc sắc dược thủy đầu tiên hẳn có thể thuận lợi chế tạo.”
“Kế hoạch củ chúng ta, nhất định sẽ thành công!” Trần Duệ nói thêm một câu, hai người cùng nhìn nhau cười.
Trần Duệ vừa nói vừa đi tới trước tòa núi, trong tay lóe lên quang mang nhàn nhạt, tựa như mặc niệm chú văn nào đó, tòa núi kỳ dị nhanh chóng rụt nhỏ, cuối cùng biến mất.
“Hay!” Hắc Diệu khen không dứt miệng, không gian trang bị không thể thu vào không gian trang bị khác, nên lực lượng Charles vừa dùng hẳn là không gian ma pháp đã thất truyền ở ma giới, không hổ là tinh anh trong thế giới nhân loại.
Trần Duệ đè nén kích động trong lòng: kế hoạch này sắp đặt đã lâu, đã trải qua vô số nguy hiểm, hiện tại đã đến gần thành công rồi!
Sau khi thu xong khoản tiền, Hắc Diệu đưa hắn tới một bí khố khác, mở ra ma pháp trận phức tạp, phòng hộ bí khố này cẩn mật hơn “núi lớn” lúc trước nhiều, nhưng bên trong chỉ có một thanh kiếm trôi nổi trên thạch đài.
Chuôi kiếm tinh trí, đuôi là một thanh bảo kiếm tử sắc, trên lưỡi kiếm có hai thiên sứ quay lưng vào nhau, thân kiếm trắng như tuyết, bên trên có khắc hai đường ấn ký kỳ dị, cổ phác mà tràn đầy lực lượng thần bí! Thần khí tối cao của Lucifer vương tộc – Đọa Thiên Sứ chi kiếm!
Dưới cái nhìn của Hắc Diệu, Trần Duệ chầm chậm đi về phía Đọa Thiên Sứ chi kiếm, vươn tay ra, quay đầu nhìn hướng Hắc Diệu thần sắc chờ tư vấn.
Hắc Diệu gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bảy thần khí truyền thuyết là do ma thần tự thân chú tạo, khác với thần khí khác là không thể đưa vào không gian khác được, dù là không gian ma pháp cũng không thể. Mà cho dù Charles có hành động gì thì có ma đế như mình ở đây, cũng không thể xảy ra chuyện gì được.
Trần Duệ sờ hướng thần kiếm, mới vừa đụng vào thân kiếm, hắn đã cảm giác được lực bài xích truyền đến. Tâm nhiệm vừa động, hắn tăng thêm lực, nhưng lực bài xích cũng tăng thêm, khi lại tăng thêm lực, quang mang Đọa Thiên Sứ chi kiếm khẽ lóe, Trần Duệ như bị sét đánh, toàn thân như bị lực lượng quỷ dị xâm nhập làm run rẩy.
Tình hình này cũng không làm Hắc Diệu kinh ngạc chút nào, bởi vì trăm năm qua, hắn đã thử vô số lần, khi nhìn thấy Charles chịu thiệt, hắn ẩn ẩn có cảm giác vui mừng khi người gặp nạn, lắc đầu cảm thán nói: “Đây là thần khí của Lucifer tộc, đáng tiếc, mỗi khi ta thử khống chế nó, sẽ bị lực lượng cường đại vô danh bài xích. Đây hẳn là nguyên nhân thần khí không nhận ta, cũng không biết vị chế khí đại tông sư kia có biện pháp giải quyết không?”
Trần Duệ không khỏi kỳ quái trong lòng, bởi vì hắn đã tiếp xúc với hai thần khí trong bảy thần khí, Ma thuẫn không nói làm gì, Phệ Thần mặt nạ là thần khí hoàn chỉnh, đã bị siêu cấp hệ thống dung hợp, biến thành một bộ phận không thể chia lìa với hắn. Hai thần khí này không có lực lượng bài xích quỷ dị như vậy.
Trần Duệ điều chỉnh lực lượng, mở ra kỹ năng độ sâu phân tích, vừa thử lại, lại bị bài xích, dùng lực càng mạnh thì kháng lực càng mạnh, mà còn có lực lượng kỳ dị cắn trả nữa!
Sau khi bị thần khí “cự tuyệt”, tâm tình Trần Duệ không biết tại sao lại dâng lên cảm giác quen thuộc. Vô cùng quen thuộc!
Hắn lập tức lấy ra một cái đạo cụ, chia thành mấy phần, xếp xung quanh Đọa Thiên Sứ chi kiếm. Lúc này, từng phần đạo cụ tỏa ra quang mang nhàn nhạt, hô ứng lẫn nhau tạo thành trận thế kỳ dị. Quang mang dần biến hóa, Đọa Thiên Sứ chi kiếm phát sinh phản ứng, bắt đầu sáng lên từng điểm.
Đồng khổng Hắc Diệu đột nhiên co rút, hắn từng thử qua vố số phương pháp, nhưng không một lần làm Đọa Thiên Sứ chi kiếm phát sinh trạng thái kì dị nwh này, hiện tại Charles vừa mới đến, chỉ đùa nghịch vài cái đã làm xuất hiện dị tướng này! Nếu như không phải thân phận Charles là nhân loại, lại có quang quyến chi thể, thì hắn còn có chút hoài nghi liệu Charles có huyết mạch Lucifer vương tộc không đây.
Hắc Diệu lúc này kinh hỉ vô cùng, hắn đình chỉ cả hô hấp vì sợ quấy nhiễu Charles – khẳng định đạo cụ kiểm trắc phát hiện mấu chốt! Nói như vậy, chỉ sợ thật sự có hy vọng giải khai bí mật Đọa Thiên Sứ chi kiếm!
Hắc Diệu kỳ thật đoán đúng một nửa, Trần Duệ dùng ma pháp đạo cụ kiểm trắc ra được một bí mật không thể tưởng tượng nổi, lực lượng truyền đến từ Đọa Thiên Sứ chi kiếm có chút quen thuộc vì đây là lực lượng thượng cổ phù ngữ! Chính xác mà nói là một loại phong ấn!
Nếu như là trước khi Trần Duệ tới Thải Hồng sơn cốc hay trước khi học thượng cổ phù ngữ, thì hắn sẽ không thể phát hiện được bí mật này. Như vậy, Hắc Diệu không được Đọa Thiên Sứ chi kiếm thừa nhận, không phải vì tư chất và huyết mạch bản thân có vấn đề, mà nguyên nhân chủ yếu là Đọa Thiên Sứ chi kiếm bị thượng cổ phù ngữ phong ấn!
Phệ Thần mặt nạ và Huyễn Ma thuẫn không có phong ấn như này, mà Đọa Thiên Sứ chi kiếm là sau khi Bạch Dạ đại đế vẫn lạc rơi vào tay Hắc Diệu, như vậy thượng cổ phù ngữ là do Bạch Dạ thi triển?
Lúc đó, Bạch Dạ đại đế đã là ma giới đệ nhất cường giả, vô hạn tiếp cận ma tôn – bán thần cấp, thực lực hơn xa đệ nhất cường giả hiện tại Raizen. Từ tiên nữ long hắn biết được, thượng cổ phù ngữ là ngôn ngữ của thần, người thông hiểu ở ma giới ít lại càng ít, đã gần như thất truyền, không ngờ vị Bạch Dạ đại đế này lại hiểu được thượng cổ phù ngữ?
Mọi người đều biết, ba trăm năm trước trong chiến tranh giữa ma giới và thế giới mặt đất, Bạch Dạ đại đế thống lĩnh liên quân ma tộc, một đường mãnh tiến, làm nhân loại thương vong thảm trọng, liên trảm tam đại thánh cấp cường giả của nhân loại, sau ngoài ý chịu cường giả thần bí tập kích, cuối cùng thân vẫn, khiến cho quần long vô thủ, ma tộc liên quân đại bại rút về ma giới! Như vậy, vì sao trước khi chết Bạch Dạ đại đế lại phong ấn vũ khí của mình?
Không đúng! Trần Duệ khẽ lắc đầu, từ tri thức của hắn về thượng cổ phù ngữ mà suy đoán, phong ấn này vô cùng phức tạp cường đại, còn hơn cả phong ấn trên người Pagliuca, tuyệt không phải đẳng cấp ma đế có thể thi triển! Liên tưởng đến tình cảnh độc long bị phong ấn, Trần Duệ không khỏi khẽ kinh ngạc: là bán thần cấp! Phong ấn này, chí ít cũng là cường giả bán thần cấp bố trí!
Như vậy, Bạch Dạ đại đế chết bởi cường giả bán thần cấp! Nếu như nói ma đế ma hoàng là cường giả thượng tầng, như vậy bán thần cấp là cường giả đỉnh cấp, cho dù là ma đế đỉnh phong, đối diện với cường giả đỉnh cấp, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần!
Cường giả bán thần cấp là một lĩnh vực độc lập, tuy chưa từng hiển thị uy năng như chư thần, nhưng cũng tồn tại trong truyền thuyết, dưới tình huống bình thường sẽ không can dự đến trật tự thế giới!
Giả thiết Bạch Dạ đại đế quả thực bị cường giả bán thần giết chết, như vậy trong chiến tranh ma giới và nhân loại, có bao nhiêu bán thần tham dự? Có thể nói lực lượng bán thần mới là mấu chốt quyết định thắng bại! Vì sao ma giới chưa từng chiến thắng nhân giới? Liệu có liên quan đến điều này không?
Tuy đầy bụng nghi hoặc, nhưng Trần Duệ thủy chung không tìm ra đầu mối, huống hồ so với siêu giai cường giả, thực lực trước mắt của hắn còn kém xa lắm. Trừ phi hắn đạt đến ma đế, có thể mở được ngân tráp kia, có lẽ những bí mật sau sương mù kia sẽ dần hé lộ…
Lấy hiểu biết trước mắt của Trần Duệ với thượng cổ phù ngữ, hắn không thể phá được phong ấn, điều hắn cần làm là quan sát và ghi chép những biến hóa trên kiếm lại, sau đó nhờ Lola trợ giúp thử phá giải phong ấn. Có lẽ đây là một cơ hội sau này giúp Mejia chưởng khống Đọa Thiên Sứ chi kiếm, Đọa Thiên Sứ đế quốc! Như vậy, mượn cớ lúc trước với Hắc Diệu hoàn toàn phù hợp.
Trần Duệ tâm tư khẽ chuyển, cũng không thu đạo cụ lại mà đứng lên.
“Sao rồi? Charles, ngươi có biện pháp gì không?” Hắc Diệu đầy mong chờ hỏi.
“Điện hạ, phương diện chế khí học ta hoàn toàn là tay mơ, chỉ biết sử dụng đạo cụ theo lời dặn của đại tông sư mà thôi.”
Hắc Diệu nghĩ lại liền cười thầm chính mình quá nóng lòng, thuật có nghiên cứu, nếu như hỏi thương nghiệp hoặc chính trị, đối phương là cao thủ, có vị lão sư dược tề đại tông sư, đối phương có lẽ có hiểu biết chút về dược tề học, nhưng nếu hỏi về chế khí, đương nhiên đối phương không biết chút nào!
Hắc Diệu cũng không biết, vị “minh hữu” trước mặt hắn chính là chế khí đại sư tinh thông tam hệ kiêm ma pháp trận đại sư, là thiên tài có khẳ năng trở thành tông sư nhất! Nhưng là, tên này không chỉ biết chế khí học, còn biết kể chuyện, âm mưu quỷ kế trong phim ảnh, nấu ăn, kinh tế học, tri thức quân sự trên mạng… Nghề nghiệp của Trần Duệ kiếp trước chính là otaku!
Hoàn cảnh tạo nên tính cách, nếu như đối tượng hắn xuyên việt là một phú nhị thế an nhàn chờ chết, có lẽ những tiềm lực này sẽ bị quên lãng…
(Trần Duệ: không nên nói ta ngưu, kỳ thực mỗi một otaku đều có lực lượng cứu vứt thế giới, chỉ xem thời không quản lý cục có tạo cơ hội cho không thôi.)
Trần Duệ xem rõ biến hóa của Hắc Diệu, hắn chỉ ngầm cười thầm nói: “Theo ta thấy, án theo phản ứng của ma pháp đạo cụ, hẳn là có hy vọng. Đại tông sư từng nói, để giành được tin tức hoàn chỉnh, cần ba ngày liên tục không ngừng nghỉ thu thập tư liệu, mỗi ngày còn phải điều chỉnh đạo cụ một lần. Những đạo cụ này ta để lại đây, mỗi ngày theo thời gian yêu cầu ta sẽ tới điều chỉnh đạo cụ, đến lúc đó phải làm phiền điện hạ rồi.”
“Phải là ta làm phiền ngươi mới đúng, Charles, nhưng là… Giữa ta và ngươi cũng không cần khách khí quá” Hắc Diệu một bộ lão bằng hữu đầy hào sảng, hoàn toàn khác xa với kẻ đã hạ lệnh tống Trần Duệ vào bí ngục.
“Đợi ghi chép xong, ta sẽ cáo từ rời đi, hy vọng khi ta mang đến đợt dược thủy đầu tiên, sẽ cùng mang theo tin tức tốt về Đọa Thiên Sứ chi kiếm!”
Ba ngày này Hắc Diệu khẳng định nhìn kỹ Đọa Thiên Sứ chi kiếm, khả năng lấy đi thần khí là vô cùng nhỏ. Nhưng là Trần Duệ khẳng định sẽ động chút tay chân, đến thời khắc then chốt có thể tạo thành kỳ hiệu không tưởng tượng nổi.
Hắc Diệu gật gật đầu, lập tức cười nói: “Ba ngày này, ta sẽ an bài nơi ở cho ngươi, nhưng là, ngươi hẳn đã có một nơi mỹ diễm để đến, đúng không đây? Bằng hữu của ta.”
“Đương nhiên” Trần Duệ khẽ cười đáp, một bộ kẻ hiểu ta chỉ có ngươi, trong lòng không cho là đúng – nếu như tiền đã tới tay, giá trị của Isabella chỉ còn lại Phong Ảnh ngoa. Huống hồ, ba ngày sau, Charles sẽ vĩnh viễn tan biến, cho nên cũng không cần chơi trò hư tình giả ý nữa!
Chỉ là, làm Trần Duệ ngoài ý muốn là, ngay khi Hắc Diệu tự thân tiễn hắn ra hoàng cung, một chiếc xe ngựa hào hoa đã chờ hắn từ trước. Bên ngoài xe ngựa là một nữ tử mặc váy dài, tóc quăn mắt xanh biếc, nàng khẽ cười đón chào hắn. Đây chính là đóa man đà la hoa của đế đô!
Hắc Diệu lộ ra nụ cười là nam nhân là hiểu, đầy cổ vũ vỗ vỗ vai hắn. Trần Duệ thầm kêu xui xẻo trong lòng, là họa thì không thể tránh, nên dứt khoát làm vẻ vui mừng, bước về phía nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT