Ngời đàn ông vẫn còn ngủ, hay là bất tỉnh. Ba giờ sáng.
Honey đã rời đi một giờ trước, và Rachel đã gắng gượng trong sự kiệt sức đủ để đi tắm và rửa sạch muối mặn ra khỏi tóc cô. Sức nóng của ban ngày cuối cùng đã dịu bớt đủ để làm không khí trở nên dễ chịu, nhưng bình
minh sẽ đến sớm thôi, và hơi nóng lại bắt đầu dâng lên. Bây giờ cô cần
phải ngủ, trong khi cô có thể, nhưng tóc cô vẫn còn ướt. Thở dài, cô tựa người vào bàn trang điểm và bật máy sấy tóc.
Ngời đàn ông vẫn còn ngủ, hay là bất tỉnh. Dứt khoát là anh ta bị chấn
động, nhưng Honey không nghĩ nó nghiêm trọng, hay là anh đang hôn mê;
đúng hơn, chị quyết định rằng việc hôn mê kéo dài của anh là do ảnh
hưởng kết hợp của sự kiệt sức, mất máu, chấn động và cú va chạm vào đầu. Chị đã lấy đầu đạn ra khỏi vai anh, khâu chỉ băng bó các vết thương,
tiêm cho anh một mũi vaccine uốn ván và kháng sinh; sau đó chị cùng
Rachel đã lau rửa cho anh, thay drap giường và cô hết sức tạo anh cho sự thoải mái. Một khi quyết định giúp đỡ, Honey trở thành một con người
điềm tĩnh thường ngày và tài giỏi, điều mà Rachel sẽ mang ơn suốt đời.
Rachel cảm thấy như cô đã miễn cưỡng cơ thể mình đến tận cùng giới hạn
về mặt thể chất, vậy mà không biết từ đâu cô có đủ sức đỡ giúp Honey
trong cuộc giải phẫu căng thẳng để lấy đầu đạn ra khỏi vai người đàn
ông, sau đó chăm sóc những tổn thương khác trên cơ thể anh ta.
Khi tóc khô, cô mặc vào chiếc áo
sơ mi sạch mà cô đã mang vào phòng tắm. Khuôn mặt phản chiếu trong gương không hề giống cô chút nào, cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó một cách
tò mò, chú ý đến làn da tái nhợt và những quầng thâm bên dưới đôi mắt
tối lại vì mệt mỏi. Cô chếch choáng vì kiệt sức và cô biết điều đó. Đây
là lúc phải đi ngủ. Nhưng vấn đề duy nhất là: ở đâu?
Người đàn ông đang nằm trên giường cô, chiếc giường duy nhất trong nhà. Cô
không có một chiếc tràng kỹ kích cỡ bình thường, chỉ có hai chiếc ghế
sôpha đối diện nhau. Có một khả năng là tạo một chổ trên sàn nhà, nhưng
cô đã quá mệt mỏi đến nổi thậm chí suy nghĩ về nổ lực liên quan đến việc đó cũng gần như vượt quá mức đối với cô. Rời khỏi phòng tắm, cô nhìn
chăm chú vào chiếc giường gọn gàng với những tấm khăn trải trắng như
tuyết, và vào người đàn ông nằm yên lặng giữa chúng.
Cô cần phải ngủ, và cô cần ở gần anh ta để có thể nghe thấy nếu anh ta
tỉnh lại. Cô là một góa phụ ba mươi mốt tuổi, không phải một cô gái ngây thơ run rẩy; điều hợp lý nhất để làm sẽ là trườn vào giường bên cạnh
anh ta để cô có thể nghỉ ngơi. Sau khi quan sát anh một lúc lâu, cô
quyết định và tắt đèn, sau đó đi vòng qua phía bên kia giường và trượt
cẩn thận vào giữa những tấm khăn, cố không va chạm vào anh. Cô không thể nén được tiếng rên khe khẽ khi những múi cơ mệt mỏi của mình cuối cùng
được nghỉ ngơi, rồi cô xoay người lại đặt tay mình lên cánh tay anh, để
cô sẽ thức giấc nếu anh ta khó ở. Sau cùng cô thiếp đi.
Trời thật nóng khi cô tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi. Giật mình cảnh giác khi cô mở mắt và thấy một gương mặt rắn rỏi sạm nắng trên chiếc gối bên cạnh; rồi sau đó cô nhớ lại và nâng người lên trên khuỷu tay để nhìn
anh. Mặc dù trời nóng nhưng anh ta vẫn không đổ mồ hôi, và nhịp thở
dường như hơi nhanh. Sự quan tâm nhanh chóng bùng lên trong cô, cô bật
dậy và đặt tay mình lên gương mặt anh, cảm nhận nhiệt độ ở đó. Anh quay
đầu không yên, tránh xa khỏi sự đụng chạm của cô. Anh đang sốt, cũng
không bất ngờ lắm.
Rachel nhanh chóng bước xuống giường, để ý thấy đã quá trưa. Chẳng có gì ngạc
nhiên khi trong nhà nóng quá! Cô mở cửa sổ và bật quạt trần để xua một
phần không khí nóng ra khỏi nhà trước khi cô bật máy lạnh để làm mọi thứ mát hơn. Cô không thường sử dụng máy lạnh, nhưng bệnh nhân của cô cần
phải được hạ nhiệt.
Cô
cần phải chăm sóc anh trước khi làm những việc khác. Cô hòa tan hai viên aspirin trong một muỗng cà phê nước, rồi nhẹ nhàng nâng đầu anh lên, cố không làm động đến anh. “Mở miệng ra nào,” cô ngâm nga dỗ dành, như thể anh là em bé. “Uống cái này cho tôi đi. Rồi tôi sẽ để cho anh nghỉ
ngơi.” Đầu anh gác nặng nề trên vai cô, hàng lông mi đen dài vẫn nhắm
chặt. Mái tóc anh dày và mượt mà bên dưới tay cô, và ấm áp, nhắc cô nhớ
lại anh bị sốt. Cô đặt chiếc muỗng lên miệng anh, quan sát đường nét rõ
ràng của đôi môi anh; chiếc muỗng ép vào môi dưới của anh, hé nó ra một
ít. “Mau nào,” cô thì thầm. “Mở miệng ra.”
Có bao nhiêu mức độ đánh giá hôn mê? Anh có nghe thấy tiếng cô không? Cảm
nhận được từ ngữ? Hoặc chỉ là những âm thanh trầm thấp, nhẹ nhàng rót
vào tai anh? Sự đụng chạm của cô? Mùi hương da thịt ấm áp, uê oải của
cô? Điều gì đó tác động đến anh. Anh cố quay người qua cô, đầu anh rúc
vào vai cô, và miệng anh khẽ hé mở. Tim cô đập mạnh trong lồng ngực khi
cô dỗ ngọt anh nuốt vào, hy vọng anh không bị sặc. Mọi chuyện đều ổn
thỏa nên cô xoay xở để cho anh uống thêm ba muỗng nước trước khi anh
chìm vào hôn mê sâu hơn.
Cô thấm ướt chiếc khăn rửa mặt trong nước mát, xếp lại và đặt nó trên trán anh, sau đó kéo tấm khăn xuống thấp ngang hông anh và bắt đầu lau rửa
anh bằng nước mát. Chậm rãi, gần như máy móc, cô lướt mảnh khăn ướt lên
khắp ngực, vai rồi xuống hai cánh tay mạnh mẽ, sau đó xuống cái bụng rắn rỏi, nơi khoảng lông trên ngực hẹp lại thành một đường mỏng và mềm mại. Rachel hít vào một hơi thở sâu, nhận thấy cơ thể mình khẽ run rẩy. Anh
thật đẹp. Cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp hơn.
Cô không để bản thân mình nghĩ đến điều này đêm hôm qua, khi mà việc giúp
đỡ và chăm sóc vết thương cho anh là ưu tiên hàng đầu, nhưng thậm chí cả lúc đó, cô đã nhận thấy anh thật quyến rũ làm sao. Nét mặt của anh thậm chí còn hơn thế nữa và rất hài hòa, mũi anh mỏng và thẳng trên khuôn
miệng mà cô vừa chạm vào. Một khuôn miệng mạnh mẽ và kiên quyết, với
cánh môi trên như được chạm khắc tinh xảo bộc lộ tính quả quyết và thậm
chí có chút tàn nhẫn, trong khi cánh môi dưới cong lại đầy vẻ nhục dục.
Cằm anh vuông vức, quai hàm rắn rỏi và mờ đi vì bộ râu đen mọc lởm chởm. Mái tóc anh đen dày như lụa, màu của than đá và không có bất kỳ ánh
bóng sáng nào trong nó. Làn da anh sậm màu vì rám nắng, màu đồng ô-liu
đậm.
Anh rất vạm vỡ,
không hề có một phần dư thừa nào trên cơ thể rắn chắc của anh. Các cơ
bắp được trui rèn từ công việc nặng nhọc và thường xuyên tập luyện các
bài tập thể hình, cơ bắp của người đàn ông rèn luyện cho cả sức mạnh và
tốc độ. Rachel nâng một tay anh lên, đặt nó vào giữa hai tay cô. Những
ngón tay của anh thon dài và mảnh khảnh, sức mạnh hiện ra rất rõ ràng dù cho anh đang hoàn toàn rũ rượi. Móng tay anh ngắn và được chăm sóc kỹ
lưỡng. Cô nhẹ nhàng cảm nhận những vết chai trên lòng bàn tay và ngón
tay anh; và đồng thời cũng nhận thấy một điều gì đó, vùng da thịt rắn
chắc ở cạnh bên ngoài bàn tay. Cô thở gấp, và sự cảnh giác châm chích
dọc theo sống lưng. Nâng bàn tay anh tựa vào gò má mình, cô ngập ngừng
vươn đến và chạm vào vết sẹo trên vùng bụng bằng phẳng của anh, một
đường cong, trắng nhợt nhạt nổi rõ trên làn da rám nắng của anh. Vết sẹo ngang qua bụng và vòng qua bên phải, rồi vòng xuống dưới khỏi tầm mắt.
Đây không phải là vết sẹo phẫu thuật. Cả người cô lạnh toát, mường tượng ra trước mặt mình hình ảnh dã man và dữ dội của cuộc đâm chém bằng dao. Anh ắt hẳn đã xoay người né lưỡi dao, để nó trượt qua bên phải và sau
lưng.
Người đàn ông với
vết sẹo như vậy, cùng với những vết chai sần có lộ rõ trên hai bàn tay,
không phải là người làm công việc bình thường. Không một người đàn ông
bình thường nào có thể bơi đến bãi biển với tình trạng bị thương như
anh; một việc đòi hỏi quyết tâm và sức mạnh lạ thường. Anh đã bơi bao
xa? Cô nhớ rằng cô đã không thể nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào trên biển. Cô nhìn lên gương mặt rắn rỏi, xương xương của anh và rùng mình khi suy nghĩ về sức mạnh tinh thần dẻo dai ẩn đằng sau hàng lông mi nhắm chặt.
Kiên cường đến thế, vậy mà giờ đây anh nằm bất lực trên giường; sự sống
sót lệ thuộc vào cô. Cô đã quyết định sẽ che giấu anh, thế nên cô có
nhiệm vụ phải chăm sóc và bảo vệ anh trong khả năng tốt nhất cô có thể.
Bản năng mách bảo cô rằng cô đã quyết định đúng, nhưng tâm trạng băn
khoăn không rời khỏi cô cho đến khi cô có một vài sự thật đúng đắn nào
đó trợ giúp thêm trực giác của mình.
Thuốc aspirin và lau mát đã làm hạ nhiệt độ cơ thể anh, và anh có vẻ như đang ngủ sâu, dù cô tự hỏi làm thế nào nhận biết được sự khác biệt giữa ngủ
và hôn mê. Honey đã hứa sẽ ghé qua và kiểm tra anh, để chắc chắn rằng sự chấn động không tệ như ban đầu chị nghĩ. Rachel không thể làm được việc gì khác, ngoại trừ những công việc thường ngày.
Cô đánh răng và chải tóc, rồi thay vào chiếc quần shorts khaki và áo thun
cotton không tay màu trắng. Cô bắt đầu thu dọn phòng ngủ, như cô vẫn
thường làm, rồi nhìn nhanh lên người đàn ông đang ngủ trên giường. Cảm
thấy mình thật ngu ngốc, cô bước vào phòng tắm và đóng cửa lại. B.B. đã
mất năm năm nay, và cô không quen với việc có đàn ông ở gần, đặc biệt là người lạ.
Cô đóng cửa
sổ và bật máy lạnh, rồi bước ra ngoài. Ebenezer Duck và bầy đàn lạch
bạch theo sau ào tới trước cô, Ebenezer kêu quác quác phàn nàn khi phải
chờ thóc quá lâu trong khi cô thường rải vào sáng sớm. Ebenezer là lão
ngỗng cáu kỉnh, cô chắc chắn, nhưng có một sự oai vệ nhất định ở nó, to
lớn, béo tròn và trắng toát, và cô ưa thích tính cách lập dị của nó. Joe vòng quanh góc sau của căn nhà và đứng quan sát cô cho đàn ngỗng ăn,
vẫn giữ khoảng cách giữa họ như nó luôn làm. Rachel trút thức ăn của Joe vào chén và đổ đầy nước sạch vào đĩa uống nước của nó, rồi bước ra sau. Nó không bao giờ đến gần khi cô vẫn còn ở gần thức ăn.
Cô thu thập những quả cà chua chín mọng từ khu vườn nhỏ và kiểm tra những
cây đậu; những quả đậu xanh cần được thu hoạch trong ngày khác hoặc đại
loại như thế. Khi đó dạ dày cô réo ầm ĩ trống rỗng, cô nhận thấy đã quá
giờ ăn sáng thường ngày của cô. Toàn bộ kế hoạch làm việc của cô đã bị
phá vỡ, và cũng không có gì thúc đẩy cô cố gắng khôi phục lại. Làm sao
cô có thể tập trung viết lách trong khi tất cả giác quan của cô đều xoáy vào người đàn ông đang nằm trong phòng ngủ?
Cô vào nhà và kiểm tra anh, nhưng anh đã không hề cử động. Cô làm mới tấm
khăn ướt và đặt nó lên trán anh, rồi chuyển sang tập trung vào dạ dày
đang sôi ùng ục của mình. Trời quá nóng đến nổi bất kỳ món gì đều có vẻ
quá nặng nề, thế nên cô giải quyết bằng miếng bánh sandwich kẹp thịt
nguội và những lát cà chua tươi mới cô vừa mang vào. Với một cốc trà đá
trên tay này và tay kia là miếng sandwich, cô bật radio và ngồi bên cạnh để lắng nghe tin tức. Không có gì đặc sắc: những cuộc thao luyện chính
trị chuẩn mực, ở cả địa phương và quốc gia; một vụ cháy nhà; một phiên
tòa xét xử quan trọng ở địa phương, nối tiếp là tin tức về thời tiết,
hứa hẹn là vẫn như vậy. Không tin tức gì trong số đó cung cấp thậm chí
chỉ một ý niệm mơ hồ lý giải sự hiện diện và tình trạng của người đàn
ông trong phòng ngủ của cô.
Chuyển sang kênh khác, cô lắng nghe trong suốt một giờ, và cũng vẫn không có
gì. Hôm nay là một ngày tĩnh lặng, hơi nóng giữ hầu hết mọi người ở
trong nhà. Không có tin về bất cứ cuộc tìm kiếm hoặc lùng bắt ma túy
nào. Khi cô nghe tiếng xe hơi dừng lại trước nhà, cô tắt đài và đừng dậy nhìn ra cửa sổ. Honey chỉ vừa bước ra khỏi xe, mang theo một bao lớn
hàng hóa khác.
“Anh ta như thế nào rồi?” chị hỏi ngay khi bước vào nhà.
“Vẫn chưa tỉnh dậy. Anh ấy bị sốt khi em thức dậy, nên em xoay sở cho anh ta uống hai viên aspirin và một ít nước. Rồi em lau mát cho anh ta.”
Honey đi vào phòng ngủ và cẩn thận kiểm tra phản ứng đồng tử, rồi xem xét
những vết khâu của chị ở vai và đùi anh rồi băng bó lại vết thương. “Chị mua một cái nhiệt kế mới vì chuyện này,” chị thì thầm, vung vẩy nó rồi
đặt vào miệng anh. “Chị không có cái nào dùng cho người cả.”
Rachel lanh quanh gần đó một cách lo lắng. “Anh ta ra sao rồi chị?”
“Đồng tử anh ta phản ứng tốt hơn rồi, những vết thương trông sạch sẽ, nhưng
còn lâu lắm anh ta mới khỏe lại được. Anh ta sẽ nằm bệnh trong nhiều
ngày đây. Thật sự mà nói, anh ta càng nằm yên như thế này càng lâu thì
càng tốt hơn cho. Anh ta để đầu mình nghỉ ngơi và không gây bất kỳ áp
lực nào lên vai hay chân.”
“Vậy còn cơn sốt của anh ta thì sao?”
Honey đếm mạch, rồi lấy nhiệt kế ra khỏi miệng anh và đọc.
“Một trăm lẻ hai. Không nguy kịch, nhưng như chị đã nói, anh ta sẽ bị ốm
trong một khoảng thời gian. Cho anh ta uống aspirin mỗi bốn giờ và cho
uống nước càng nhiều càng tốt. Lau mát anh ta bằng nước mát để làm anh
ta thoải mái. Chị sẽ trở lại vào ngày mai, nhưng chị không thể đến quá
thường xuyên, bằng không thì sẽ rất đáng nghi.”
Rachel gượng cười. “Chị có chắc là tưởng tượng của chị không quá mức chứ?”
Honey nhún vai. “Chị có nghe radio và đọc báo. Không có bất cứ tin gì về
người đàn ông này. Có thể là em cười chị, nhưng tất cả những gì chị có
thể nghĩ chỉ có duy nhất hai tình huống mà thôi. Một là anh ta thuộc
nhân viêt hành pháp, hoặc anh ta là một tay ban lậu ma túy đang lẫn trốn băng đảng của mình.”
Nhìn xuống anh, vào mái tóc đen nhánh rối tung, Rachel lắc đầu. “Em không nghĩ anh ta là tên buôn lậu ma túy.”
“Tại sao không? Bộ họ có hình xăm nhận diện, hay thứ gì đó?”
Cô không kể với Honey về hai bàn tay anh. “Chắc hẳn là em đang cố an ủi bản thân mình là em đã làm đúng.”
“Dù gì đi nữa, thì chị nghĩ là em đúng. Tối qua thì không, nhưng hôm nay
chị đã suy nghĩ, và chị đã nói chuyện với một nghị sĩ sáng nay. Ông ta
không đề cập bất cứ điều gì khác thường. Nếu chàng trai của em có liên
quan đến ma túy, em sẽ có thời gian để khám phá trước khi anh ta tỏ ra
nguy hiểm. Nên, chị chắc rằng là em đã làm đúng.”
Vẫn có một khả năng khác, khả năng mà Rachel đã nghĩ nhưng không có ý định
đề cập với Honey. Nếu anh ta là một mật vụ... cho một ai đó thì sao? Kẻ
buôn lậu ma túy, một mật vụ- không cái nào trong sạch cả, dựa vào những
điều cô đã học được về cả hai nghề nghiệp này khi còn là một phóng viên. Rachel đã là một phóng viên giỏi, rất xuất sắc, đào sâu vào những sự
thật mà thậm chí rất nguy hiểm. Cô biết, nhiều hơn Honey, rằng che giấu
người đàn ông này nguy hiểm ra sao, nhưng một điều gì đó trong cô không
thể đơn giản là phủi tay trốn tránh trách nhiệm và giao anh ta cho cảnh
sát, rồi để mọi việc diễn ra. Cô đã có trách nhiệm với anh ngay giây
phút cô nhìn thấy anh yếu ớt bơi trong Gulf, và giao nộp anh cho người
khác cũng sẽ không thay đổi sự thật đó. Chỉ cần có một khả năng, dù rất
nhỏ nhoi, rằng anh xứng đáng với sự bảo vệ của cô, cô phải trao cho anh
điều đó. Đó là sự mạo hiểm mà cô phải chấp nhận.
“Bao lâu nữa thì anh ta sẽ tỉnh dậy?” cô thì thầm.
Honey ngập ngừng. “Chị không biết. Chị là bác sĩ thú ý, nhớ không? Bị sốt,
mất máu, đập vào đầu... chị không biết nữa. Anh ta nên được thiết lập
đường truyền tĩnh mạch để truyền dịch. Mạch nhanh và yếu, chắc chắn là
anh ta cần truyền máu và anh ta bị chấn động, nhưng anh ta đã vượt qua
được. Anh ta có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, hay có thể là ngày mai. Khi mới tỉnh dậy, anh ta có thể bị mất phương hướng, cũng không có gì ngạc
nhiên. Đừng để anh ta bị kích động nhé, và làm gì thì làm, đừng cho anh
ta ngồi dậy.”
Rachel
quan sát anh, nhìn vào thân thể cơ bắp mạnh mẽ, và tự hỏi trên đời này
có cách nào mà cô có thể ngăn chặn không cho anh làm những việc mà anh
quyết tâm phải làm. Honey đang lấy gạc và băng ra khỏi túi xách,” Thay
băng cho anh ta vào ngày mai nhé. Chị sẽ không quay lại trước tối mai
đâu, ngoại trừ em nghĩ tình hình anh ta tệ hơn và gọi chị, và trong
trường hợp đó, tốt hơn là em nên gọi cho bác sĩ.”
Rachel cố gắng nở nụ cười căng thẳng. “Cám ơn chị. Em biết chuyện này cũng không dễ cho chị”
“Ít nhất là em mang đến vài sự kích thích vào mùa hè. Bây giờ chị phải đi
đây, hoặc là Rafferty sẽ xé xác chị ra từng mảnh vì để cho lão chờ.”
“Nói với John là em chào nhé,” Rachel nói khi hai người ở hiên nhà.
“Tùy thuộc vào tâm trạng của ông ta.” Honey nhăn ra cười, đôi mắt sáng lên
trước viễn cảnh thích thú của cuộc chiến. Chị và John Rafferty đã có mâu thuẫn kể từ khi Honey khám chữa bệnh trên vùng này. Rafferty đã làm rõ
quan điểm của ông là một người phụ nữ không đủ mạnh khỏe để xử lý công
việc, và Honey đã chứng tỏ là ông ta sai. Mối quan hệ giữa hai người từ
lâu đã tiến triển thành sự tôn trọng lẫn nhau và cuộc tranh luận ầm ĩ
tiếp diện mà cả hai đều thích thú. Kể từ khi Honey đính hôn lâu dài với
một kỹ sư ở nước ngoài, có ý định kết hôn trong mùa đông khi ông quay về Mỹ, cô cũng an toàn trước đòn móng vuốt truyền thuyết của Rafferty, bởi vì một điều Rafferty không làm là xâm phạm.
Joe đứng trong góc ngôi nhà, cơ co chặt khi nó cảnh giác quan sát Honey
bước vào xe hơi và chạy đi. Thường thì Rachel sẽ phải trấn an nó, nhưng
hôm nay cô cũng căng thẳng và cảnh giác. “Bảo vệ,” cô nói nhẹ nhàng,
không biết là có có hiểu mệnh lệnh không.” Cậu bé ngoan. Bảo vệ ngôi nhà nhé.”
Cô xoay xở để làm việc vài giờ với bản thảo, nhưng không thể thật sự tập trung vào chuyện đang làm khi cô cứ lắng nghe âm thanh trong phòng ngủ. Cứ vài phút cô
lại vào để kiểm tra anh, nhưng lần nào anh cũng nằm giống như lần trước. Cô cố gắng rất nhiều lần để cho anh uống nước, nhưng đầu anh ngã quặt
vào vai cô khi cô nâng anh dậy, và anh không có một phản ứng nào. Cuối
buổi chiều, nhiệt độ của anh tăng lại, và Rachel bỏ mặc mọi cố gắng để
viết lách. Bằng cách nào đó, cô phải đánh thức anh ta để cho anh ta uống thuốc.
Lần này cơn sốt
có vẻ tệ hơn. Làn da anh chạm vào nóng hổi, gương mặt anh ửng đỏ lên vì
sốt. Rachel trò chuyện với anh khi cô nâng đầu anh dậy, dỗ dành và phỉnh phờ. Với bàn tay tự do còn lại, cô vuốt ngực và cánh tay anh, cố gắng
vực anh dậy, và nổ lực của cô được đền bú khi anh đột nhiên rên rĩ mạnh
và xoay mặt anh tựa vào cổ cô.
Giọng nói và cử động, từ một người đã luôn im lặng, làm cô giật mình. Trái
tim cô nẩy lên điên cuồng, và trong một lúc cô không thể chuyển động,
chỉ đơn giản là ôm anh và cảm nhận sự cọ xát của hàm râu đang mọc bên cổ mình. Đó là một cảm giác gợi tình lạ thường, và cơ thể cô bị kích thích gợi nhớ. Một màu đỏ tràn lên hai gò má cô; cô đang làm gì vậy, phản ứng như thế này trước một sự va chạm không ý thức của một người đàn ông bị
bệnh? Cứ cho là, đã một thời gian quá lâu đối với cô, nhưng cô chưa bao
giờ cho bản thân mình là khát tình, quá đói khát sự đụng chạm của đàn
ông để mà một sự đụng chạm không ý thức có thể kích thích cô.
Cô với lấy chiếc muỗng có chứa aspirin nghiền nát và giữ nó trên miệng
anh, chạm muỗng vào môi như cô đã làm lúc trước. Anh quay đầu qua hướng
khác một cách bồn chồn, và Rachel đưa muỗng theo anh.”Không, anh không
được” cô phàn nàn. “Anh không được tránh. Mở miệng ra và uống cái này.
Nó sẽ làm anh khỏe hơn.”
Hàng lông mày sẫm màu của anh nhăn lại và anh co lại, né tránh chiếc muỗng
lần nữa. Kiên trì, Rachel thử lại, và lần này cô cho được aspirin đắng
nghét vào miệng anh. Anh nuốt xuống, và trong khi anh đang hợp tác, cô
đút bằng thìa cho anh vài ounces nước trà đá trước khi anh chìm trở lại
trạng thái mê man. Theo lệ như sáng nay, cô kiên nhẫn lau mát cho anh
bằng nước mát cho đến khi aspirin bắt đầu có tác dụng và cơn sốt giảm
bớt, cho phép anh được nghỉ ngơi
Phản ứng của anh, cáu kỉnh như vậy, khiến cô hy vọng rằng anh sẽ sớm tỉnh
dậy, nhưng hy vọng đó tan biến trong suốt đêm dài. Cơn sốt của anh tăng
cao đến khi cô có thể cho anh uống thêm aspirin và khiến nó được kiểm
soát lần nữa. Đêm đó cô chỉ nghỉ ngơi được một khoảng thời gian ngắn
ngủi, bởi vì trải qua hầu hết thời gian cúi xuống anh, kiên nhẫn lau
người anh với mảnh khăn ướt mát lạnh để giữ mát cho anh hết mức cô có
thể, và làm tất cả những việc khác cần thiết cho bệnh nhân nằm liệt
giường.
Vào lúc bình
minh, anh rên rĩ lần nữa và cố xoay người sang một bên. Đoán là cơ bắp
của anh đang đau đớn vì nằm mãi ở một tư thế quá lâu, Rachel giúp anh
lăn sang bên phải, rồi tranh thủ cơ hội ở tư thế mới này và lau lưng anh bằng nước mát. Anh gần như im lặng ngay lập tức, nhịp thở trở nên sâu
hơn và đều đặn. Đôi mắt đau rát và cả người nhức nhối, Rachel tiếp tục
xoa bóp lưng anh đến khi cô tin chắc rằng cuối cùng anh đã yên giấc, rồi mới tự mình trườn lên giường. Cô mệt mỏi quá... Cô nhìn chăm chú vào
tấm lưng cơ bắp của anh, tự hỏi làm sao mà cô dám đi ngủ và làm sao cô
có thể tỉnh táo thêm một phút nào nữa được. Hai mí mắt cô sụp xuống nặng nề, và ngay lập tức cô chìm vào giấc ngủ, theo bản năng di chuyển lại
gần tấm lưng ấm áp của anh.
Trời vẫn còn sớm khi cô thức giấc; đồng hồ cho biết cô đã ngủ hơn hai giờ
một chút. Anh đang lại nằm ngửa, và đã đá tấm phủ thành một đống vặn
xoắn quanh chân trái. Bối rối vì cử động của anh đã không đánh thức cô,
Rachel bước xuống giường và đi vòng qua để kéo thẳng tắm khăn và kéo nó
phủ lên anh, cố không làm chấn động đến chân trái của anh. Cô nhìn lướt
khắp cơ thể trần trụi của anh và vội vàng giật mạnh ánh nhìn sang nơi
khác, đỏ bừng mặt lần nữa. Chuyện quái quỷ gì xảy ra với cô vậy? Cô biết đàn ông khỏa thân nhìn như thế nào, và đây thậm chí không phải là lần
đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể anh. Cô đã chăm sóc cho anh gần hai ngày
rồi, tắm rữa và giúp anh băng bó. Ấy thế mà, cô không thể ngừng cái cảm
giác ấm áp cuộn trào bên trong cô mỗi khi nhìn anh. Chỉ là ham muốn, cô
kiên quyết tự nhủ với bản thân. Ham muốn đơn thuần, cổ xưa. Mình là một
người phụ nữ bình thường, và anh ta là một người đàn ông bảnh bao.
Ngưỡng mộ cơ thể anh ta là bình thường, nên mình phải ngừng ngay việc cư xử như một cô nhóc xấu hổ khúc kha khúc khích
Cô kéo tấm khăn lên đến ngực anh, rồi vỗ về anh uống thêm aspirin. Tại sao đến giờ mà anh vẫn không tỉnh? Có phải sự chấn động nghiêm trọng hơn
Honey đã nghĩ? Mặc dù tình trạng của anh không có vẻ tối tệ hơn, và thực tế là bây giờ anh đã phản ứng hơn một chút so với lúc đầu; bây giờ cho
anh uống aspirin và nước dễ dàng hơn nhiều, nhưng cô muốn anh mở mắt ra, nói chuyện với cô. Từ giờ cho đến lúc đó, cô không thể đoan chắc rằng
cô đã không làm hại anh khi quyết định che giấu cho anh.
Che giấu khỏi ai? Tiềm thức của cô chế giễu. Không có ai tìm kiếm anh. Nỗi
bồn chồn lo sợ cô đã phải chịu đựng có vẻ ngu ngốc vào buổi sáng rạng
rỡ, quang đãng này.
Trong khi anh vẫn lặng yên, cô cho thú nuôi ăn và làm công việc vườn tược,
thu hoạch đậu xanh và một vài quả cà chua đã chín tối qua. Có một vài
quả bí vàng sẵn sàng để hái, và cô quyết định làm món bí hầm thịt cho
bữa tối. Cô nhổ cỏ trong vườn và quanh những cây bụi, khi đó, hơi nóng
trở nên rất ngột ngạt. Thậm chí cả cơn gió thông thường từ Gulf cũng
không có, không khí nóng và nặng nề. Cô khao khát đi bơi, nhưng không
dám rời bệnh nhân của mình mà không có ai chú ý trong thời gian dài như
thế.
Khi cô đến kiểm tra anh lần nữa, cô thấy tắm khăn một lần nữa bị đá xuống, và anh đang khẽ
cử động, đầu anh xoay trở một cách cáu kỉnh. Không phải là lúc cho thêm
aspirin, nhưng anh nóng quá; cô lấy một bát nước mát và ngồi lên giường
bên cạnh anh, chậm rãi lau mát cho anh cho đến khi anh mát lại và tiếp
tục ngủ. Khi cô nhích khỏi giường, cô liếc xuống nhìn anh và tự hỏi
không biết cô có lãng phí thời gian che chắn cho anh hay không. Nó đơn
giản là khiến anh quá nóng, trong tình trạng nóng sốt của anh, mặc dù cô đã bật máy lạnh lên và cảm thấy ngôi nhà đã mát lạnh. Một cách cẩn
thận, cô gỡ tấm khăn ra khỏi chân anh, chạm vào nhẹ nhàng và nhanh lẹ;
khi ấy cô ngừng lại và hai tay cô quay trở lại chân anh. Anh có đôi chân hấp dẫn, mảnh khãnh và rám nắng, nam tính và được chăm sóc kỹ lưỡng,
như hai tay anh. Anh cũng có những vết chai cứng ở những vùng lồi lõm
rìa ngoài đôi chân, giống như trên hai tay. Anh là một chiến binh được
trui rèn.
Nước mắt nóng
bỏng trong mắt cô khi cô kéo tấm khăn lên đến hông anh và đặt ở đó,
quyết định thỏa hiệp. Cô không có lý do gì để khóc; anh đã tự lựa chọn
cuộc đời cho mình và sẽ không cảm kích sự thương hại của cô. Những người sống trên bờ vực nguy hiểm làm điều đó bởi vì đó là điều họ muốn; bản
thân cô cũng đã sống ở đó, và cô biết cô đã tự do chọn lấy việc chấp
nhận hoàn cảnh nguy hiểm đến với mình. B.B. đã chấp nhân sự nguy hiểm
trong công việc của mình, xem nó như phần thưởng được trao tặng cho
những việc anh cho là xứng đáng để làm. Nhưng không ai trong hai người
họ nghĩ là chính công việc của cô mà anh phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Tối đó, khi Honey đến thì Rachel đã tự kềm chế được mình trước đó lâu rồi, và mùi thơm
nức của bí hầm thịt bay vào mũi khi chị bước vào cửa. “Uhmm, thơm quá,”
Chị hít vào. “Bệnh nhân của chúng ta như thế nào rồi?”
Rachel lắc đầu. “Không thay đổi gì nhiều. Anh ta có cử động một chút, khó
chịu, khi anh bị sốt cao, nhưng anh ta vẫn chưa tỉnh dậy.”
Cô vừa mới kéo tấm khăn phủ lên anh trước đó vài phút, nên anh được che
đậy lại khi Honey đi vào kiểm tra anh. “Anh ta làm tốt lắm,” Honey thì
thầm sau khi quan sát những vết thương và kiểm tra hai mắt anh. “Để anh
ta ngủ đi. Đó là thứ anh ta cần.”
“Đã quá lâu rồi,” Rachel thì thầm.
“Anh ta đã phải vượt qua quá nhiều chuyện. Cơ thể có phương thức để giành quyền kiểm soát lên và làm những gì nó cần.”
Cũng không mất nhiều công sức để thuyết phục Honey ở lại ăn tối. Món thịt
hầm, đậu và những lát cà chua tươi rói tự có vai trò thuyết phục rất
lớn. “Bữa ăn ngon hơn món hamburger chị định ăn rất nhiều,” Honey nói,
đung đưa chiếc nĩa để nhấn mạnh. “Chị nghĩ cậu bé của chúng ta vượt qua
nguy hiểm rồi, nên ngày mai chị không định tới, nhưng nếu em lại nấu ăn, chị luôn có thể thay đổi ý định.”
Thật tuyệt khi được cười đùa, sau hai ngày căng thẳng vừa qua. Đôi mắt
Rachel lấp lánh.”Đây là bữa ăn đầu tiên em nấu kể từ khi thời tiết nóng
quá. Em sống dựa vào trái cây, ngũ cốc và rau sống, bất cứ món gì giúp
em thoát khỏi việc phải bật bếp lò lên. Nhưng do em bật máy lạnh để cho
anh ta thoải mái, nên việc nấu ăn tối nay cũng không tệ lắm đâu.”
Sau khi hai người lau dọn phòng bếp, Honey xem đồng hồ. “Chưa trễ lắm. Chị
nghĩ chị sẽ ghé ngang nhà Rafferty và kiểm tra con ngựa cái sắp sinh. Có thể đỡ phải mất công thêm một chuyến đi nữa khi chị về đến nhà. Cám ơn
đã mời chị dùng bữa nhé”
“Rất sẵn lòng. Em không biết em làm được gì khi không có chị.”
Honey quan sát cô một lúc, gương mặt tàn nhang rất thành thật. “Em sẽ xoay xở được, phải không? Em là dạng người làm những gì cần thiết phải làm, mà
không bao giờ nhặng xị lên về nó. Chàng trai nằm trong kia nợ em nhiều
lắm.”
Rachel không biết
anh ta có nhìn sự việc theo cách đó hay không. Sau khi tắm xong, cô chăm chú nhìn anh, mong muốn anh mở mắt ra và nói chuyện với cô, cho cô biết một vài gợi ý về con người anh ẩn đằng sau mi mắt nhắm kín. Từng giờ
từng giờ trôi qua làm tăng thêm sự bí ẩn vây quanh anh. Anh là ai? Ai đã bắn anh, và tại sao? Tại sao không có bất cứ thông tin gì được đề cập
trên truyền thông có thể áp dụng vào anh? Một con tàu được tìm thấy thả
trôi trên Gulf hoặc trôi dạt vào bãi biển sẽ được đưa lên báo chí. Bản
tin người bị mất tích sẽ được đăng lên báo. Bắt giữ ma túy, tù nhân vượt ngục, những thứ khác, nhưng không có gì giải thích lý do tại sao anh bị trôi giạt vào bờ theo thủy triều.
Cô leo lên giường nằm cạnh anh, hy vọng có ít nhất một vài giờ được ngủ.
Anh ngủ yên hơn rồi, cô nghĩ, cơn sốt không tăng cao như lúc ban đầu. Cô nắm lấy cánh tay anh, và chìm vào giấc ngủ.
Chiếc giường rung lên đánh thức cô, làm cô giật mình thoát khỏi giấc ngủ
ngon. Cô ngồi thẳng lên giường, tim nẩy mạnh. Anh đang cử động không
ngừng, cố đá tấm phủ khỏi người chỉ bằng chân phải, và cuối cùng anh
thành công khiến phần lớn tấm khăn trượt ra khỏi anh. Da anh nóng quá,
và anh hít thở nặng nhọc. Liếc nhìn đồng hồ, cô biết đã quá giờ anh nên
cần thêm thuốc aspirin.
Cô bật chiếc đèn bên cạnh giường lên và đi vào phòng tắm để lấy aspirin và nước sạch. Lần này anh yên lặng nuốt mà không làm nhặng xị lên, và
Rachel cho anh uống gần hết một ly nước đầy. Cô đặt đầu anh nằm xuống
gối, những ngón tay cô chậm rãi di chuyển đến mái tóc anh.
Lại mơ mộng nữa! Cô giặt phắt người tránh xa khỏi định hướng nguy hiểm mà
những mơ mộng hão huyền đang dẫn đưa. Anh cần được hạ sốt, còn cô thì
đứng đây mà mơ mộng viển vông về anh. Tự ghê tởm bản thân mình, cô thấm
ướt khăn rửa mặt và cúi người xuống anh, chậm rãi lau cơ thể anh bằng
chiếc khăn mát lạnh.
Một bàn tay chạm vào ngực cô. Cô cứng người, mở to mắt. Áo ngủ của cô rộng
và không tay, đường viền cổ áo khoét sâu đã rơi xa khỏi người cô khi cô
cúi xuống anh. Bàn tay phải của anh chuyển động chậm rãi bên trong cổ
áo, và anh lướt mặt sau của những ngón tay mảnh khảnh, mạnh mẽ liên tục
lên núm vú cô, đẩy ra trước và sau, cho đến khi chiếc nụ nhỏ cứng lại và Rachel phải nhắm mắt lại trước khoái cảm mạnh mẽ và đột ngột. Rồi bàn
tay anh di chuyển xuống thấp hơn, quá chậm rãi đến nổi làm cô nghẹn thở, vuốt ve bờ ngực mịn như nhung của cô.”Đẹp,” anh thì thầm, chất giọng
anh trầm lắng, một từ duy nhất đặc sệt.
Từ anh nói vang dội mạnh mẽ trong tâm trí Rachel, và đầu cô giật mạnh, đôi mắt mở to. Anh tỉnh rồi! Trong một lúc, cô nhìn chăm chú vào đôi mắt
khẽ hé mở đen tuyền như thể ánh sáng chìm nghỉm trong chúng; rồi hàng
lông mi của anh sụp xuống và anh lại chìm vào giấc ngủ lần nữa, tay anh
rơi khỏi ngực cô.
Cô quá run rẩy đến nổi gần như không thể cử động được. Da thịt cô vẫn cháy
bỏng từ cái động chạm của anh, và ngay giây phút khi cô nhìn vào mắt
anh, thời gian như đông cứng lại, in hằn sâu vào tâm trí cô, làm cô thấy mình như bị đóng dấu bởi cái nhìn của anh. Mắt đen, đen hơn cả bóng
đêm, không hề có một chút ánh nâu nào. Đôi mắt lờ mờ bởi sốt và đau đớn, nhưng anh đã nhìn thấy cái anh thích và vươn tay chạm vào nó. Nhìn
xuống, cô thấy cổ áo lỏng lẻo, bằng vải cotton dễ chịu hở ra, để ngực cô hoàn toàn phơi bày trước mắt anh, và chạm vào; cô không chủ tâm mời gọi cả hai điều ấy. Đôi tay cô run rẩy khi cô tự động tiếp tục lau mát anh
bằng chiếc khăn lạnh. Mọi giác quan của cô quay cuồng, tâm trí cô xáo
trộn để tiếp nhận sự thật sự thật là anh đã tỉnh lại, rằng anh đã nói
chuyện, cho dù đó chỉ là một từ duy nhất. Không hiểu vì sao trong suốt
hai ngày dài qua, khi anh nằm bất động, mặc dù cô khao khát anh tỉnh
dậy, nhưng cô đã ngừng trông đợi điều đó. Cô đã chăm sóc anh hoàn toàn
như một đứa trẻ còn ẵm ngửa, và bây giờ cô giật mình như thể đứa bé đột
ngột nói chuyện. Nhưng anh không phải trẻ sơ sinh; anh là một người đàn
ông. Một người đàn ông đau ốm, nếu sự nhận xét thẳng thắn thể hiện trong một từ duy nhất đó có bất kỳ ý nghĩa nào. “Đẹp,” anh nói, và má cô nóng lên.
Rồi ý nghĩa của từ đó đập vào cô, và cô giật phắt lên. Anh là người Mỹ! Nếu một người mà
thốt lên một từ đầu tiên, khi anh nữa mê nữa tỉnh và nóng bỏng bởi cơn
sốt, sẽ là ngôn ngữ quê quán của mình. Nhưng từ đó là tiếng Anh, và
trọng âm, dù chất giọng đặc, nhưng dứt khoát là người Mỹ. Một phần của
dấu luyến âm có thể là trọng âm tự nhiên, giọng nói kéo dài của phía Nam hoặc phía Tây.
Người
Mỹ. Cô tự hỏi mái tóc đen của anh là di truyền từ dân tộc nào, Ý hay
A-rập, Hungary hay Ấn độ, thậm chí có thể là Black Ailen? Tây Ban Nha?
Người Tartar? Xương gò má cao và chiếc mũi cong cong mảnh dẻ có thể là
của bất cứ dân tộc nào, nhưng anh chắc chắn đến từ hợp chủng quốc Hoa
Kỳ.
Tim cô vẫn đập mạnh trong lồng ngực vì phấn khích. Thậm chí sau khi cô đã đổ chén nước, tắt đèn và leo lên giường nằm cạnh anh, cô vẫn run rẫy và không thể ngủ.
Anh đã mở mắt và nói chuyện với cô, đã chủ động di chuyển. Anh đang hồi
phục! Gánh nặng rút khỏi vai cô bởi nhận thức điều đó.
Cô xoay người qua và nhìn vào anh, không thể thấy rõ hình dáng nét mặt
nhìn nghiêng của anh trong căn phòng tối đen, nhưng từng lỗ chân lông
của cô đều cảm nhận được sự gần gũi của anh. Anh ấm áp và sinh động, và
sự đau đớn và trạng thái mê ly ngây ngất trộn lẫn dâng trào lên trong
cô, bởi vì không hiểu bằng cách nào đó, anh đã trở nên quan trọng với
cô, quan trọng đến nỗi cuộc sống thường ngày của cô đã hoàn toàn bị biến đổi. Thậm chí cả khi anh rời đi, thực tế bảo với cô rằng anh phải đi,
cô sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước được nữa. Vịnh Kim Cương đã mang anh đến cho cô, một món quà lạ kỳ từ dòng nước màu lam ngọc. Cô
vươn tay ra và những ngón tay nhẹ nhàng lần xuống cánh tay cơ bắp của
anh, rồi cô rụt tay lại, bởi vì những cảm nhận về làn da anh khiến trái
tim cô chao đảo lần nữa. Anh đã đến từ biển, nhưng người phải chịu đựng
những sự thay đổi to lớn do biển cả đem đến là cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT