Bạn đang theo dõi truyện Thời Xa Vắng của tác giả Lê
Hựu, truyện ngôn tình sắc với những cung bậc cảm xúc thăng hoa.
Làng bập bềnh như trôi trong đêm sương muối. Những
cây cau thẳng đuột cao vóng như chỉ chực lao thẳng đến tận trời chìm ngập giữa
âm thầm giá lạnh Đã năm đêm nay sương làm táp đen những luống khoai làng và những
cây đòn tay bằng tre ngâm nổ toang toác.
Nhưng có lẽ truyện đêm nay cái lạnh mới thấu từng khớp
xương ông đồ Khang. Từ trưa hôm qua đến giờ chưa có hạt gì vào miệng, ông cứ siết
mãi sợi dải rút như dính ệp vào xương sống. Sau khi đã trút nỗi uất giận lên đầu
thằng con trai út, thằng Sài, ông thấy tủi phận và bây giờ sự trống trải giá buốt
như từ giữa ruột mà tràn ra. Ông lẩy bẩy đứng dậy. Lần ra đầu ngõ, lặng lẽ đứng
giữa sương giá, một thoáng tái tê cám cảnh phận mị sát của mình, ông phải đưa
bàn tay xương xẩu bấu vào thân cây ổi trước cổng.
Nhưng cơn giận vẫn chưa thể nguôi, nề nếp và danh dự
vẫn như sợi dây đay xiết chặt, ông trở lại nhà, ngồi xuống chỗ cũ. Chiếc tràng
kỷ lạnh toát như có ai vừa dội nước. Nếu cách đây mấy phút ông muốn thốt lên:
"Liệu bây giờ nó ở đâu, rét mướt thế này" thì bây giờ nỗi hậm hực lại
muốn trào ra: "Cho mày chết, cá không ăn muối cá ươn. Trời ơi mặt mũi nào
ăn nói với người ta". Thằng Sài đuổi vợ nó đi, nhưng việc ấy đâu có phải
là của nó.