*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

oQFix41cq1aogKoTrQJG78jHyMiUc2j5zrD5uCgj8sW9WpMeCXXyLk6O1W8Kv7vs

“Cũng may có Cửu Phong hỗ trợ, giúp hắn tìm được quả oa oa trên tây đại lục, quả oa oa hiện giờ cũng đã thuận lợi mọc rễ trên đất Cửu Nguyên.”

‘Ầm’ một tiếng, một con vịt khổng lồ bay lên, rồi đáp xuống đất cái ầm, làm vô số bụi đất tung lên mù mịt.

“Nhung Khang! Làm tốt lắm!” Một đám chiến sĩ mặc chiến giáp da mai phục trong bụi cỏ lao ra, vừa hưng phấn kêu to vừa dùng giáo đâm và cố định con vịt khổng lồ muốn bò dậy.

Nhung Khang chạy tới, giờ nắm tay hóa đá dùng sức nện vào đầu vịt khổng lồ, muốn đánh cho vịt khổng lồ đang liều chết giãy giụa ngất xỉu.

Sau khi đánh cho vịt khổng lồ ngất đi thì Nhung Khang cũng mệt mỏi ngồi bệt bên cạnh đầu vịt, nắm tay hóa thành đá nhanh chóng khôi phục lại trạng thái cũ, có thứ gì đó từ bàn tay hắn rút trở về cổ tay, biến thành một chiếc vòng.

Nhung Khang gãi gãi đầu, bởi vì thời gian chiến đấu dài quá nên bím tóc cột nghiêng sau đầu có chút lỏng ra, hắn liền cột chắc lại lần nữa.

Các chiến sĩ mặc áo giáp da vui vẻ hô hào trói con vịt khổng lồ này lại rồi đặt chung với các chiến lợi phẩm khác.

Đây là một đàn vịt khổng lồ, vịt khổng lồ thích sống theo đàn, mỗi lần phát hiện đều có ít nhất mười con, một con vịt khổng lồ nếu mọi người đồng lòng hợp lực thì có thể bắt được mà không có hy sinh nào, nhưng nếu là một đàn vịt khổng lồ... vậy thì khác.

Vịt khổng lồ, miệng bẹp, đầu và miệng đều cứng như đá, đáng sợ nhất là cái miệng cứng của chúng còn mọc đầy răng nhọn, chiến sĩ dưới cấp năm gặp phải mà lạng quạng một chút là đi tong nửa cái mạng. Hơn nữa, chúng nó có cánh, có thể bay, tuy không tự do bay lượn được như chim, nhưng có thể nhảy lên không trung một đoạn rất cao, đó là tuyệt chiêu của chúng, tất cả đều dựa vào lực lao xuống để đè chết kẻ địch hoặc dùng miệng mà quất, còn không thì dùng cánh hất người, mà dù là kiểu tấn công nào cũng rất đáng sợ.

Mà vịt khổng lồ còn có tầng lông rất dày, lại trơn trượt dị thường, giáo mác, mũi tên và cốt đao bình thường không có chút sát thương nào với chúng, muốn giết chúng chỉ có cách đánh vào bụng khi chúng lao xuống, và phải là một đòn trí mạng, nếu không, vịt khổng lồ sẽ dùng tiếng kêu thật lớn của nó để hô hào cả đàn mình kéo tới.

Mà chỉ cần bị đàn vịt khổng lồ bao vây, đội săn thú nếu không có chiến sĩ từ cấp sáu trở lên, vậy thì đừng mong có ai sống sót trở về.

Vì thế, tộc Nhung trên cánh đồng hoang vu này nếu không đến mức bất đắc dĩ thì sẽ không đi săn vịt khổng lồ.

Nhưng loại tình huống này đã thay đổi sau khi con trai của tộc trưởng tộc Nhung - Nhung Khang có được món vu khí trong truyền thuyết của Cửu Nguyên.

Nhung Khang vốn chỉ là chiến sĩ thần huyết cấp năm đỉnh cấp bây giờ hoàn toàn có thể dựa vào sức một người để đối phó với một con vịt khổng lồ, các tộc nhân khác chỉ cần giúp hắn giải quyết chuyện sau đó và trông chừng là được.

Đương nhiên, Nhung Khang vẫn chưa có khả năng lấy năng lực bản thân để đối phó với mười con vịt khổng lồ, mỗi lần hắn chỉ dám dụ hoặc kích thích một hai con đi theo mình, hắn cũng sẽ không tham đến mức săn cả một đàn, mỗi lần thu hoạch được hai ba con đã là rất thỏa mãn rồi.

Mà có lẽ là vì không có thiên địch, nên loài động vật ăn tạp nửa chim nửa thú này cơ hồ như sinh sản tràn lan trên vùng đầm lầy đen và cánh đồng hoang vu, chúng đang có xu thế khuếch tán ra vùng phụ cận.

“Hôm nay thu hoạch tốt đó, bắt được tổng cộng bốn con, có hai con còn sống, chờ khi trở về vừa hay có thịt tươi mới cho phụ nữ và trẻ con trong tộc ăn.” Các chiến sĩ tộc Nhung buộc chặt con mồi xong thì cùng thả lỏng cười đùa.

“Anh hai, em năn nỉ anh đó, cho em mượn cái vòng kia dùng thử đi, chỉ một lần thôi”

Các chiến sĩ nghe thấy tiếng cầu xin quen tai thì cười ha ha.

“Tiểu Áp, sao nhóc lại thế nữa? Không nghe Mặc vu Cửu Nguyên nói vu khí chỉ nhận một người làm chủ nhân thôi sao, trừ phi nguyên chủ chết, thì người khác phải hủy đi sức mạnh linh hồn của nguyên chủ trên món vu khí, nếu không, có cướp cũng vô dụng.”

“Tiểu Áp, đừng nói nhóc muốn giết anh hai nhóc nha?”

“Cút đi! Có anh mới muốn giết anh hai anh đó!” Cậu thiếu niên mới chừng mười một mười hai tuổi tức giận mà nhảy dựng lên: “Em ngay cả đeo cũng không được sao?”

“Ha ha ha! Nhóc ghiền quá rồi!” Tiếng cười càng thêm dữ dội.

Cậu thiếu niên lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay anh mình, trọng điểm là ôm cái vòng trên cổ tay, vừa chảy nước miếng vừa vuốt ve vừa oán giận: “Anh hai, anh xem bọn họ kia, luôn phá đám tình cảm anh em của chúng ta.”

Nhung Khang đánh nhẹ vào ót em mình: “Không được quậy, đừng cho là anh không biết tâm tư của em, em muốn lấy vòng tay đi khoe với con gái của tộc trưởng tộc Liệp đúng không?”

“Anh hai, em nào có không biết nặng nhẹ như vậy!” Cậu thiếu niên không chịu thuận theo: “Em chỉ thấy nó thật hiếm lạ, thật hiếm lạ nha.”

Chuyện anh hai cậu có được vu khí của Cửu Nguyên trước mắt chỉ có nhà bọn họ và chiến đội do anh cậu trực tiếp dẫn dắt là biết, trong số những người này có không ít người lúc trước từng thấy Nhung Khang mua được món vu khí này như thế nào, sau khi trở về, Nhung Khang kể chuyện này lại cho cha, cha liền giao tất cả những người này cho Nhung Khang, trước khi giao còn gặp riêng bọn họ để nói chuyện một phen.

Hiện giờ, người trong tộc chỉ cho rằng anh hai Nhung Khang của cậu có được một món cốt khí không tồi từ Vu Thành, chứ không biết món vu khí đầu tiên vô cùng kì diệu của Cửu Nguyên được truyền ra kia đang nằm trên người Nhung Khang.

Món vũ khí đầu tiên đó. Cậu thiếu niên nhìn cổ tay anh mình, trong mắt là hâm mộ không nói nên lời, nhưng cũng chỉ là hâm mộ.

Một bàn tay to duỗi qua xoa xoa đầu cậu thiếu niên: “Đừng quậy anh hai em nữa, thứ này rất quý, nếu có cần không rời thân thì vẫn không nên rời thân, nếu em thật sự muốn, vậy về sau em tới Cửu Nguyên gặp Mặc vu đại nhân xin ngài luyện chế cho em một cái.”

“Anh cả, chuyện đó làm sao có khả năng chứ?” Cậu thiếu niên nhụt chí, ngồi bệt trong lòng anh hai mình.

Nhung Khang sờ sờ đầu em trai, thắt cho nó một bím tóc, thuận miệng nói: “Anh cả, chờ lần đi săn đầu tiên trong mùa thu kết thúc, em muốn dẫn Tiểu Áp tới Cửu Nguyên. Em đã hỏi thăm rồi, phép huấn luyện Cửu Nguyên dạy tốt hơn Vu Thành nhiều, nghe nói học là có thể đột phá.”

“Em muốn đến học viện Chiến Mặc của Cửu Nguyên?” Anh cả Nhung Tuyệt ngồi xuống bên cạnh hai đứa em.

“Vâng.”

Nhung Tuyệt trầm ngâm.

“Anh cả, trưởng lão và Đại Vu vẫn chưa suy nghĩ xong sao?”

Nhung Tuyệt thở dài, mắt nhìn sang chỗ con mồi đã được cột chắc và các tộc nhân đang tụm năm tụm ba nghỉ ngơi: “Cửu Nguyên không cho phép có nô lệ, nhưng trong tộc chúng ta trên tay ai mà không có nô lệ? Hơn nữa chúng ta còn có một chiến đội nô lệ, chiến đội nô lệ này cũng là
nguyên nhân quan trọng nhất mà chúng ta có thể chiếm được nửa cánh đồng hoang và đầm lầy đen. Muốn trưởng lão và Đại Vu từ bỏ, khó lắm!”

Nhung Khang ôm em trai, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề: “Nhưng bọn họ có nghĩ tới hay không, hiện giờ toàn bộ cánh đồng hoang của chúng ta đều nằm trong địa bàn của Cửu Nguyên. Bây giờ Cửu Nguyên không tới giải quyết chúng ta, chẳng qua là vì bọn họ đang bận giải quyết địa bàn bên chỗ Hỏa Thành. Chờ khi bọn họ ra tay bên này,
không cần nhiều, chỉ cần bọn họ phái ra hai chiến sĩ cấp chín, chúng ta... sẽ còn lại cái gì?”

Nhung Tuyệt xoa xoa ấn đường.

Nhung Khang tiếp tục nói: “Nếu bây giờ chúng ta chủ động tỏ vẻ hữu hảo với Cửu Nguyên, nói không chừng còn có thể giữ được khu đất đã sống mấy trăm năm này, nếu chúng ta giống thành Cự Thạch và Sa Hải, Cửu Nguyên dù có thiện lương thì chỉ sợ cũng sẽ không cho phép các đầu não trong tộc được sống. Đến lúc đó chẳng những chúng ta không giữ nổi địa bàn, mà ngay cả người đứng đầu cũng phải thay đổi, càng đừng nói đến nô lệ.”

“Điều em nói anh đều hiểu, cha cũng hiểu. Nhưng hiểu là một chuyện, vì ai có thể thật sự vứt bỏ được tài phú và quyền lực trên tay? Lại nói, Cửu Nguyên tuyên dương nghe thì tốt đó, nhưng rốt cuộc như thế nào chúng ta đâu biết.”

Tiểu Áp đột nhiên xen vào: “Anh cả, anh hai, chẳng phải có du thương mang tin tức đến, nói Cửu Nguyên đã phái sứ giả đi thuyết phục các tộc, tính thời gian, sứ giả của Cứu Nguyên chắc cũng sắp đến chỗ chúng ta rồi đi? Chờ bọn họ tới, chúng ta hỏi rõ ràng thử xem.”

“Hỏi thì hỏi, nhưng sứ giả nói có tốt thế nào, lỡ đâu Cửu Nguyên không làm được như những gì mình nói...” Nhung Tuyệt đau đầu.

Nhung Khang hạ quyết tâm: “Cho nên em mới muốn đến Cửu Nguyên nhìn xem, chỉ cần thực sự đến đó, sống ở đó, chúng ta mới có thể biết Cửu Nguyên rốt cuộc là thế lực như thế nào, nếu nó thật sự tốt như trong truyền thuyết, cho dù là không có nô lệ mỗi người cũng có thể sống thật tốt, các tộc nhân cũng không cần lo lắng ăn đói mặc rét trong mùa đông, chúng ta dù có gia nhập Cửu Nguyên thì như thế nào?”

“Em thật sự quyết định như vậy?”

“Vâng!” Lần này tiếng vâng càng thêm rõ ràng và mạnh mẽ.

Tiểu Áp nhấc tay: “Em cũng muốn đi!”

Nhung Tuyệt cẩn thận suy nghĩ: “Không cần chờ tới sau cuộc đi săn đầu tiên, dựa theo thời gian từ khi du thương bên Thủy Thành đến đây, ước chừng còn nửa tháng nữa là có thể tới, đến lúc đó em đi cùng bọn họ đến Cửu Nguyên, không chỉ em, mà anh cũng sẽ nói với cha, chọn thêm một vài đứa trẻ và chiến sĩ trong bộ lạc đi cùng em.”

“Cẩn thận! Có địch! Là tộc Liệp! Bọn chúng lại tới cướp con mồi của chúng ta!” Một tiếng rống truyền đến từ sau bụi cỏ bên cạnh bờ sông.

“Phập phập phập!” Một đám kim độc bay tới từ bờ sông.

Nhung Khang ôm em trai lăn một vòng, nhanh chóng nhét em mình ra sau một tảng đá, rồi đánh thức vu khí xông ra ngoài.

Đầm lầy văng lên một đống bùn.

“Tộc Nhung! Đã nói không được vượt qua đầm lầy Thanh Diệp, bọn mày lại đi quá giới hạn!”

“Cái chó! Đầm lầy Thanh Diệp rõ ràng là địa bàn của bọn tao, tộc Liệp chúng mày đừng có không biết xấu hổ! Các anh em, giết chúng!”

Tiếng vó ngựa đang lao đến lại đột nhiên im bặt, hai tộc nhân đều không phát hiện ra, lúc này cách chiến trường chừng ba bốn trăm mét xuất hiện một đoàn người. Có lẽ có người phát hiện, nhưng tạm thời không rảnh lo đến.

Nghiêm Mặc sờ sờ cổ ngựa sừng, ngẩng đầu nhìn trời.

“Kiệt!” Một con chim béo lao xuống từ không trung, đáp trên đầu ngựa sừng: “Mặc, phía trước có người đánh nhau.”

Nguyên Chiến ngồi trên lưng một con ngựa khác, đưa nhóc con đang ngủ khò khò trong lòng cho Tiểu Hắc đang cưỡi trên Thiết Bối Long, không quá hứng thú mà hỏi: “Nhiều người không?”

“Không nhiều lắm, tầm ba năm mười gì đó.”

Nghiêm Mặc lấy ra một tấm bản đồ to, trải trên lưng ngựa: “Dựa theo tin tức chúng ta nhận được, khu đất này tên là đầm lầy đen, trên địa bàn có tổng cộng bốn bộ tộc, hai bộ tộc lớn nhất trong đó có một cái tên là tộc Nhung, một cái tên là tộc Liệp, hai tộc này thường xuyên đánh nhau vì địa bàn và con mồi, còn hai tộc khác thì phụ thuộc hai tộc này.”

Nguyên Chiến: “Đám người đánh nhau phía trước chính là tộc Nhung và tộc Liệp?”

Nghiêm Mặc cất bản đồ đi, gật đầu: “Tám chín phần mười là thế.”

Nguyên Chiến kéo bờm ngựa sừng cho nó dừng lại, vung cặp chân dài, chuyển sang lưng ngựa của Nghiêm Mặc mà cưỡi, ôm lấy eo hắn từ phía sau, bàn tay to rắn chắc nhẹ nhàng vuốt ve bụng hắn: “Có mệt không?”

“Không đau không ngứa, nhưng ép bàng quang làm tôi đi tiểu nhiều.” Nghiêm Mặc dựa thân thể ra sau, theo đà dựa, bụng hắn đã có thể thấy rõ hơn khi còn ở Vu Thành rất nhiều.

“Nhóc con này rốt cuộc khi nào thì mới ra?” Nguyên Chiến vỗ nhẹ bụng Nghiêm Mặc như vỗ dưa hấu: “Nghe tiếng, chắc sắp chín rồi.”

Nghiêm Mặc cười: “Tôi cũng cảm thấy đúng là sắp rồi, nhóc con đã càng lúc càng biểu đạt suy nghĩ của mình rõ ràng hơn, thường xuyên lẩm nhẩm lầm nhầm với Vu Quả, không biết nói cái gì mà nhiều thế.”

Lúc Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nhàn thoại việc nhà, thì lại có một nhóm người cưỡi ngựa sừng chạy tới.

“Thủ lĩnh, tư tế đại nhân, địa hình quanh đây chúng tôi đều đã xem qua, chỉ cần tìm được đại bản doanh của mấy bộ tộc kia là chúng ta có thể định ra lộ tuyến để bắt đầu trải đường.”

Lần này, người đi theo đoàn sứ giả ngoại trừ Nghiêm Mặc muốn dẫn các đồ đệ còn nhỏ tuổi đi học ngoại khóa một chuyến, thì số người còn lại trên cơ bản đều là người của bộ lạc Nguyên Tế cũ, có Liệp, Điêu, Đáp Đáp, còn có Đại Hà – thủ lĩnh đội hộ vệ của tư tế, mặt khác thì có ba mươi chiến sĩ hệ thổ.

Ba mươi chiến sĩ hệ thổ này xem như thành viên đội trải đường mà Cửu Nguyên thành lập khi đối ngoại, lần này bọn họ ra đây cũng là vì đả thông đường nối từ Cửu Nguyên đến các bộ tộc nhỏ, ngoài ra còn là để tu luyện.

Mà vì các danh ngạch đầu tiên, các chiến sĩ khống chế đất của Cửu Nguyên thiếu chút nữa đã đánh nhau, không vì cái gì khác, mà chính vì lần này có thủ lĩnh và tư tế đại nhân đích thân đi theo, lần đầu tiên triển khai hoạt động ngoại giao trong lãnh thổ Cửu Nguyên.

Chẳng qua có rất ít người biết nguyên nhân khiến Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đích thân đi, trấn an và thu nạp các tộc trong địa bàn được phân chia, đồng thời mượn bọn họ để thuyết phục các tộc khác chỉ là cái thứ nhất ⸺ mục đích thứ hai của bọn họ mới là chủ yếu, đến khu vực vốn là địa bàn của bộ lạc Đỉnh Việt tìm kiếm di tích chứa đá Thần Huyết.

Lần này Đinh Ninh và Đinh Phi cũng đi theo, trong đội hộ vệ còn có một người mới, không, cũng không thể nói là người mới, mà chỉ là mới đủ tư cách gia nhập đội hộ vệ của tư tế. Người này Nghiêm Mặc cũng không xa lạ gì, chính là chiến sĩ Tử Minh của bộ lạc Đại Áo lúc trước từng lệ thuộc thành Hắc Thổ, cậu nhóc này vì Đinh Ninh
mà theo tới Cửu Nguyên, mấy năm nay quan hệ với Đinh Ninh vẫn chỉ ở giữa mức bạn bè và anh em.

Nghiêm Mặc không nhúng tay vào chuyện chuyện tình cảm của cấp dưới, thấy Đinh Ninh cũng không có ý ghét Tử Minh, mà Tử Minh sau nhiều lần xin gia nhập đội hộ vệ của tư tế, anh ta còn hướng dẫn cho đối phương huấn luyện và nhiều thứ khác, hắn nghĩ: Có lẽ Đinh Ninh cũng
không phải không có ý với Tử Minh.

Lại nhìn sang Đinh Phi, cậu ta đang bị Đáp Đáp cuốn lấy mà trợn trắng mắt, Nghiêm Mặc nhịn không được phì cười.

Kỳ thật, đối với tình hình phát triển của Cửu Nguyên mà nói, nếu có quá nhiều đồng tính kết làm bạn đời cũng không tốt, hắn làm tư tế có thể cho phép Cửu Nguyên kết hôn đồng tính, nhưng cũng không ủng hộ lắm. Chỉ là ngay cả chính hắn cũng sống cùng Nguyên Chiến, việc này không dễ đem ra thảo luận.

Cũng may có Cửu Phong hỗ trợ, giúp hắn tìm được quả oa oa trên tây đại lục, quả oa oa hiện giờ cũng đã thuận lợi mọc rễ trên đất Cửu Nguyên, nếu sau này thật sự có người gặp khó khăn trong việc sinh con nối dõi, cũng không phải không có cách giải quyết.

“Tiểu Hắc, Tiểu Nhạc, mấy đứa và Dobino, Tô Môn, Cửu Phong đi đến phía trước xem xem có thể cản hai nhóm người kia đánh nhau không. Cẩn thận một chút!” Nghiêm Mặc hạ lệnh.

Tiểu Hắc đã sớm chờ không kịp, hét một tiếng, dẫn mấy nhóc con chạy đi.

Nhưng chưa chạy được một trăm mét thì tụi nó đã vô cùng ăn ý mà tách ra.

Có hai tay đấm siêu mạnh là Tiểu Nhạc và Cửu Phong, lại có một Tiểu Hắc lanh lợi, còn quỷ kế đa đoan, Tô Môn cũng được ông trời ưu ái, Nghiêm Mặc thả rông tụi nhỏ thật sự không có gì phải lo lắng, mà đây cũng không phải lần đầu tiên. Ủa, sao hình như Tiểu Hắc cũng bê cả Vu Quả qua đó?

Nguyên Chiến nâng cánh tay lên chỉ tay xuống.

Người nhìn thấy mệnh lệnh đều hiểu ý, Liệp lập tức bảo mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play