*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Mặc, cảm ơn cậu.”Nguyên Chiến tham lam nhìn chằm chằm tư tế của mình, dáng vẻ khi Mặc tức giận làm hắn cương cứng đến không thể cứng hơn rồi.
Mặc như vậy, làm hắn thật muốn lột sạch quần áo Mặc ra, rồi dùng dây thừng trói Mặc trên cây, sau đó hung hăng làm cho Mặc khóc.
Ngao ngao ngao! Tư tế uy nghiêm mắng các chiến sĩ cường đại nhất của bộ lạc đến mức đầu không dám ngẩng, tư tế đại nhân khiến bọn họ vừa kính vừa sợ lại vừa yêu, nhưng chỉ có thể trằn trọc dưới thân hắn, khóc thút thít xin tha, có khi vừa khóc vừa tức giận mắng.
Tưởng tượng đến cảnh Mặc vừa mắng hắn là gia súc gì gì đó, vừa nức nở xin hắn tha cho... Lần này nhất định sẽ không chỉ là ba giây đồng hồ!
Nguyên Chiến yên lặng chuyển mắt nhìn về phía Tranh, cũng may trời lạnh, bên ngoài váy da hắn có bận một cái áo khoác dài, chỗ đang gồ lên giữa háng không đến mức lộ ra quá rõ ràng.
Nghiêm Mặc làm lơ ánh mắt nóng bỏng của Nguyên Chiến, lạnh giọng nói: “Các anh không có gì muốn nói với tôi à?”
Tranh cảm thấy dưới chân phải của mình có thứ gì đó chọc chọc.
Nhân lúc mọi người không để ý, hơi dịch chân, cúi đầu nhanh chóng nhìn qua. Liền thấy trên mặt đất có một cái gai hơi nhô lên, lập tức hiểu rõ.
Tranh rất khổ sở, anh biết Nguyên Chiến muốn anh mở miệng nói ra ý kiến của các chiến sĩ, nhưng trước đó anh vừa mới chọc cho tư tế đại nhân không vui, lúc này nào dám tiếp nhận rủi ro?
Đừng thấy tư tế của bọn họ không lớn tuổi, tướng mạo hàm hậu hiền lành, ngày thường làm việc gì hay nói chuyện gì cũng đều rất ôn hòa, nhưng... hỏi thử người Cửu Nguyên xem, có ai mà không sợ cậu ấy?
Người càng ôn hòa ngày thường thì khi nổi giận càng khiến người ta sợ hãi, không thấy ngay cả thủ lĩnh đại nhân cũng không dám hó hé gì sao.
Lần này đổi thành lòng bàn chân bên trái bị chọt chọt, Tranh bất đắc dĩ, chỉ đành phải hứng chịu lửa giận của
tư tế đại nhân, nói ra vấn đề nghị sự hôm nay mà anh vốn dĩ cũng muốn tham gia.
“Đại nhân, quy tắc của bộ lạc nói không thể cưỡng hiếp và ép buộc, mọi người đều tán thành điều này. Lũ khốn dám ép buộc con dân mới tới, chờ tôi về liền trừng phạt dựa theo quy tắc của bộ lạc. Nhưng mà có một điều...”
“Đừng dông dài nữa, từ khi nào thì anh cũng chơi cái trò này vậy?” Nghiêm Mặc khó chịu.
Tranh nghĩ thầm, tôi là bị ép buộc đó có được không!
Tôi là người nghe lời nhất, cậu nói ‘một chọi một” thì ‘một chọi một’, tôi không có hứng thú đối với chuyện nuôi một đống đàn bà, tôi có thể lấy chiến hồn ra thề! Nhưng anh thân là chiến sĩ thủ lĩnh, không thể không nói rõ ý kiến của mọi người: “Về quy tắc của bộ lạc, việc quan hệ một vợ một chồng, mọi người có chút ý kiến.”
“Ý kiến gì? Muốn một chồng nhiều vợ, hay một vợ nhiều chồng?”
Tranh ngầm thừa nhận.
Nghiêm Mặc cũng không ngoài ý muốn gì khi nghe thấy cái ý kiến này, kiếp trước, lúc xã hội đã đưa chế độ một vợ một chồng vào hiến pháp, vẫn có không ít người tìm tình nhân bên ngoài, còn nuôi tiểu tam tiểu tứ chẳng phải sao?
Đàn ông cũng vậy mà đàn bà cũng vậy, đều có cái thói hư tật xấu này. Đàn ông thì vì địa vị xã hội và được xã hội tán thành, nên cái thói hư này rất nặng.
Nhưng Nghiêm Mặc không vì điều này, cũng không vì đề cao địa vị phụ nữ mà nhất quyết phải đưa ra chế độ một vợ một chồng.
“Bây giờ có bao nhiêu người có cái suy nghĩ này? Trước tiên là các chiến sĩ thủ lĩnh từ cấp ba trở lên, có bao nhiêu người đồng ý nhiều vợ nhiều chồng? Thủ lĩnh đại nhân, anh nói xem.”
Nguyên Chiến không nghĩ ra được gì cả, nơi đó của hắn còn chưa xìu xuống đây này!
Được rồi, sau vụ ba giây đồng hồ, không hiểu sao hắn luôn thấy bất ổn trong người.
Hắn cứ cảm thấy mỗi khi tư tế đại nhân nhìn mình là trong mắt đầy vẻ cười nhạo và... khinh bỉ. Bây giờ cương thành như vậy, nếu chút nữa Mặc mà cho hắn tới chỉ trong ba giây ngay trước mặt mọi người, thì hắn nên làm cái gì bây giờ? Giết sạch người ở đây để diệt khẩu sao?
Kỳ thật Nghiêm Mặc không có nghĩ như vậy, nhưng rất không chịu nổi khi người nào đó cứ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.
Tranh lui ra sau một bước để đảm bảo ánh mắt của tư tế đại nhân có thể hoàn chỉnh dán lên người thủ lĩnh đại nhân.
Nguyên Chiến mở miệng nói câu đầu tiên: “’Một với một’ rất tốt.”
Câu thứ hai: “Trong các thủ lĩnh cấp ba, bọn Liệp, Điêu, Đại Sơn, Bộ Nga đều không phản đối nhiều vợ nhiều chồng, thủ lĩnh dưới cấp hai thì phần lớn là có ý kiến đó.”
Chỉ hai câu đã phải mình thật sạch.
Nghe thấy Điêu cũng không phản đối nhiều vợ nhiều chồng, vẻ mặt Thảo Đinh khẽ biến đổi, cụp mí mắt. Đến bây giờ cô vẫn chưa mang thai, có phải đại nhân nghĩ cô không thể sinh con, nên mới không cần cô nữa?
Nghiêm Mặc không bỏ qua vẻ mặt của những người phụ nữ ở đây, bộ dáng của Thảo Đinh đương nhiên cũng bị hắn nhìn thấy.
Bỗng nhiên hắn rất muốn đập Điêu một trận!
Thảo Đinh đối với hắn mà nói, là cô gái đặc biệt nhất, là người đã giúp hắn nhiều nhất khi hắn vừa đến đây.
Hắn xem Thảo Đinh như học trò của mình, như chị như em, như bạn bè, thì sao có thể để mặc người khác bắt nạt cô!
Đây cũng là lý do mà hắn muốn nâng cao địa vị của phụ nữ ngay từ khi mới thành lập bộ lạc, dù bọn họ có mạnh mẽ cỡ nào, hay có nhiều ưu điểm, thì nếu bọn họ cứ tự xem mình là vật phụ thuộc và sở hữu của đàn ông, thì sao bọn họ có thể tự mình cố gắng, tự tôn, tự trọng, tự lập nổi?
Hắn không phải người dễ đồng cảm, cũng không phải bạn của chị em phụ nữ, hắn chỉ không muốn khi mình biết rõ địa vị của người phụ nữ sẽ bị áp bức theo bước phát triển của xã hội mà vẫn cố ý làm lơ.
Bộ lạc thiếu người, điều này chỉ sợ đến mấy trăm năm sau cũng sẽ không biến đổi, xã hội nguyên thuỷ dù có nhanh chóng phát triển như thế nào, cũng không thể lập tức xuất hiện một vạn nhân khẩu trong khoảng thời gian ngắn để hắn tùy ý sử dụng, hắn không muốn lãng phí số lượng phụ nữ hiện có, mà muốn sắp xếp công việc cho bọn họ, hắn nhất định phải lôi bọn họ ra khỏi bóng lưng của đám đàn ông, để bọn họ biết rõ mình vẫn có thể sống mà không cần đàn ông.
Chỉ khi bọn họ tự tin, thì bọn họ mới có thể đối mặt với đám phụ nữ của bộ lạc khác, dù có bị khinh thường thì vẫn có thể kiêu ngạo ngẩng đầu, làm tốt công việc của mình.
Chỉ khi đàn ông trong bộ lạc nhận thức được phụ nữ không cần bọn họ nuôi, địa vị ngang hàng với bọn họ, thì bọn họ mới không cảm thấy không cách nào chấp nhận được việc bạn đời của mình giúp những người đàn ông khác hoặc xuất đầu lộ diện (Theo cách nghĩ thời xưa, việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện), càng không dám xem phụ nữ là vật lệ thuộc vào mình.
“Được, xem ra có không ít người trong bộ lạc cảm thấy quy tắc một vợ một chồng nên sửa lại, đúng không?”
Nghiêm Mặc nhếch môi.
Mọi người cùng lui về sau một bước.
Nghiêm Mặc: ... Tôi đáng sợ như vậy sao?
“Thủ lĩnh đại nhân, trước khi mở lửa trại, trước hết mời thành viên của hội đồng phán quyết đến phòng họp số hai, tôi có lời muốn nói với bọn họ.”
Nguyên Chiến phẩy tay giao chuyện này cho Tranh. Tranh dùng tốc độ nhanh nhất mà cáo lui.
“Sa Lang, tôi giao toàn bộ an nguy của những người phụ nữ đó cho chị, nếu lại có tên nào dám cưỡng hiếp hoặc bắt ép, thì ngăn cản trước, rồi cảnh cáo, cảnh cáo không được, thì đánh chết không cần bàn cãi! Việc này tôi sẽ cho Băng phối hợp với chị.”
“Vâng, đại nhân!” Sa Lang nghiêm mặt, sát khí đằng đằng rời đi. Có những lời này của tư tế đại nhân, cô làm việc không cần băn khoăn nữa!
Nghiêm Mặc lại ném ra mệnh lệnh thứ ba: “Ô Thần, gọi Điêu tới đây.”
Nghiêm Mặc còn chưa nói hết, Thảo Đinh đã hô: “Đại nhân, không cần đâu!”
Nguyên Chiến muốn nói cái gì đó, nhưng thấy nửa người dưới của mình, lại câm miệng.
“Chị chắc chứ?”
Thảo Đinh gật mạnh đầu: “Đại nhân, đây là chuyện của tôi với Điêu, tôi muốn tự mình giải quyết.”
Thảo Đinh nói xong, tỏ vẻ muốn đi hỗ trợ Sa Lang, trong số những người phụ nữ và bọn trẻ đó có không ít người bị thương bị bệnh, tổ chữa bệnh căn bản không thể lo liệu hết được.
Nghiêm Mặc nhìn theo bóng dáng Thảo Đinh sắp đi ra khỏi cửa, nhịn không được nói: “Chị muốn có con cũng không khó, tôi đã kiểm tra thân thể chị rồi, lúc trước không có là vì chị thường làm việc quá mệt nhọc, thân thể thiếu dinh dưỡng, nếu có con thì cũng dễ bị sinh non, hơn nữa vướng phải tâm lý sợ đứa bé sẽ bị xem như thức ăn nên chị mới không dễ thụ thai. Nhưng bây giờ chị không cần vất vả như trước nữa, cũng không cần lo sợ con mình sẽ bị ăn thịt, chỉ cần điều trị mấy tháng, bất cứ lúc nào chị cũng có thể mang thai.”
Thảo Đinh đưa lưng về phía Nghiêm Mặc, nước mắt chảy xuống.
Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, lại nói: “Cho dù phụ nữ có con, nếu đàn ông muốn người khác, thì cũng sẽ tìm thôi. Thảo Đinh, nhớ kỹ, chị không phải nô lệ, cũng không phải những phụ nữ bình thường, chị là học trò của Nghiêm Mặc, là thủ hạ đắc lực nhất của tôi, chị muốn làm cái gì, cứ nói cho tôi biết.”
“Mặc, cảm ơn cậu.” Thảo Đinh không quay đầu lại, dùng mu bàn tay hung hăng quệt khóe mắt một cái, rồi nhanh chóng rời đi.
“Thật ra...” Nguyên Chiến kéo dài giọng, túm lấy cổ Ô Thần, nhấc cả người nó lên, đi ra ngoài cửa ném một cái, sau đó đóng cửa, cài then chốt.
Ô Thần yên lặng đứng ngoài cửa một phút đồng hồ, thấy bên trong không truyền ra tiếng Nghiêm Mặc dặn dò, mới xoay người rời đi. Nó xuất hiện ở chỗ này, chủ yếu là vì học tập, sư phụ của nó đang bồi dưỡng nó để nó có năng lực xử lý những việc vặt vãnh.
Trong phòng, Nguyên Chiến có chút thương xót và cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Thật ra bản thân Điêu không có ý muốn tìm người khác, tên đó rất thích Thảo Đinh, ở Nguyên Tế cũng không xem Thảo Đinh như nô lệ, bây giờ càng không.”
“Thế vì sao tên đó lại đồng ý chế độ một chồng nhiều vợ?” Nghiêm Mặc đang định tiến vào phòng thuốc liền
quay đầu hỏi.
Nguyên Chiến đi đến phía sau hắn, ôm lấy eo hắn: “Giống Tranh, cũng là vì đám chiến sĩ bên dưới.”
“Sao vừa rồi anh không nói? Không thấy Thảo Đinh khổ sở à?”
Nguyên Chiến trợn mắt nói láo: “Không thấy, bọn tôi thấy Điêu suốt ngày cứ đắc ý nói hắn có một người phụ
nữ tốt, còn có thể muốn làm tình thế nào thì làm thế ấy, hừ hừ.”
Nghiêm Mặc yên lặng thắp một nén nhang cho Điêu, nhưng hắn không có ý định muốn nói chuyện này cho Thảo Đinh biết. Vì không chừng trong lòng Điêu thật sự muốn kiếm một cô khác rồi nhân lúc này bày tỏ nỗi lòng. Dù sao Thảo Đinh rời khỏi Điêu rồi thì cũng sẽ có một đống đàn ông tới khóc la xin cô sống chung với mình.
Hai tên lão đại thiếu đạo đức cứ thế ném chuyện của Điêu ra sau đầu.
Nguyên Chiến còn giải thích cho nhóm chiến sĩ thủ lĩnh: “Rất nhiều người trong số họ không phải không ủng hộ chế độ một vợ một chồng, mà là cảm thấy người nào muốn một thì một, muốn nhiều thì nhiều, tùy người đó, chỉ cần không ảnh hưởng tới bộ lạc là được.”
“Sao mà không ảnh hưởng? Anh cho rằng tôi không nghĩ tới việc để ba người cùng sống chung?”
Nói thật, Nghiêm Mặc cũng không phản đối và không phản cảm việc một chồng nhiều vợ hay một vợ nhiều chồng, chỉ cần cam tâm tình nguyện, cả nhà không gây ra chuyện động trời gì, thì hắn sẽ không quan tâm xem là ai cưới ai, hay gả đi bao nhiêu người. Hắn chỉ phản đối việc các chiến sĩ xem bạn đời của mình là vật sở hữu, xem phụ nữ và chiến nô là vật phẩm có thể chọn lựa và tùy ý ăn hiếp.
Hắn đưa ra chế độ một vợ một chồng là để tận lực tránh việc kẻ yếu trở thành vật phụ thuộc vào kẻ mạnh, hắn sợ nếu loại tình huống này cứ tiếp tục phát triển thì sẽ biến thành tập tính, đến lúc đó kẻ yếu sẽ cảm thấy mình vô dụng cũng không sao, chỉ cần có người chịu nuôi là được, mà vì để không bị vứt bỏ, kẻ yếu sẽ xu nịnh kẻ mạnh, cho dù có bị ngược đãi, cũng sẽ vì đủ loại nguyên do mà nhẫn nhịn.
Đương nhiên, quan trọng hơn hết là chế độ một chồng nhiều vợ và một vợ nhiều chồng sẽ gây bất lợi đối với xã hội, nói hơi cực đoan một chút thì, một chiến sĩ cường đại có khả năng sinh dục mạnh, chỉ cần dựa vào việc cưới vợ sinh con là có thể lập nên một chi đội, bởi vì con kẻ đó, cháu chắt chút chít sẽ tiếp tục mang tới cho kẻ đó nhiều hậu đại hơn.
Hắn cũng giải thích với Nguyên Chiến như vậy: “Nếu một chiến sĩ cường đại có thể sở hữu nhiều phụ nữ, vậy
khi phụ nữ không nhiều lắm, các tộc nhân khác phải làm sao? Vì sao có vài bộ lạc lại bị diệt từ bên trong? Cướp đoạt phụ nữ chính là nguyên nhân.”
“Cho dù bộ lạc có nhiều phụ nữ, thì khi các chiến sĩ cường đại lựa chọn ra người tốt nhất, khỏe mạnh nhất, những người cá biệt đó sẽ bị chọn hết, số còn lại đều là người già, xấu, các tộc nhân khác có chịu không? Mà giữa các chiến sĩ cường đại, có thể khai chiến chỉ vì cướp đoạt một người phụ nữ xinh đẹp không?”
“Một chiến sĩ có nhiều phụ nữ, chỉ cần năng lực sinh dục
không tồi, hắn sẽ có rất nhiều con cháu, khi bộ lạc bắt đầu mở ra chế độ tư hữu, anh nói xem đám anh chị em đó có vì tài sản của cha mà giành nhau đến mày chết tao sống không? Nếu đó là chiến sĩ thủ lĩnh, vậy con cái hắn có muốn cướp đoạt vị trí thủ lĩnh không?”
“Một vợ nhiều chồng sẽ tạo ra tình trạng hôn phối không đều cho dân cư bộ lạc, lúc phụ nữ ít thì còn có thể duy trì, nhưng khi phụ nữ nhiều, thì chế độ này chỉ sợ sẽ tự động tan rã. Cứ như vậy, nếu quy tắc bộ lạc cho phép nhiều vợ nhiều chồng, khi một vợ nhiều chồng không tồn tại hoặc chiếm tỉ lệ ít, số còn lại sẽ là một chồng nhiều vợ.”
Cuối cùng Nghiêm Mặc thở dài: “Chế độ một vợ một chồng tuy không thể hoàn toàn ngăn chặn những tình huống mà tôi nói, nhưng ít ra vẫn có thể giảm thiểu đôi chút, còn có thể khiến vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, yêu thương nhau, phân chia tài sản gia đình cũng sẽ tương đối rõ ràng, khi thật sự không muốn ở bên nhau, cũng sẽ dễ dàng chia tay.”
“Cậu phân tích như vậy, tôi mới hiểu ra, sau này quy tắc một vợ một chồng trong bộ lạc sẽ không thay đổi, không hạn chế giới tính.” Nguyên Chiến xoay người Nghiêm Mặc lại, sửa hướng đi khác, đẩy hắn lên lầu hai: “Chuyện kỹ càng tỉ mỉ tôi sẽ nói cho thành viên của hội đồng phán quyết, cậu phụ trách vai ác là được.”
“Anh làm gì vậy? Tôi muốn tới phòng thuốc chế thuốc.” Nghiêm Mặc nhíu mày.
“Triệu tập thành viên của hội đồng phán quyết cần có thời gian.”
“Thời gian đó thì có bao nhiêu chứ?”
“Chắc chắn là hơn ba mươi phút.”
Nghiêm Mặc bị hắn chọc tức đến phì cười: “Trong đầu anh suốt ngày chỉ nghĩ được mấy cái đó thôi hả?”
“Tôi đâu có bị thiến, chẳng lẽ cậu không muốn?” Mò tay xuống.
Nghiêm Mặc: “...” Phát hiện mình đúng là cũng muốn, thân thể này bắt đầu có ham muốn và nhu cầu của thiếu niên bình thường rồi.
Nguyên Chiến vừa thấy vẻ mặt Nghiêm Mặc thay đổi, lập tức bế hắn lên, đi vào phòng ngủ trên lầu hai.
Trước khi lửa trại bắt đầu, bắt đầu từ các chiến sĩ thủ lĩnh cấp cao nhất truyền xuống, có một mệnh lệnh đang lặng lẽ khuếch tán trong các chiến sĩ lẫn những tộc nhân bình thường.
“Không cho phép chạm vào những người phụ nữ đó, càng không cho phép bức ép!”
Đám chiến sĩ lưu manh rất thất vọng, bọn họ còn tưởng đêm nay có thể hưởng thụ một phen, nào ngờ cấp trên lại hạ lệnh không cho bọn họ chạm vào những người phụ nữ đó.
“Không muốn ăn roi vì tội cưỡng hiếp thì tốt nhất là cột cho chặt cái váy da của mình đi!” Chiến sĩ thủ lĩnh các cấp cảnh cáo từng người một, nhất là cái đám đang ngo ngoe rục rịch.
“Có thấy tên ác lang kia không? Thằng Băng ấy. Hắn đang nhìn chằm chằm tụi bây.”
“Người Nguyên Tế muốn gia nhập, Mặc đại nhân không chịu nhận. Bộ các người muốn bị ném ra khỏi Cửu Nguyên sao?”
“Không phải mấy cô đó không cho các người thân mật, nhưng Mặc đại nhân và thủ lĩnh đều đã nói, tuyệt đối không được phép bức ép!”
“Các cô ấy đã gầy thành cái dạng gì rồi? Vừa bẩn vừa hôi, trước tiên phải điều dưỡng, chờ sau một đoạn thời gian, xấu đẹp thế nào sẽ nhìn ra được, không cần gấp gáp ngay trong đêm nay.”
Cũng may Cửu Nguyên bây giờ không nhiều người lắm, dễ quản lý, mệnh lệnh vừa truyền xuống, cho dù có gấp thế nào, có oán hận ra sao thì cũng không có mấy tên thật sự dám cãi lời, nhưng ‘không có mấy tên’ không có nghĩa là một tên cũng không có, bởi vì đám người nguyên thủy bọn họ luôn có cái tâm lý ngu xuẩn hy vọng mình gặp may...
Đêm nay Băng và đội duy trì trật tự có nhiệm vụ rất nặng, bọn họ phải canh chừng những người phụ nữ và lũ trẻ, phòng ngừa bọn họ bị ăn hiếp, còn phải phòng ngừa bọn họ đột nhiên não bị chập mạch mà bỏ trốn hoặc làm ra sự tình không thể hiểu được.
Hơn nữa, tư tế đại nhân đã đặc biệt dặn dò ngày mai muốn lôi đầu hết đám ‘ví dụ điển hình’ ra, còn việc “ví dụ điển hình’ từ đâu ra?
Ha hả, vậy phải xem hoả nhãn kim tinh của đội duy trì trật tự đêm nay phát huy được tới mức nào!