*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

852d50f95fd9a1512e85daeae93a188c

“Tôi đây nói ít đi một câu! Rồi xem Nguyên Chiến với các anh làm ra cái gì hả?!”

Nghiêm Mặc xoa xoa trán, dùng bút than viết viết vẽ vẽ lên phiến đá.

Phía sau có người đến gần, một bàn tay to sồ thô ráp đặt lên cổ hắn, nhẹ nhàng xoa nắn.

“A ~”

Cảm giác tê dại truyền đến từ cổ chạy xuống dọc theo sống lưng rồi tản ra xung quanh, Nghiêm Mặc thoải mái đến mức nhịn không được rên rỉ một tiếng, cơ bắp thả lỏng.

“Xoa bóp cả hai bên nữa, đừng mạnh quá... đúng rồi, a ~!” Nghiêm Mặc nhắm mắt lại.

“Thoải mái?”

“Ừm.” Người nào đó thoải mái đến mức nước mắt sinh lý tràn ra ở khóe.

Bàn tay to, rắn chắc, ấm áp, có nhiều vết chai xoa bóp từ cổ đến hõm vai, rồi đi xuống, lấy sống lưng hắn làm trung tâm, bàn tay xoa bóp theo hình bán cung ra hai bên sườn.

“A ~a ~”

Thật sự rất thoải mái, cảm giác tê dại giống như bị điện giật vậy, giật cho dây thần kinh hắn muốn mềm nhũn.

Có thứ kỳ quái nào đó đang đâm vào lưng hắn.

“Cậu rên rỉ thật là...” Có lẽ không nghĩ ra được từ nào thích hợp, nên chỉ đành hàm hồ một tiếng, sau đó có một khoang miệng ẩm ướt ngậm lấy vành tai Nghiêm Mặc, đầu lưỡi chọc vào trong liếm láp, bàn tay đang xoa bóp cũng vòng ra phía trước, thò vào trong áo hắn sờ mó.

Nghiêm Mặc mở mắt, mặt không chút cảm xúc túm lấy cái tay kia vứt ra ngoài, gõ gõ phiến đá: “Chúng ta lập ra vài hạng mục đi, về sau bộ lạc sẽ kiếm thêm nhiều nô lệ, mua cũng được, nhặt cũng được, cướp cũng được. Số nô lệ đó không thể vừa đến đã trở thành con dân Cửu Nguyên, nếu không sẽ rất bất công với các con dân vốn có của Cửu Nguyên. Hơn nữa, có được tự do quá dễ dàng sẽ không biết quý trọng, nói không chừng còn tạo ra tai hoạ ngầm cho chúng ta. Anh có nghe tôi nói không đấy?”

“Nói đi, tôi nghe mà.”

“Không được cọ nữa!”

“Vậy cậu cầm nó đi.”

“... Ba giây đồng hồ.”

“Cái gì?”

“Lại đây, chỉ cần anh không sợ bị đả kích.”

Nguyên Chiến vừa thấy Nghiêm Mặc vươn tay, hai mắt liền sáng rực, hồ hởi vén váy da lên, giao bản thân vào tay đối phương.

Ba giây đồng hồ, không nhiều không ít.

Nguyên Chiến: “...”

Nghiêm Mặc đứng dậy đi sang một bên, múc nước rửa tay, thong thả ung dung hỏi: “Có thể nói chuyện chính chưa?”

Sau khi thảo luận, Nghiêm Mặc viết ra một phần cách thức để nô lệ chuộc thân, cuối cùng đưa cho toàn thể thành viên của hội đồng phán quyết xem, rồi tất cả đều tán thành.

Nói ngắn gọn thì, những nô lệ tới Cửu Nguyên, dù là già trẻ gái trai, toàn bộ đều đổi thành thân phận ‘đứa ở’, quyền lợi và nghĩa vụ giống như con dân bình thường của Cửu Nguyên, nhưng phải ký vào bản thỏa thuận hợp tác lao động, một phần trong số thù lao mà bọn họ được trả sẽ bị khấu trừ làm tiền chuộc thân, khi chưa trả xong phần tiền này thì không thể rời khỏi Cửu Nguyên, nếu dám bỏ trốn hoặc phản bội trong kỳ hạn chuộc thân thì sẽ bị xem như mặt hàng giao dịch, bán cho bộ lạc khác.

Bởi vì không phải nô lệ nào cũng hiểu ngôn ngữ thông dụng, vì để bọn họ hiểu rõ quy tắc của bộ lạc, Nghiêm Mặc mới gọi toàn bộ tập trung lại rồi tự mình giải thích các quy tắc của bộ lạc.

Ngoại trừ hơn hai trăm dã nhân lần trước mang về từ bên ngoài, phần lớn các nữ nô và bọn nhỏ lắng nghe bên dưới đều có vẻ mặt chết lặng, cũng có vài người ôm hi vọng đối với tương lai, nhưng bọn họ không tin Cửu Nguyên, càng không tin cậu tư tế thiếu niên cao cao tại thượng này.

Nghiêm Mặc thu hết vẻ mặt của những người này vào trong mắt, hắn không vội vã nói những lời kích động nhân tâm, cũng không vội vã giúp những người này dung nhập vào Cửu Nguyên.

Hắn muốn nhiều nô lệ như vậy vốn dĩ là để bọn họ làm việc, thuận tiện giảm điểm cặn bã cho hắn, chứ không phải vì cứu rỗi bọn họ, mà hắn cũng không tốt bụng tới mức đi làm bác sĩ tâm lý cho họ.

Cửu Nguyên có tốt hay không, tới đây có đáng giá hay không, sau một thời gian, những người này sẽ tự hiểu được.

Nhưng mà... tình huống bây giờ hình như có gì đó không đúng lắm.

Hắn biết muốn hoàn toàn thu phục được những nô lệ trên danh nghĩa bị trao đổi này sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng cũng không đến mức bị bọn họ bài xích thế này đi?

Nhìn ánh mắt từng người trong số họ xem!

Những người phụ nữ đó, lũ trẻ cũng vậy, đều dùng một loại ánh mắt ‘đừng tưởng rằng tôi không biết cậu là tên lừa đảo” mà nhìn hắn, có vài người còn lộ ra vẻ cười nhạo, cũng có người dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn hắn.

Nghiêm Mặc tuyên bố tối nay sẽ có lửa trại hoan nghênh, rồi bước xuống đài.

“Gọi Thảo Đinh tới đây.”

“Vâng.” Đinh Ninh thấy vẻ mặt Nghiêm Mặc âm trầm, không dám hỏi nhiều, lập tức chạy đi truyền lời.

Nghiêm Mặc liếc mắt nhìn Tranh, sau đó vỗ Đinh Phi một cái, bảo cậu ta cũng gọi Tranh qua.

Tranh bị Đinh Phi gọi, ngẩng đầu nhìn về phía này, không do dự mấy đã đổi hướng đi tới chỗ Nghiêm Mặc.

“Tranh, tôi có việc muốn hỏi anh.”

Tranh thấy vẻ mặt Nghiêm Mặc quá khó coi, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc: “Mời hỏi.”

“Anh đi theo tôi.” Quảng trường không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

Tranh đi một đường mà không nghe thấy tư tế hỏi chuyện, mãi cho đến khi Thảo Đinh mang theo chút thấp thỏm, cùng Đinh Ninh chạy đằng sau đến căn nhà trong khu rừng nhỏ gặp tư tế, anh mới biết tư tế đại nhân đang tức giận vì điều gì.

Nghiêm Mặc nhìn thấy Thảo Đinh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“A?” Thảo Đinh không kịp phản ứng.

Nghiêm Mặc không có kiên nhẫn nói: “Tôi muốn biết những người phụ nữ và lũ trẻ đó sau khi được đưa tới đã có chuyện đặc biệt gì xảy ra mà các anh không nói cho tôi biết.”

Tranh có một loại cảm giác bất ổn.

Thảo Đinh lập tức hiểu ra, cô há miệng rồi lại khép miệng, cứ như không biết nên trả lời như thế nào. Cô đưa mắt nhìn Tranh.

“Thảo Đinh!”

Thảo Đinh hoảng sợ, theo bản năng quỳ phịch xuống, liền bị Nghiêm Mặc quát: “Chị dám quỳ thử xem! Đứng lên nói chuyện cho tôi!”

“Vâng, đại nhân.” Thảo Đinh không dám giấu diếm nữa: “Bọn tôi không có cố ý giấu ngài, chỉ cảm thấy chuyện này không phải chuyện gì lớn, tất cả mọi người đều cảm thấy không cần thiết phải nói cho ngài biết.”

“Nói!”

Thảo Đinh run lên, lập tức nói: “Có vài chiến sĩ tới chọn phụ nữ, chọn xong liền ngủ với bọn họ, có người ngủ với vài cô, còn có mấy người ngủ chung với một cô. Những người phụ nữ đó phần lớn đều không dám phản kháng, có vài cô còn rất vui, bởi vì các chiến sĩ mang thức ăn tới cho các cô, nhưng cũng có vài cô phản kháng rồi bị đánh...”

“Mẹ kiếp!!” Nghiêm Mặc tức đến mức chửi ầm lên: “Tôi rõ ràng đã nói với Mãnh và Lam Điệp, không cho bọn họ động tới những người phụ nữ đó, bọn họ không truyền lời lại hay sao hả?!”

Thảo Đinh chưa bao giờ thấy Nghiêm Mặc tức giận tới vậy, giọng nói đã phát run: “Không phải bọn Lam Điệp đại nhân, là, là hai ngày sau khi trở về...”

“Có những ai? Lôi đầu chúng ra hết cho tôi!”

“Mặc đại nhân...” Tranh cũng có chút kinh sợ khi Nghiêm Mặc tức giận.

Nghiêm Mặc không đợi Tranh nói tiếp, xoay mặt lại quát: “Tôi đây nói ít đi một câu! Rồi xem Nguyên Chiến với các anh làm ra cái gì hả?! Mẹ nó! Các anh không nghĩ tới sẽ có loại tình huống này phát sinh à? Hay các anh cảm thấy loại chuyện này là bình thường? Hả?”

Cho dù trong lòng Tranh thật sự cho rằng loại chuyện này là rất bình thường, thì bây giờ anh cũng không dám mở miệng thừa nhận.

“Ngay bây giờ! Ngay lập tức! Đi lôi đầu lũ khốn không quản được nửa người dưới của mình ra cho tôi! Bắt hết lại!”

Tranh thấp giọng nói: “Đại nhân, có khá nhiều người, nếu bắt hết thì...”

“Khá nhiều?” Nghiêm Mặc tức đến mức phì cười, rống to một tiếng với người gác ngoài cửa: “Đi gọi Nguyên Chiến tới đây cho tôi!”

Nguyên Chiến đang bàn chuyện với các chiến sĩ thủ lĩnh, Tranh vốn dĩ cũng phải tham gia, nhưng nghe nói Tranh bị tư tế gọi đi, nên bọn họ mới không chờ anh.

Mười mấy tên thủ lĩnh hi hi ha ha, rất nhiều người đều hỏi thủ lĩnh của bọn họ, xem xem việc chọn phụ nữ có thể dựa theo cấp bậc chiến sĩ để chọn không?

“Thủ lĩnh, cái quy tắc một người chỉ có thể ngủ với một người quá mức nghiêm khắc rồi, các chiến sĩ cường đại thì một cô làm sao đủ? Lúc kỳ kinh nguyệt của các cô thì các chiến sĩ phải làm sao đây? Phải đi ngủ với anh em của mình sao?”

“Còn nữa, bộ lạc không cho phép có nô lệ là quá kỳ quái rồi, chúng ta cực khổ liều chết săn thú bên ngoài, trở về còn phải nuôi đám đàn bà nhóc con tộc khác, mắc gì?”

“Bọn Sa Lang ngăn không cho các chiến sĩ đi tìm đám phụ nữ đó, còn nói đám phụ nữ đó phải tự nguyện mới được, ha, các anh không thấy cảnh tôi xách thịt nướng đi qua thì có bao nhiêu cô nhào lên đâu, có được bao nhiêu cô là không muốn chứ?”

“Quy tắc của bộ lạc cần phải sửa lại, ngay cả các người lùn cũng không có vụ ‘một chọi một’. Nếu là trước kia, phụ nữ còn ít thì không tính, nhưng bây giờ phụ nữ nhiều như vậy, hơn nữa chúng ta dùng muối đỏ là muốn đổi bao nhiêu thì đổi được bấy nhiêu, cần gì phải nhất quyết ‘một chọi một’?”

Nguyên Chiến mặc kệ đám chiến sĩ đó kêu gào, chờ bọn hắn nói đủ rồi, mới chuyển mắt nhìn mấy đại thủ lĩnh Liệp, Bộ Nga, Đại Sơn, Băng: “Mấy anh nghĩ sao?”

Đại Sơn nói đúng trọng tâm: “Nếu phụ nữ nhiều, vậy chỉ cần chiến sĩ có thể nuôi được, thì thêm vài người cũng không có gì.”

Bộ Nga nhấc tay: “Tôi cũng nghĩ giống Đại Sơn.”

Băng đập cái ly gỗ xuống bàn thật mạnh, lạnh mặt nói: “Nếu tư tế đại nhân đã đưa ra quy tắc như vậy, thì tất nhiên là có lý do của cậu ấy, ai dám làm trái với quy tắc của bộ lạc thử xem!”

Liệp nhíu mày: “Cũng có nhiều người cùng thích một cô hoặc một cậu, nếu cứ mặc định như vậy thì thật vô vị, chẳng phải lúc trước tư tế đại nhân đã đồng ý cho nhà Tát Vũ hai nam cưới một nữ đó sao?”

Điêu mở miệng châm chọc Băng: “Mày thật đúng là con ngoan của tư tế, hồi trước ở Nguyên Tế thì nghe lời lão Thu Thực, Thu Thực bỏ mày, giờ chạy tới ôm đùi Mặc đại nhân, có phải Mặc đại nhân bảo mày đi ngủ với đàn ông, mày cũng chịu không?”

“Chỉ cần cậu ấy nói ra miệng.” Băng vậy mà có thể cười được: “Chẳng lẽ Mặc đại nhân bảo mày làm chuyện gì, mày dám trái lời? Hay mày muốn phản bội Mặc đại nhân.”

Sắc mặt Điêu thay đổi: “Mày nói bậy cái gì đó! Tao nói không nghe theo lời Mặc đại nhân hồi nào, bây giờ chúng ta đang thảo luận về...”

“Bây giờ mấy người đang thảo luận về việc làm sao để thay đổi quy tắc mà Mặc đại nhân đặt ra! Nếu thật sự không thích quy tắc mà Mặc đại nhân đặt ra, thì đi mà tìm bộ lạc khác, Nguyên Tế còn đó, bọn họ cho phép chiến sĩ có nô lệ, cũng không ngăn cấm chiến sĩ có được nhiều phụ nữ hoặc đàn ông, sao các người không đi? Đúng rồi, người lùn cũng cho phép đấy, các người cũng có thể gia nhập tộc người lùn!”

Lời này của Băng đã làm hắn đắc tội với tất cả chiến sĩ thủ lĩnh, vốn dĩ nội dung công tác của hắn đã khiến rất nhiều người ghét rồi, điều này càng khiến nhiều người tức giận hơn nữa, ngoại trừ mấy chiến sĩ lớn tuổi ổn trọng, đại đa số các chiến sĩ thủ lĩnh khác đều bắt đầu phỉ nhổ hắn.

Băng không hề lung lay hay lùi bước, dù là ai phỉ nhổ, hắn đều có thể bật trở lại.

“Quy tắc của bộ lạc nói cưỡng hiếp là có tội, mà lúc sáng Mặc đại nhân đã nói rất rõ ràng, những người phụ nữ và lũ trẻ đó đã là con dân của bộ lạc, bọn họ không phải nô lệ, một lát nữa thảo luận xong, khi tao bước ra khỏi cánh cửa này, nếu để tao phát hiện có kẻ nào cưỡng hiếp những người phụ nữ đó, tao sẽ bắt tên đó lại! Đánh chết nó ngay trước mặt tất cả dân cư của bộ lạc!”

“Băng!! Cái thằng chó chết này! Mày cứng không nổi thì cũng đừng kéo người khác xuống...”

“Ầm ầm.” Cửa gỗ bị đập rầm rầm, có chiến sĩ mở cửa ra tiến vào, chạy đến trước mặt Nguyên Chiến, kề vào tai hắn thấp giọng nói một câu.

Nguyên Chiến gõ ngón tay xuống mặt bàn, đứng dậy, trước khi đi mặt không cảm xúc nói với đám người ngồi trong đại sảnh: “Trước hết không cho các chiến sĩ động vào những người phụ nữ đó, quy tắc của bộ lạc có thay đổi hay không, chờ tôi và tư tế đại nhân thương lượng xong rồi sẽ quyết định. Nếu có người dám cưỡng hiếp, Băng, kẻ nên bắt thì cứ bắt, các chiến sĩ thủ lĩnh cũng vậy.”

Các chiến sĩ thủ lĩnh không ngờ thủ lĩnh lại hạ lệnh như thế, ai nấy đều kinh ngạc.

“Ha hả.” Băng tặng cho đám chiến sĩ thủ lĩnh nãy giờ mắng hắn hai tiếng cười lạnh, rồi đẩy ghế ra, đi theo sau Nguyên Chiến. Thân là thủ lĩnh đội duy trì trật tự của bộ lạc, mỗi ngày không biết có bao nhiêu chuyện lông gà vỏ tỏi cần hắn xử lý, hắn không có thời gian cãi lộn với đám người ngu xuẩn, não không to bằng cơ bắp này.

Nguyên Chiến vừa vào cửa đã bị Nghiêm Mặc mắng cho máu chó đầy đầu.

Hắn yên lặng lau mớ nước miếng văng lên mặt mình, quét mắt nhìn quanh nhà một vòng.

Tranh, Thảo Đinh, còn có Sa Lang, Tát Vân, Ô Thần, Bàng Trạch phụ trách sắp xếp cho những người phụ nữ và bọn trẻ đó cũng bị kêu tới, cùng hành lễ với Nguyên Chiến.

Nhìn thấy vẻ mặt thê thảm muốn chết của mấy người này khi bị mắng, tâm lý của Nguyên Chiến cũng cân bằng trở lại: “Vừa rồi tôi đã nói với các chiến sĩ thủ lĩnh, không cho bất luận kẻ nào động vào những người phụ nữ đó, nếu có người tái phạm, thì xử trí dựa theo quy tắc của bộ lạc.”

“Có phải các người cũng cảm thấy loại chuyện này căn bản chẳng là gì đúng không?”

Vốn dĩ đã chẳng là gì! Có vài người nói thầm trong lòng.

Nghiêm Mặc nhìn vẻ mặt của những người này, thu lại ý muốn giải thích cho bọn họ.

“So với các người, tôi thật mẹ nó có lương tâm mà.” Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc cảm thấy nhân phẩm của mình cao thượng tới vậy.

Hắn thật ngu, nói chuyện nhân quyền tôn nghiêm với lũ người nguyên thủy này làm cái gì?

Xem đi, hắn chỉ cần hạ lệnh thôi là được rồi.

Kẻ nào dám trái lệnh hắn, vậy đánh đến khi biết nghe lời thì thôi!

Chẳng phải các người không cần nhân quyền sao? Vậy tôi đây không ban cho các người nữa, về sau bố mày nói cái gì thì chính là cái đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play