Doãn Y Ngưng hôm nay cảm thấy rất thích ý bởi vì cô bé có thể đi tham quan khắp các nơi trong bệnh viện. Cả tuần nay cô cảm thấy bản thân mình bức rức lại rất bực bội ... muốn hỏi tại sao ư?
Đơn giản vì mỗi lần cô nhóc lén trốn xuống giường bệnh là y như rằng ca ca sẽ từ nơi nào đó xuất hiện sau đó sẽ cằn nhằn...cằn nhằn và cằn nhằn... những khi đó cô nhóc rất muốn khóc. Ca ca thật xấu... chỉ biết khi dễ Ngưng nhi.
Nhưng hôm nay thì khác vì ca ca sẽ đi công tác suốt cả một tuần lễ vì lẽ đó tiểu Y Ngưng thuộc quyền giám sát của Đông Phương Vũ. Nha đầu này vẫn không hề hay biết một sự thật rất ư là đáng sợ đó là cô nhóc vừa tránh thoát khỏi móng vuốt hồ ly nhưng lại vừa lúc rơi vào tay sói.
Đông Phương Vũ nhếch môi nhìn cô nhóc đang tung tăng nơi vườn hoa sau đó vẻ mặt tò mò chỉ hướng ngôi nhà kính trong khoảng đất trống kéo tay hắn hỏi.
"Vũ ca ca... đó là nơi nào a~?"
Đông Phương Vũ khẽ mím môi cười cười, nụ cười ma mị đầy ẩn ý chợt hiện ra rồi biến mất rất nhanh khiến người ta cứ có cảm giác vừa rồi nụ cười kia chỉ là ảo giác.
Đằng sau cặp kính mắt một tia sáng chợt lóe ra chỉ thấy Đông Phương Vũ giang tay ẵm bé con nào đó vào lòng rồi xải bước đi tới căn phòng kính cô vừa hỏi.
Doãn Y Ngưng mở to mắt tò mò nhìn khung cảnh càng ngày càng gần.
"Là nơi sẽ cho muội thật thoải mái~ bảo bối sẽ rất thích nhar~"
"Ngưng nhi sẽ thích sao?" nhưng mà... sao giọng của Vũ ca ca lại ... gian như thế a~ Không muốn đâu~
Đông Phương Vũ bước chân vào căn phòng kính sau đó khóa cửa lại rồi ẵm tiểu nha đầu đi tham quan xung quanh.
Đây là một căn phòng ...không nói đúng hơn là một khu vườn nhỏ tuyệt đẹp... trong vườn cây cối bao quanh xung quanh khiến từ xa nhìn lại chỉ như là một quả cầu màu xanh tươi mát. Ở chính giữa khu vườn là một hồ nước nhỏ, nơi giữa hồ có một cái đình xinh xắn cùng một chiếc giường to.
Doãn Y Ngưng cảm thấy cô thật thích nơi này. Nhất là chiếc giường có bốn cây cột nơi góc giường, trên những cây cột đều có một dải mạn sa làm cho người ta cảm giác bồng bềnh, huyền ảo.
Đông Phương Vũ đặt cô bé nằm lên chiếc giường nhỏ rồi lấy từng dải mạn sa cột tay và chân cô vào bốn góc cột. Doãn Y Ngưng nghiên đầu tò mò nhìn đang bận rộn Vũ ca ca liền há miệng hỏi.
"Vũ ca ca sao lại cột Ngưng nhi nha~?" ách... tư thế này khiến cả người cô bị cố định không thể nhúc nhích được. Ngô~ nếu bị muỗi chích thì phải làm sao nha?
"Ngoan ngoãn tiểu Ngưng ... chúng ta sẽ chơi một trò chơi được không a~?" Đông Phương Vũ cười cười hỏi ý kiến cô nhóc... nếu bỏ qua cái nụ cười tà tứ nửa miệng của hắn thì có lẽ sẽ đáng tin hơn. Bất quá Y Ngưng của chúng ta không biết là được.
Đông Phương Vũ cúi người hàm trụ đôi môi anh đào hắn mong nhớ ngày đêm, mềm mềm lại ngọt ngào khiến hắn muốn ngừng mà không được.
Bàn tay nhẹ bao trùm lên hạt đậu nơi ngực cách lớp áo nhẹ xoa nắn. Tiểu Y Ngưng há miệng thở dốc rước lấy chiếc lưỡi nhanh chóng đưa vào. Chơi đùa được một lúc Đông Phương Vũ dời miệng mình ra chỗ khác kéo theo sợi tơ dài mỏng nơi khóe môi tiểu Y Ngưng.
Tiểu nha đầu lúc này đã cảm thấy mơ hồ, cô há miệng thở hỗn hển khiến Đông Phương Vũ rất hài lòng. Thật là nhạy cảm tiểu gia hỏa.
Bàn tay hắn vừa xoa nắn cơ thể bé bỏng của cô vừa cởi đi từng chiếc cúc áo, chỉ chốc lát sau cả cơ thể nhỏ bé của cô chỉ còn chiếc quần lót bé nhỏ.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ từng tấc da thịt trên người cô để lại từng dấu dâu tây đầy mê người. Làn da trắng nõn của cô trở nên hồng hào lại tỏa ra hương hoa thơm ngát khiến Đông Phương Vũ cảm thấy tiểu đệ của mình như phồng lên.
Với tay lấy cây kéo tỉa cây gần đó Đông Phương Vũ từ từ cắt đi vật duy nhất còn sót lại trên người cô sau đó hắn đưa tay sờ nơi u cốc bé nhỏ Đông Phương Vũ nhẹ nhàng xoa nắn, lại miết lại chà xát khe huyệt cô bé. Chất dịch từ từ chảy ra mùi vị càng thêm ngọt ngào...
Vũ ca ca~
"Ân~ Vũ ca ca~"
Tiểu Y Ngưng bỗng nức nở khi thấy Đông Phương Vũ vùi đầu vào nơi bí ẩn giữa hai chân cô. Sau đó là một cảm giác tê dại truyền tới, cả người cô khẽ run nhè nhẹ rồi một thứ gì đó ẩm ướt lại ấm áp lướt nhẹ qua hạt trân châu đang cứng dần.
"Ar~ Vũ ca ca~ Không muốn~ Y Ngưng muốn đi tè~ Ô...ô..~"
"Vũ ca ca~"
Đông Phương Vũ ngẩng đầu nhìn ánh mắt vô thần bảo bối của hắn khẽ cười, cánh môi hắn bóng loáng đầy chất dịch ngọt ngào... cô có vẻ ngon miệng hơn những gì hắn nghĩ...
"Bảo bối~ Ngươi có thể tè nha~ sau đó ... Vũ ca ca sẽ giúp muội liếm sạch ... Ân~"
Đầu lưỡi linh hoạt liếm nhẹ khe huyệt rồi xoắn tròn hạt châu sau đó nhẹ tách lấy cánh hoa rồi duỗi chiếc lưỡi dài ra vào hoa huyệt ấm áp.
"Vũ ca ca~ Y Ngưng không chịu nỗi nữa a~ Muốn tè... ô ô... Vũ...Vũ ca ca~ Ar~"
Lại hôn một cái miệng nhỏ anh đào Đông Phương Vũ cảm thấy muốn nghe một cái gì đó thật kích thích...
Một tay vừa xoa tiểu huyệt đang run rẩy vì vừa qua cơn cao trào, một tay lại vân vê nhũ hoa bé bỏng Đông Phương Vũ duỗi cái lưỡi liếm láp vành tai mẫn cảm của cô nhóc.
"Bảo bối thoải mái không a~?" giọng nói khàn khàn tà ác vang lên khiến Y Ngưng nức nở thành tiếng... cơ thể cô kì lạ quá....nó cứ nóng nóng lại rất bức rứt a~
"Bảo bối ngoan trả lời Vũ ca ca a~" bàn tay lại đẩy đưa trong hoa huyệt sâu dần nhưng vẫn né tấm màng mỏng. Ngón tay bị bao bọc một cách ấm áp khiến hắn cảm thấy thật kích thích.
"Ân~ thoải... thoải mái~ ar~"
Doãn Y Ngưng khẽ lắc đầu một cách vô thức, cô cảm thấy cơ thể mình như bay bổng giữa những đám mây... bồng bềnh không nơi dừng lại.
"Ngar~ nói cho Vũ ca ca biết ta đang sờ nơi nào trên người muội nhar~"
Đang sờ nơi nào? Không biết~ Y Ngưng không biết a~
Thấy tiểu nha đầu lắc đầu một cách mờ mịt Đông Phương Vũ càng cảm thấy hứng thú. Ta sẽ dạy muội ar~
"Ta đang sờ vào tiểu hoa huyệt của muội ar~"
"Ân~ Tiểu hoa... huyệt của Y ...Ngưng~"
"Bảo bối thật ngoan~ ta còn đang liếm nhẹ nhũ hoa bé nhỏ của muội ar~"
"Ar~ Nhũ hoa ...của muội~"
Tiểu dâm oa... muội làm ta càng thêm muốn khi dễ muội a~
"Vũ ca ca~ sờ hoa huyệt... nó...nó thật ngứa...hức~"
Ngứa sao? Muốn được côn thịt của Vũ ca ca thao sao? Không được ngar~ Muội còn quá nhỏ... từ từ sẽ tới nhar bảo bối~
Khục ...khục... cuối cùng cũng xong chap cuối của ngày hnay... vi H nha~...
Ai không thích cứ nói nhá....
=]] ngủ ngon các nàng....
Sao sao đát~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT