Khi hắn trở lại thì thấy con sói đuôi to ấy đang cho bảo bối muội muội của hắn ăn, còn dỗ cô ngủ...
Rồi thỉnh thoảng hắn lại tìm cách sai anh đi đây, đi đó để một mình gần gũi với muội muội... Nằm tào... bây giờ nghĩ lại Doãn Mặc cảm thấy hắn ngu đến cỡ đó, cứ bị tên sói đội lốt người này chi đến chi đi như con dế.
Doãn Mặc cảm thấy đây có lẽ là vết nhơ của cả đời hắn. Nhưng hắn lại không biết đây không phải là vết nhơ cuối cùng. Người ta nói "Nhơ nhơ càng khỏe mạnh" không phải sao?
"Đã bao lâu?" Đông Phương Vũ trầm giọng hỏi.
"Năm trước." Doãn Mặc mím môi trả lời.
"Ta muốn hỏi bắt đầu điều giáo đã bao lâu?" Đông Phương Vũ khẽ cau mày. Doãn Mặc dọn ra khỏi Doãn gia vào năm ngoái nên nói là hắn nhận ra tình cảm của mình dành cho cô muội muội không cùng huyết thống này vào năm ngoái?
Đông Phương Vũ lần đầu tiên gặp mặt đã biết nha đầu kia chính là dòng máu thuần. Vì Doãn ba có mái tóc màu trắng, trong khi Doãn mẹ lại là mái tóc vàng óng. Nên đầu tóc bạch kim của cô bé là điều dễ nhận ra nhất.
Bất quá.... Dòng máu thuần sẽ đưa tới rất nhiều ong bướm bay xung quanh.
"Ta biết. Vũ hợp tác vui vẻ." Doãn Mặc đưa tay ra trong đôi mắt lại là vẻ cam chịu.
"Hợp tác vui vẻ."
Phòng bệnh, một cô nhóc nào đó đang ngủ một cách ngon lành vẫn không hề hay biết kế hoạch điều giáo của ca ca đang có sự thay đổi, thêm vào đó là một bản điều giáo khác ...hoàn toàn mới của người mà nàng gọi là Vũ ca ca.
Khụ.... dòng máu thuần trong truyện sẽ khác hẳn ... hay nói là trái ngược với bên ngoài nha... ở ngoài chúng ta sẽ gọi họ là con lai.... nhưng có rất nhiều màu tóc ta yêu thích nên ta sẽ chỉnh sữa định luật giữa lai và thuần.
KHi đọc yêu cầu không chửi tác giả =]]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT