Buổi tối hôm đó, Đóa Lệ không tài nào ngủ ngon giấc được vì thế nên mới rạng sáng cô đã dậy rất sớm. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy bước xuống giường chuẩn bị đi thay đồ đi tập thể dục, trong lúc đó Hạnh Linh bất ngờ nắm chặt lấy tay của cô mớ ngủ nói :
- Mày đừng theo ngành tâm lý nữa được không? Hãy cùng tao bay qua bên Canada học ngành thiết kế nhé, vì ngành tâm lý này nó phức tạp lắm...khò khò....
Đóa Lệ khẽ gỡ bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, sau đó đứng dậy nhìn con bạn đang ngủ say kia khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng đi thay đồ. Cô vừa mở cửa nhà ra thì thấy Mạc Bảo cùng với hai người lính của anh ta đang đứng trước nhà mình, bước thật nhanh ra mở cổng và chào hỏi họ :
- Chẳng hay có chuyện gì mà mới sáng sớm lại làm phiền anh cùng đồng nghiệp của mình tới nhà em vậy? Mời 3 người vô nhà em ngồi ạ.
Mạc Bảo nhìn cô nhưng cặp chân mầy của anh không tài giãn nổi, anh thở dài đáp :
- Đóa Lệ à, em và mẹ ở đây không còn an toàn nữa. Hai người phải chuyển đến một căn nhà khác và nó nằm trong sự bảo vệ của quân đội. Em hiểu ý anh nói chứ ?
Đóa Lệ ngẩn người trước lời nói của anh, cô hoàn toàn không hiểu lí do vì sao mình phải chuyển nhà và tại sao trông anh có vẻ lo lắng và đầy khẩn trương khi nói tới như vậy. Đóa Lệ mỉm cười nói :
- Mọi chuyện như thế nào thì chúng ta cứ vào nhà em ngồi uống miếng trà rồi hẵn nói nhé, được không ba anh ?
- Anh ..., e rằng chúng ta không nên nói chuyện này ở nhà em được, chúng ta cùng nhau đi bộ ra quán cafe gần nhà em đi. Trên đường đi anh sẽ nói rõ hơn cho em hiểu.
- Dạ, okie.
Đóa Lệ nhanh chóng khóa cửa lại và cùng ba người bắt đầu đi ra quán cafe gần nhà mình, cô và Mạc Bảo đi phía trước còn hai người thanh niên kia đi phía sau, cô quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy sự khó hiểu liền hỏi :
- Chuyện cái lão kia sao rồi anh? Mà sao anh lại bảo em và mẹ phải chuyển nhà vậy ?
Mạc Bảo quay sang nhìn cô rồi nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía trước và tiếp tục bước đi mà không trả lời câu hỏi ấy của cô, thấy vậy cô đứng khựng lại hỏi to :
- Anh không nói lí do cho em nghe thì em đi về đây. Lí do vì sao em lại phải chuyển nhà đi thế hả, A Bảo ?
Anh vẫn tiếp tục đi cách xa cô một đoạn sau đó mới đứng quay người lại về phía cô đáp to :
- Là vì hôm nay trở đi anh sẽ không làm ở thành phố này nữa mà sẽ công tác ở bên nước ngoài, sẽ không có ai bảo vệ em nữa đâu. Em hiểu vấn đề này chứ Đóa Lệ ?
Đóa Lệ đỏ mặt vì câu nói này của anh, cô thật sự không biết mình nên cảm ơn anh làm sao cho thỏa đáng vào ngay lúc này nữa. Cô chạy thật nhanh tới chỗ anh và ôm chằm lấy A Bảo khẽ mếu máo nói :
- A Bảo là đồ ngốc, không có A Bảo thì có A Bình, anh ấy sẽ bảo vệ em và mẹ mà.
- Anh và anh ấy cùng nhau đi luôn, sau chuyến công tác này bọn anh sẽ được tăng bậc cao hơn. Nhưng trong suốt quảng thời gian bọn anh đi công tác thì chẳng có còn ai bảo vệ cho sự an toàn của em và bác gái đâu. Mà ba ba anh đã hứa với ba ba của em rằng sẽ luôn bảo vệ cho hai mẹ con nhà em dù cho có như thế nào đi nữa, vì thế bọn anh muốn em chuyển đến căn nhà nằm trong sự bảo vệ nghiêm ngặt và an toàn của quân đội là như vậy.
Đóa Lệ đưa tay lên quẹt nước mắt, rồi ngước đầu lên nhìn anh cười và vui vẻ nói :
- Dạ, em hiểu rồi. Vậy khi nào em và mẹ sẽ chuyển đến nhà đó ?
Mạc Bảo xoa đầu cô mỉm cười dịu dàng nói tiếp :
- Trưa nay anh và mấy người lính của mình sẽ tới nhà em để đóng gói và chuyển đồ qua nhà mới.
- Dạ, à còn chuyện lão điên thì sao rồi anh ?
Cặp chân mày của anh lại co nhúm, hơi thở thì dứt khoảng, anh nói :
- Vẫn chưa tỉnh và có lẽ tới hôm sau lão ta mới tỉnh dậy, em à. Tới lúc đó.... anh không ở đây để trực tiếp xử lý vụ này.... anh rất là...
Đóa Lệ cắt ngang lời anh và nói :
- Có phải anh rất lo cho sự an toàn của em đúng không? Anh yên tâm đi, em học ngành tâm lý mà nên biết cách đối phó như thế nào mà, nhưng điều quan trọng là vụ này anh giao cho ai xử lý vậy? Liệu em có thể phối hợp cùng người đó để tìm hiểu lí do và đưa ra mức án hợp lý cho vụ án này được không A Bảo?
Cặp chân mày kia càng nhăn nhúm lại hơn, anh lắc đầu trước câu nói của cô rồi quay người tiếp tục bước đi, vừa bước đi vừa suy nghĩ nên phải làm sao để cô ấy không lấn thân vào mấy vụ án kinh dị này đây, nếu mình cự tuyệt thì chắc chắn cô ấy sẽ buồn và giận mình lắm, nhưng mà nếu để cô ấy tham gia tìm hiểu vụ án này rồi lỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì mình nên biết trả lời làm sao với bác gái đây? haiss, Tiểu Lệ ơi Tiểu Lệ à...em làm khó anh quá rồi đấy, phải chi em như những người con gái khác không yêu thích cái ngành tâm lý quỷ quái này thì đỡ cho anh biết mấy...haiss... Vì maix vừa đi vừa suy nghĩ như vậy nên anh đã đi lố quán cafe cho tới khi người đồng nghiệp của mình chạy lên vỗ vai thì anh mới nhận ra điều đó. Đóa Lệ cùng với người kia đi vào quán kiếm chỗ ngồi trước, trong lúc đợi hai người kia đi vào thì cô bắt chuyện với anh chàng ngồi đối diện mình :
- Em chào anh, em là Tiểu Lệ, hiện tại đang học ngành tâm lý khoa tâm lý tội phạm ạ.
- Uhm, chào em. Anh là Tuấn Mạnh và là cấp dưới của anh Mạc Bảo, em học ngành này lâu chưa ?
- À, hiện em là sinh viên năm hai rồi ạ. Em có một cái thắc mắc này không biết có nên hỏi anh không nữa ?
Chàng trai Tuấn Mạnh kia đang chuẩn bị trả lời tiếp thì hai người kia đã bước đến và kéo ghế ngồi xuống bàn nên anh chỉ mỉm cười rồi mở menu ra đọc. Mạc Bảo cũng im lặng ngồi kế bên Đóa Lệ, anh cứ quay mặt sang và mở miệng ra tính nói gì với cô nhưng rồi lại thôi, cứ như thế cho tới khi cô đập tay xuống bàn bực bội khó chịu nói :
- Anh có thôi ngay đi được không? Anh không muốn em tham gia vào vụ này thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải úp úp mở mở kiểu vậy đâu. Có biết là em khó chịu lắm không hả, A Bảo?
Cả ba người con trai giật mình trước sự bực bội của cô, cả ba đều ngẩn người ra nhìn cô với ánh mắt đầy bất ngờ vì họ không ngờ rằng cô lại nóng tính như vậy. Hai chàng trai kia chỉ biết im lặng đọc menu rồi sau đó khe khẽ hỏi :
- Sếp, anh muốn kêu loại nước nào? Lệ, em đã chọn được loại mình muốn dùng chưa ?
Mạc Bảo im lặng từ lúc vào quán tới lúc thấy cô bực bội nói mình một hơi, giờ đây anh chỉ còn nước cờ đó là im lặng đợt cơn giận của Tiểu Lệ nguôi xuống rồi mới trả lời, anh trả lời câu hỏi của người đồng nghiệp mình rồi im lặng. Còn cô thì hậm hực lạnh lùng nói :
- Khi nào em muốn uống thì sẽ tự kêu. Cảm ơn ạ
Khi nghe câu nói kia thì hai chàng trai kia đứng dậy đi ra quầy, để lại cô và Mạc Bảo cùng với bầu không khí nặng nề kia. Đóa Lệ cũng chẳng buồn hơi mà bắt chuyện với anh chàng Mạc Bảo ngồi kế bên, và anh thì cũng im lặng như thóc chờ đợi đúng thời điểm thì mới dám lên tiếng nhưng có lẽ cứ chờ đợi mãi như vậy không hề hiệu quả tí nào thế nên anh đành đầu hàng và bắt chuyện với cô trước :
- Anh xin lỗi em được chưa cô bé. Anh thật sự là không muốn em dính vào mấy chuyện này vì nó không tốt cho em. Nhưng mà nếu em hứa với anh điều này thì anh sẽ nói cho em biết tên người nhận xử lý vụ án này, được chứ ?
Đóa Lệ cuối cùng cũng đã chiến thắng khi làm mặt giận hờn với anh chàng họ Mạc kia, cô nhanh chóng vui vẻ quay sang nhìn anh gật đầu nói :
- Được, em sẽ hứa với anh điều gì vậy ?
Anh khẽ cười kí nhẹ vào đầu của cô, uống ngụm nước trà đá rồi tiếp lời :
- Là sau vụ án này em không được dạy kèm nữa là 1, 2 nữa là em phải luôn tự bảo vệ bản thân mình cũng như bảo vệ mẹ của mình. Chỉ như thế thôi, em hứa với anh được chứ?
Đóa Lệ mắt sáng rỡ gật đầu vui vẻ nhanh nhẩu nói :
- Rồi, em xin hứa là sẽ làm theo những điều anh nói trên ạ. Và giờ thì anh nói cho em biết tên đi.
Mạc Bảo cố vui vẻ mỉm cười với cô, cùng lúc hai chàng trai kia đi về lại bàn và kéo ghế ngồi xuống thì Mạc Bảo đưa tay ra giới thiệu người ngồi đối diện cô tên là Tuấn Mạnh từ ngày hôm nay anh ta sẽ đảm nhiệm xử lý vụ án này, và anh ta cũng có quyền đồng ý cho cô tham gia cùng khi nào cảm thấy cần thiết nhất. Tuấn Mạnh đưa tay ra bắt tay với Đóa Lệ rồi tự giới thiệu sơ về bản thân, sau đó anh cũng giới thiệu luôn anh chàng ngồi kế bên mình cũng là cấp dưới của mình một bậc. Cả ba người trò chuyện một hồi lâu, sau đó cùng nhau đi về nhà của Đóa Lệ. Đưa cô về tới nhà thì hai anh chàng cấp dưới của Mạc Bảo xin phép về đồn để điều động người xuống nhà cô để thu dọn đồ đạc và vận chuyển sang nhà khác, cô và A Bảo cùng bước vào nhà thì đã nghe tiếng cười nói vui vẻ của mẹ cô và cặp đôi Khắc Lạc rồi, cô quay sang khẽ hỏi nhỏ vào tai của A Bảo :
- Bây giờ mình nên nói làm sao với mẹ em đây? Lỡ bất ngờ như vậy mẹ em không đồng ý thì sao A Bảo ?
Mạc Bảo gật đầu đồng tình với câu hỏi ấy, anh đứng im suy ngẫm một hồi rồi ghé sát vào tai của cô đáp :
- Giờ chỉ còn cách nói là cả nhà anh chuyển tới khu vực an ninh sống được mấy ngày nay rồi nhưng ba ba anh lại muốn em và bác gái cùng đến đó sinh sống cùng luôn cho vui cho đầm ấm, vì thế mà hôm nay anh tới đây để báo tin và phụ nhà em đóng gói đồ đạc. Em thấy sao ?
Tiểu Lệ nghe xong thấy cũng có lý nhưng suy ngẫm thêm tí nữa thì cô lại thắc mắc :
- Rồi lỡ mẹ em gọi cho ba ba của anh thì sao? Hay là anh cứ nói sự thật đi.
- Thật ra thì cả nhà anh sẽ chuyển sang khu vực an ninh đó với điều kiện là nhà em chuyển qua đó trước. Thế nên cứ như vậy mà nói với mẹ của em nhé.
- Vậy thì quá được rồi. Nào vô chào mẹ em tiếng đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT