-Anh à, anh có biết khi yêu thì điều gì làm người ta vui nhất không? Và hạnh
phúc là gì không?
Chàng trai nhanh nhảu đáp :
- Có phải là nắm tay, ôm , hôn và trao lời yêu và ở bên nhau hàng ngày hàng giờ
nè. Và Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở thôi mà.
Cô gái cười rồi nói tiếp:
-Thế anh biết trong truyện tình yêu khi giận hờn thì sẽ như thế nào hở anh?
Chàng trai suy nghĩ 1 hồi lâu và đáp :
- Thì họ sẽ cố tranh luận là đúng rồi sau đó không nhắn tin hay gọi cho nhau.
Còn gì nữa không ?
Cô gái nhìn chàng trai và tiếp tục nói:
- Thế khi chia tay nhau ai sẽ là người đứng lại để nhìn người kia bước đi ?
Chàng trai đặt bàn tay của mình lên bàn tay kia sau đó ngập ngừng nói:
-. . . . E. . .M. . . Em....
Cô gái quay sang nhìn chàng trai với đôi mắt trìu mến dịu dàng hỏi:
- Sao anh? Từ nay em sẽ bước ra khỏi bầu trời của anh . Vì em biết trong cái bầu
trời ấy mình chưa từng được tồn tại dù chỉ là 1 góc nhỏ khuất nắng, và giờ đây
đã có người mới bên anh thay cho em rồi thế nên em không cần phải ở bên cạnh
anh quan tâm yêu thương và làm phiền tới anh nữa, em sẽ nhường lại vị trí này
cho cô gái ấy!
Truyện đã đến nước này, anh im lặng nhìn Đóa Lệ thật lâu, dường như đang suy
nghĩ điều gì đó trong đầu mình, anh rút bàn tay lại thật nhanh sau đó hời hợt lạnh
lùng nói :
-Nếu em đã đoán được cuộc hẹn rồi thì anh sẽ nói thẳng l..u..ô..n.... – giọng
người con gái đối diện anh cắt ngang với ngữ điệu cứng rắn dứt khoát :