Thế là ngày đầu tiên sau khi kì thi tốt nghiệp đã kết thúc, với Kỳ Tường lần này không gì hạnh phúc hơn . Nhưng anh vẫn còn một chuyện vẫn chưa nói với Tiểu Lệ đó chính là chuyện mình đi du học, trong lúc đang ngồi trầm tư suy nghĩ trên phòng của mình thì có tiếng gõ cửa, anh lên tiếng hỏi ai thì người đó tự động bước vào rồi choàng tay từ sau ôm lấy cổ anh và nói :

-Này ông kia, chỉ còn 3 ngày nữa là đi du học bên Anh rồi, ông đã mua đồ hết chưa? Bữa giờ từ khi có người yêu rồi thì quên lẻm nhỏ Còi này rồi phải không? Hờn dễ sợ.

Anh gỡ đôi tay đang ôm choàng lấy cổ mình ra, nét mặt trầm tư khi nãy đã biến đổi thành lạnh lung khó chịu , anh đứng dậy và đáp :

-Chuyện đó Còi khỏi lo, tui chuẩn bị xong hết rồi. Ừhm, có người yêu thì phải quan tâm tới người yêu của mình chứ. Còi không mau có người yêu đi để dành thời gian quan tâm cho người ấy nữa. Hôm nay qua kiếm tui có chuyện gì à?

-Xì...tui cũng có yêu một người nhưng mà người đó đâu thèm ngó ngàng gì tới tui đâu. À nhớ ông nên qua gặp ông tí rồi lát đi mua sắm vài món linh tinh khi qua bên đó dùng thôi. Ông muốn đi chung với tui không?

Kỳ Tường vẫn giữ khoảng cách với Diễm Quỳnh, anh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài đó thật lâu rồi đáp :

-Hôm nay tui bận rồi, không đi được.

Diễm Quỳnh đi đến gần anh , kè sát vào tai anh nói :

-Tranh thủ chào tạm biệt cô người yêu hạ lưu ấy đi để rồi còn qua đó học hành nữa.

Kỳ Tường quay sang nhìn cô với ánh mắt sát lạnh sau đó nhạt nhẽo nói :

-Nếu không vì lợi nhuận của cả hai bên thì tôi cũng chả hứng thú đi du học với Diễm Quỳnh đâu. Còi vừa bảo ai là hạ lưu ? Nếu thế thì xin mời đi ra phòng tôi ngay lập tức. – nói xong anh lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Diễm Quỳnh nhìn anh cười khẩy , cô cố tỏ ra bình thường dù bên trong cô vô cùng bực tức Đóa Lệ vì đây là lần đầu tiên cô bị Kỳ Tường đối xử lạnh nhạt tới như thế, mối thù này cô nhất định sẽ trả. Cô hạ giọng nói :

-Huhu, hôm nay có người vì người yêu mà nặng nhẹ với tui kìa. Thôi, không ghẹo ỗng nữa. Tui đi đây. Hẹn gặp lại nhau vào 3 ngày sau nhé. Moahz – trước khi ra khỏi phòng, dù biết anh sẽ không thèm quay lại tiễn cô nhưng cô vẫn mi gió anh trước khi đi.

Trưa hôm đó, anh hẹn Tiểu Lệ đi chơi, trong suốt cuộc hẹn đấy anh hầu như không rời mắt ra khỏi cô dù chỉ một giây. Anh thương cô nhiều lắm , càng ngắm nhìn những khoảnh khắc cô vui cười như thế này thì lại càng khiến anh chỉ muốn duy nhất một điều đó được ở cùng cô mà không hề phải quan tâm đến địa vị hay gia cảnh. Nhưng nhìn cô càng vui cười trong hạnh phúc bao nhiêu anh lại thầm trách số phận mình bấy nhiêu , anh trách số phận rằng “ tại sao bố anh lại là người tham vọng quan trọng gia cảnh đến thế cơ chứ? Tại sao ông lại dễ dàng đánh giá người khác chỉ cần nhìn vào gia cảnh? Đóa Lệ tuy chỉ là cô gái bình thường không phải là kim tiểu thư như Diễm Quỳnh kia nhưng khi ở bên Đóa Lệ thì anh cảm thấy thật bình yên và hạnh phúc. Anh phải làm sao đây.” Trong lúc đang ngồi thừng người ra với hàng đống lối suy nghĩ vu vơ ấy thì Tiểu Lệ đi từ xa tới trên tay cầm hai cây kem và cô mỉm cười tươi nhìn anh nói :

-A Tường ơi. Nãy giờ đợi em lâu không? Chỗ bán kem đông con nít tới mua quá nên em phải nhường các em ấy hết rồi mới tới lượt mình ấy. Vừa mua xong là em cấp tốc chạy về chỗ anh đang ngồi liền nè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play