Cả hai con người đen thui kia tiến thẳng về phía gara đỗ xe. Lúc này thì Thiên Yết mở cửa chiếc siêu xe của anh và chui tỏm vào. Rồi còn thò đầu ra nói với Bạch Dương. Ổng ra vẻ ta đây biết hết ấy:
-"Đứng đó nhìn làm gì? Mau lên xe, đi nhanh rồi về!"_Thiên Yết hối thúc Dương
-"Ờ, vậy anh cưỡi chiếc xe đó đi đi. Coi giữa đường anh đỗ xe ở đâu?_Bạch Dương đứng ở ngoài khoanh tay nói vọng lại.
-"Là sao?"_ Cái con người hồi nãy ra vẻ ta đây biết hết bây giờ ngơ ngác như cá thác lác.
-"Đại thiếu gia ơi, đường vào xóm trọ nhà tôi xe đạp vào còn muốn chật. Thì cái chiếc siêu xe của thiếu gia không có cửa chui vào đó đâu hen. Một là đi xe đạp, hai là đi bộ.Anh chọn đi! _Bạch Dương
Còn đại thiếu gia kia thì nhận ra cái gì đó sai sai. Vội nắm lấy tay cầm mở cửa đi ra.Còn nói lại một câu:
-"Sao không xây đường lại cho to to lên. Phiền hết sức!"_ Thiên Yết vừa nói vừa thở dài.
Còn Bạch Dương chỉ biết phì cười. Làm như ai cũng nhiều tiền như hắn hay sao ấy. Bạch Dương quay qua dắt chiếc xe đạp bên cạnh. Chiếc xe tuy không mới nhưng cũng không phải cũ kĩ gì. Tóm lại là vẫn còn chạy tốt. Dẫn chiếc xe về phía cổng ra vào. Thiên Yết cũng đi theo. Bỗng Bạch Dương dừng lại, quay mặt về phía Thiên Yết, tỏ vẻ nghiêm trọng làm Yết thiếu gia cảm thấy lo lắng. Lâm Bạch Dương hít một hơi thật sâu:
-"Anh sẽ chở tôi."_ Ẻm quất một câu tuy ngắn nhưng khiến ai kia tái xanh.
-"Này này, ở đâu ra cái luật chủ phải chở người làm chớ hả?"_Thiên Yết phản bác ý kiến.
-"Tôi nói cho anh biết. Tôi nói vậy chỉ là muốn tốt cho anh thôi. Nếu tôi chở anh, người đi đường nhìn vào sẽ nghĩ anh là loại đàn ông gì hả. Anh nghĩ kĩ đi."_ Bạch Dương vẫn bình thản đáp trả lại Thiên Yết.
Yết thiếu gia như đã cứng họng nên không nói được gì nữa. Đúng là miệng lưỡi đằn bà mà. Vừa cắn răng, Thiên Yết vừa vịn chiếc xe đạp tử Bạch Dương rồi leo lên yên xe ngồi, mà khổ nỗi là xe cổ cong nữa chứ. Anh cầu trời cho lũ bạn của anh không thấy cảnh tượng này. Thật là mất hình tượng quá đi mà.
-"Mau leo lên"_Thiên Yết giục
Bạch Dương trong lòng đang mắc cười kinh khủng khiếp luôn. Mà sợ ai xấu hổ nên chỉ dám hé răng cười nhẹ. Sau câu nói của Thiên Yết thì Bạch Dương nhanh chóng leo lên chiếc yên phía sau.
-"Đi thẳng, khi nào tôi bảo rẽ thì rẽ"_Bạch Dương nói như ra lệnh
Còn cái anh chạy xe đạp thì cố gắng đạp xe nhưng trong lòng tức muốn ọc máu. Bây giờ thì anh lại cảm thấy hối hận khi đi theo con nhỏ này. Mà dù sao...nam nhi trai tráng thì nói là phải thực hiện. Thiên Yết hạ quyết tâm đạp xe theo sự chỉ dẫn của đứa ngoài sau. Mọi chuyện dường như đang êm xuôi lắm thì ông Trời lại nổi cơn muốn hành hạ con người. Thiệt hết sức khổ mà! Tự nhiên lúc này trời lại đổ mưa. Cả hai đứa cuống cuồng. Đứa ngoài sau cứ liên tục thúc giục chạy nhanh lên. Còn tên ngoài trước lấy hết sức mà vừa đạp vừa thở. Tội cho thằng bé ấy....
-"Sao chúng ta không kiếm nhà ai để vào trú mưa"_ Thiên Yết nói hổn hển rất khó nghe.
-"Anh bị ngu hả? Giờ này ai mà còn ở cửa. Với lại, mình mẩy cũng lỡ ướt hết rồi thì ráng chịu đựng chút đi. Bây giờ chạy thẳng chút là tới nơi rồi."_ Bạch Dương lấy hết hơi nói (hét) với Thiên Yết.
Chàng trai mang danh đại thiếu gia kia không thể nào ngờ được sẽ có một ngày anh phải rơi vào hoàn cảnh này. Bây giờ đúng là chỉ còn cách chạy thật nhanh về nhà trọ thôi!
Tiếng phanh xe đạp vang lên. Cuối cùng thì cũng đã đến nhà nhưng lại trong tình trạng em nào em nấy đều ướt như chuột lột. Thiên Yết vội vàng đẩy mạnh chiếc xe ngã xuống đất.Còn Bạch Dương luống cuống lấy chìa khóa mở cửa phòng. Cả hai bước vào, còn chó Sam trông thấy cô liền chạy đến ngoe ngoảy không thôi. Bạch Dương liền mở cho nó bịch bim bim khoai tây. Nhìn nó ăn trông ngon lắm ý. Cô chợt nhìn qua tên Thiên Yết kia.
-"Hắt xì....Hơ hơ hắt xì, hắt xì..sột sột...."_ Đó chính là những âm thanh do Thiên Yết tạo ra. Do lúc nãy dầm mưa với lại áo mỏng nên bị cảm luôn rồi. Bây giờ chỉ biết hắt hơi liên tục và hít mũi thôi. Tôi ghê luôn!!!
-"Có quần áo khô không? Cho mượn, lạnh quá!"_ Thiên Yết tự nhiên dẹp sĩ diện qua một bên nói một câu làm Bạch Dương giật cà mình.
-"Chỉ mới tắm mưa một lúc mà cũng bị cảm nữa. Đúng là công tử bột. Nhưng mà áo chắc anh mặc không vừa." Bạch Dương trêu đùa
-"Sao cũng được"_ Yết tỏ ra như mệt mỏi lắm. Nói rồi anh đi ngã người xuống chiếc giường chợp mắt. Quên cả việc chiếc áo mà ngủ li bì luôn.
Còn phần Bạch Dương, cô cứ nghĩ chỉ là cảm bình thường thôi cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng hơi lo lắng. Nếu anh ta trở bệnh nặng hơn chắc cả nhà hắn xé xác cô luôn quá.
Tự rùng mình một cái, Bạch Dương phá tung tủ đồ thì lôi được một chiếc áo phông rộng và chiếc quần của áo bà ba do lúc trước mẹ cô lên thăm còn bỏ sót lại. Cô tiến lại phía Thiên Yết đang nằm, cô lên tiếng kêu dậy thay quần áo. Gọi mãi mà không thấy động tĩnh gì, Bạch Dương lấy tay vỗ vỗ vào mặt Thiên Yết vài cái và chỉ biết thốt lên:
-" Anh sốt thế sao không nói cho tôi?"_Bạch Dương hỏi mà quên rằng ai kia vẫn đang mê man chả biết gì. Cô chỉ biết cởi từng chiếc cúc áo của Thiên Yết và gỡ chiếc áo ướt nhẹm của cậu ra. Bạch Dương thì cũng cảm thấy hơi ngượng một chút nhưng mà cũng hơi mê mê mà không biết mê cái gì [cười].
Bạch Dương cũng bắt chước người ta lấy khăn, nhún nước ấm rồi đặt lên trán Thiên Yết. Cô
lấy chày đâm tiêu giã nhuyễn mấy viên thuốc cảm pha với nước và đổ vô miệng bệnh nhân không thương tiếc. Mỗi lần khoảng chừng năm phút là cô thay khăn cho Thiên Yết. Và vòng lặp như vậy cứ diễn ra cho đến khi Bạch Dương thiếp đi lúc nào không hay.
Sáu giờ ba mươi phút sáng, Thiên Yết là người thức dậy đầu tiên. Lấy cái khăn trên trán che khuất mắt của anh ra. Thiên Yết cũng giật mình vì người con gái đang ngủ bên cạnh chiếc giường. Và cái đầu đang vẫn đang đè trên cánh tay của anh. Thiên Yết giở trò nghịch, anh nắm vài sợi tóc trên đầu Bạch Dương vừa giật giật vừa hét:
-" Dậy, dậy mau lên"_ Thiên Yết
Bạch Dương vừa bị tra tấn lỗ tay vừa mất hết vài sợi tóc thì cũng lòm còm ngóc đầu dậy. Không nói trả lại gì hết, cô chỉ đưa ngón tay trỏ lên trán Thiên Yết rồi thở phì.
-"Này, im lặng là sao hả? Nước bọt cô dính trên tay tôi đây nè, gớm quá"_Thiên Yết khi nhìn xuống cánh tay thì vội chi chi chét chét vào áo của Bạch Dương.
-"Ừm..ừm...Đó chỉ là mồ hôi thôi! Tôi ngủ thì hay chảy mồ hôi lắm!"_ Bạch Dương gượng chín đỏ cả mặt nhưng vẫn ra sức biện minh.
-"Thế còn áo tôi đâu? Cô đã làm gì tôi?"_Thiên Yết lại kiếm cớ để quát nạt cô.
-"Ê anh kia, tôi là tôi bực lắm nha hôn! Anh bị sốt bị cảm, tôi đây lo hết, rồi còn cho anh ngủ nhờ nữa. Không cảm ơn thì thôi chứ. Còn nữa, tôi đây chỉ thích 6 múi, chứ không thích 6 ngấn mỡ như anh đâu"_ Bạch Dương cãi lại. Mặc dù nói là không thích nhưng đêm qua có ai đó chết mê chết mệt mới ghê.
-" Cô...Mệt quá đi về!"_Thiên Yết một lần nữa bị Bạch Dương làm cho quê đến nỗi không còn dám nhìn thẳng luôn rồi.
Bạch Dương ẵm con Sam ra ngoài cho Thiên Yết thay quần áo. Và cái cảnh tượng không hay đập thẳng vào mắt cô khiến cô hét lên:
-"Chiếc xe của tôi"_ Bạch Dương hét lớn đến Thiên Yết cũng chạy vội ra ngoài nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị chen ngang:
-"Anh đã làm gì chiếc xe đến nỗi nó bể lốp rồi còn sứt dây sên thế kia?" Bạch Dương hỏi còn Thiên Yết thì đang suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên thốt lên.
-"A, hôm qua tôi chỉ quăng chiếc xe của cô do mệt quá! Ai ngờ được xe cô cùn thế!" Ẻm nói chuyện phởn như chưa từng phởn.
-"Thì cứ đi bộ ra đường lớn rồi bắt taxi về. Đơn giản thôi mà!"_ Thiên Yết nói rồi đi trước. Bạch Dương thở dài mệt mỏi bước lại đóng cửa phòng rồi cũng chạy theo. Do hôm qua mưa lớn và kéo dài nên đường cũng còn nước. Bạch Dương tỏ vẻ nói:
-"Đường trơn lắm, anh đi mà té thì tôi không đỡ đâu!"_ Cô chỉ vừa nói dứt câu thì.....
END CHƯƠNG 4
------------------------
Mời các bạn đón đọc Chương 5 vào kì tới
Thân
Quyên Ngố
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT