'Két két...' Tiếng phanh xe đạp inh ỏi của Lâm Bạch Dương cứ kêu trong một con hẻm vắng. Trước mặt cô là một chú chó màu trắng nhỏ chân bị kẹt vào cái chai nên không đi được . Lòng tốt bụng lại trỗi dậy, gác chân chống xe đạp rồi cô bước xuống nhẹ nhàng gỡ cái chai kia ra. Xong, cô bế chú chó nhỏ kia lên:
-"Tự nhiên tao muốn nhặt mày về quá, mày có chủ không?"_ Cô hỏi chú chó nhỏ.
Còn cái cụt bông trắng di động kia nghe được thì hình như khoái lắm hay sao ý, bày đặt liếm liếm cái
tay của Nhi. Mà trông đáng yêu lắm cơ!
-"Mà về ở với tao có khi mày thiếu ăn đấy, mày chịu nổi không"_ Cô lại hỏi chú chó như đang nói chuyện với đồng loại vậy.
Đến lúc này thì nó kêu lên 'ẳng ẳng' như đã bị khuất phục bởi bàn tay của Lâm Bạch Dương. Dương cười rồi bế nó đặt nó vào lồng xe. Suốt dọc đường về nhà, nó cứ nhìn cô bằng đôi mắt to long lanh, nhìn thấy thương lắm kìa.
Về đến nhà, việc đầu tiên của cô là tắm rửa. Và tất nhiên không phải cho cô mà là cho thành viên mới kia. Rồi khui cho nó bịch bim bim
-"Nên gọi mày bằng một cái tên khác nhỉ, hay là Sam nhé, tao biết mày đồng ý rồi nên khỏi nói"
Thế, có một đứa không biết bị gì mà tự đa tự diễn một mình cho con chó Sam xem.
Xong xuôi việc ở nhà, cô lại chuẩn bị đi xin việc. Hôm qua cô có nhặt được tờ poster nhận người giúp việc. Ai mà ngờ sau khi tốt nghiệp Đại học lại đi xin làm người giúp việc cơ chứ. Cuộc đời đúng là lắm bất công mà. Cô khóa cửa để con Sam ở trong phòng một mình rồi chạy xe đạp đi xin việc.
Cô vừa đạp xe, vừa coi địa chỉ nhà. Đến nơi thì....Ôi chu choa mạ ơi, nhà bự kinh khủng khiếp luôn đấy. Ai mà làm trông đây thì tì nữ cũng như công chúa thôi. Bạch Dương đứng tưởng tượng về một tương lai xa xôi khi cô được làm bà hoàng của căn biệt thự...à không phải là lâu đài mới đúng. Khoảng chừng mười lăm phút sau thì ẻm mới bước vào khu vực tuyển người.
Ở đó thì có một người phụ nữ khoảng 50 tuổi đang ngồi chờ sẵn. Theo cô nghĩ thì đó chắc là quản gia vì ăn mặc rất chỉnh tề. Cô ngồi vào ghế đối diện với người đó:
-" Chào cô, tôi là Nhật Hạ. Tôi là quản gia căn biệt thự này. Chắc cô cũng nghe tin đồn từ những người đã làm việc ở đây. Không ai có thể ở đây trong 2 ngày."_người phụ nữ mở lời
-"À cô ơi, tại sao chỉ làm việc nhà mà không ai chịu nổi trong 2 ngày? Hay tại vì nhà rộng quá?"_Bạch Dương chen ngang
-" Ai bảo cô là tới đây làm việc nhà, công việc chính là chăm sóc cậu chủ của chúng tôi. Cô có thể suy nghĩ lại. Nếu không muốn tiếp tục thì cô hãy về"._Người phụ nữ lại nói
Trong đầu Lâm Bạch Dương thì đang nghĩ đến cậu chủ kia sẽ là một đứa trẻ có hai má hồng hồng, làn da trắng mịn. Mà con nít thì sao làm khó được cô bởi vì cô đã từng trong một trại trẻ cơ mà. Nghĩ đến đó, cô nói với người phụ nữ.
-" Con đã đến đây rồi thì cứ thử thôi ạ"_ Bạch Dương
-" Tốt, bây giờ tôi sẽ phỏng vấn cô. Nếu được thì cô sẽ đi làm ngay hôm nay. Tiền lương trả theo 1 ngày = 500.000đ. Còn nếu cô làm tốt hơn thì sẽ có tiền thưởng. Bắt đầu nhé...Cô tên gì?_Người phụ nữ giải thích tường tận
-" Lâm Bạch Dương"_ Còn cái con người này, thấy tiền công cao là sáng mắt trả lời nhanh như gió ý
-" Có người yêu chưa"
-"Chưa ạ"
-" Tốt, bây giờ cô đã được tuyển dụng"_ Người phụ nữ Nhật Hạ đứng dậy tuyên bố
Một, hai, ba, đứng hình. Nhỏ hết nói được gì luôn òi. Xin việc chỉ cần trả lời hai câu hỏi đơn giản thế mà cũng được nhận sao. Dương tự nhủ phải cố gắng giữ gìn công việc thiêng liêng này.
- " Bây giờ thì đi theo tôi"_người đó lại tiếp lời
-"Dạ"
Bạch Dương đi theo bả vào tới căn biệt thự, nơi đang tập trung nhiều nhân viên đang làm việc:quét nhà, chùi ghế, thay bóng đèn này nọ. Nam có nữ có. Đặc biệt là ai ai cũng mặc đồng phục rất là đẹp. Cô chỉ muốn hét lên:Trời ơi, sao mình không đi làm ở đây sớm hơn.
Người quản gia đưa cho cô một bộ đồng phục mới toanh. Cô đi theo một cô giúp việc dẫn đến phòng thay đồ. Bộ đồ đẹp lắm, người đó búi tóc cho cô luôn. Bây giờ mới để ý, cô rất là xinh nha..Đúng với câu:"Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm cho mình đẹp"
-"Cô làm gì ở đây vậy?Mau ra đón cậu chủ nhanh lên"_Người quản gia quát Bạch Dương
Ngày đầu tiên đi làm mà bị chửi thế này rồi, thật khiến cho người ta nản mà. Cô lếch ra cổng thì đã thấy một chiếc siêu xe đỗ sẵn ở đó. Cô tiến lại sát chiếc xe mở cửa xe ra thì một người đẹp trai đúng chuẩn soái ca lại còn áo sơ mi trắng nữa chứ, muốn giết người hay sao ý. Cô định thần lại:
-"Anh ơi cho hỏi, cậu chủ đâu hả anh?"_Bạch Dương hỏi mà mặt cứ cúi gằm xuống
-"Hả"_ Anh chàng kia mặt ngu ngu ngớ ngớ nhìn cô
Vừa lúc đó thì bà quản gia mới đi ra chửi cho Lâm Bạch Dương ngây thơ một trận nữa:
-"Cô làm gì thế? Gặp cậu chủ sao không biết chào một tiếng, lại còn bắt cậu chủ đứng đây một buổi trời nữa."_Bà Nhật Hạ làm một loạt thế rồi ngưng
Còn cái con người mang tên Lâm Bạch Dương kia thì đơ luôn rồi. Giấc mộng em bé dễ thương đã bị phá vỡ:
-"Cái gì"_Bây giờ cô chỉ còn biết hét lên
-"Đây là cậu Hàn Thiên Yết. Kể từ bây giờ,cô sẽ chăm sóc cho cậu ấy.Không có cái gì hết. Tôi phải ra ngoài ngay bây giờ"_ Bà quản gia nói rồi bỏ đi
-"Cậu chủ không phải là trẻ con sao?"_Bạch Dương hỏi câu ngớ ngẩn
-"Ha ha, trẻ con sao?Nói cho cô biết, tôi còn dễ thương hơn trẻ con đấy. Cô liệu hồn mà chăm sóc cho tốt. Bây giờ sao đây? Tính cho tôi ở đây luôn à?_ Cậu chủ Hàn Thiên Yết dễ thương nãy giờ mới chịu lên tiếng.
Còn riêng cô kia thì đánh hơi thấy mùi không ổn nên cũng hơi lo lắng. Nhưng từ trước tới giờ, không có gì làm khó được cô cả. Và thế là....
-"Dạ thưa cậu chủ, bộ chân cậu có vấn đề không đi được hay sao? Cậu đợi tôi lấy xe lăn cho cậu nha!"._Miệng thì nói ngon ơ nhưng trong lòng Dương thì đang rất sợ, sợ bị đuổi việc. Nhưng mà cô nghĩ với cai loại người như cậu ta thì như này chẳng thấm thía gì đâu.
Sau câu nói đó, có kẽ kiểu như bị quê quê. Không nói gì cả, lật đật bước nhanh vào nhà. Còn kẻ ở lại thì cười hí hí một lúc thì cũng chạy theo.
Thiên Yết bước vào nhà mà vẫn bực chuyện hồi nãy. Bỗng nhiên anh cười gian ác như đã có mưu đồ gì đó...
END CHƯƠNG 1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT