Duẫn Hạo thật sự tức giận!

Tuy rằng cuộc sống vẫn giống hệt như bình thường: mỗi ngày Duẫn Hạo ẵm Du Nhi đến công ty, sau khi Tại Trung tan học sau thì đến công ty đón Du Nhi về, nhưng không khí thì đã thay đổi, hai ngày nay khi Tại Trung đón Du Nhi từ chỗ Duẫn Hạo, Duẫn Hạo luôn ôn hoà nói một câu ‘Đi đường cẩn thận’ thì không nói thêm gì với Tại Trung nữa.

Tình trạng chiến tranh lạnh giữa hai người ngay cả Thái Nghiên cũng thấy được.

Hôm nay, Tại Trung ẵm Du Nhi về đến nhà thì Thái Nghiên trùng hợp cũng về đến.

“Tại Trung, con và Duẫn Hạo lại làm sao vậy? Có phải đang cãi nhau không?”

Tại Trung né tránh câu hỏi của Thái Nghiên : “Mẹ, bọn con đâu có cãi nhau.”

“Không cãi nhau thì tại sao Duẫn Hạo lại sang phòng khách mà ngủ?”

Tại Trung chỉ cúi đầu không nói, làm cho người làm mẹ như Thái Nghiên nhìn thấy mà đau lòng.

“Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường nhưng sẽ chỉ gây thương tổn cho nhau, nếu có vấn đề gì thì tốt nhất là nên thẳng thắn với nhau, chỉ giữ trong lòng thì không thể giải quyết vấn đề được đâu con.”.

“Mẹ, lần này là con chọc Duẫn Hạo tức giận.”.

“Như vậy con cần phải chủ động xin lỗi Duẫn Hạo, Duẫn Hạo không phải là người không biết phân biệt phải trái, huống chi nó lại rất yêu con, mẹ tin là nó sẽ tha lỗi cho con thôi.” Thái Nghiên vỗ vai Tại Trung, sau đó ôm lấy Du Nhi,“Tiểu bảo bối, nếu daddy của con không chịu tha thứ cho papa con, đến lúc đó phải dựa vào con cổ vũ cho papa rồi. Đến, chơi với bà nội đi.”.

Buổi tối, Duẫn Hạo về nhà, khi đi ngang qua phòng ngủ hắn dừng lại một chút. Lần này hắn đã hạ quyết tâm sẽ không cúi đầu trước, hắn không thể cứ dung túng cho Tại Trung cố tình gây sự, Duẫn Hạo rất rõ ràng lần này đều là do hắn quá mức cưng chiều Tại Trung mà ra.

Duẫn Hạo lắc đầu, đi sang phòng khách.

Trong phòng Tại Trung nghe thấy động tĩnh ngoài cửa,cậu biết là Duẫn Hạo đã về. Cậu cũng nghe thấy tiếng đóng cửa, hẳn là Duẫn Hạo lại sang phòng khách ngủ. Ai! Là tự mình đuổi người đi, bây giờ còn có thể hy vọng Duẫn Hạo tự mình đi vào sao? Nên làm cái gì bây giờ đây? Mẹ bảo cậu nên chủ động nhận sai, nhưng chủ động như thế nào mới được? Là gọi điện thoại bảo Duẫn Hạo trở về phòng ngủ à? Hay là trực tiếp đem Duẫn Hạo kéo vào phòng?

Tại Trung đau đầu phiền não! Mặc kệ, [hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng], cho dù mất mặt cậu cũng phải làm. Cậu không thể chịu nổi thái độ lãnh đạm của Duẫn Hạo.

Tại Trung ôm gối của mình, mở cửa phòng, sau đó đi sang phòng khách.

Đứng trước cửa phòng, Tại Trung hít sâu một hơi, tự bơm hơi cho mình. Sau đó, Tại Trung cố lấy dũng khí đẩy cửa phòng.

“Cốc cốc cốc ! Duẫn Hạo, em là Tại Trung.”

Trong phòng không có tiếng đáp lại.

“Em biết anh đang ở trong, em vào nhé.”

Ở trong phòng Duẫn Hạo đương nhiên nghe thấy Tại Trung, hắn không nghĩ tới Tại Trung lại chủ động tìm đến hắn, trong lòng không khỏi vui sướng, hắn muốn xem thử Tại Trung định làm cái gì.

Nhìn thấy Tại Trung vào trong phòng, Duẫn Hạo đặt quyển sách đang xem xuống, nằm xuống giường, không để ý tới Tại Trung.

‘Duẫn Hạo quả nhiên không để ý tới mình.’ Dù cho cảm thấy rất khó chịu, nhưng Tại Trung nhất quyết phải làm cho Duẫn Hạo tha lỗi cho mình.

Tại Trung vội đi đến bên giường, mang gối đặt xuống bên người Duẫn Hạo, bản thân cũng nằm xuống giường. Thân thể Tại Trung không ngừng nhích tới gần Duẫn Hạo, mà Duẫn Hạo cũng không ngừng dịch ra bên ngoài, Tại Trung tiếp tục tiến tới, Duẫn Hạo tiếp tục dịch ra ngoài.

“Duẫn Hạo.” Tại Trung bổ nhào vào lưng Duẫn Hạo, “Duẫn Hạo, anh đừng có không thèm để ý đến em nữa mà.”

Duẫn Hạo vẫn không lên tiếng, nhưng hắn rất đau lòng, bởi vì hắn cảm giác được trên lưng áo của mình có chút ẩm ướt – Tại Trung đang khóc.

Duẫn Hạo rốt cục xoay người lại, Tại Trung lập tức chui vào trong lòng hắn, đem đầu chôn trước khuôn ngực rắn chắc, sau đó thành khẩn nói: “Duẫn Hạo, em sai rồi, em không nên tùy hứng đuổi anh ra khỏi phòng như vậy. Xin anh đừng lờ em đi như vậy mà.”

Duẫn Hạo không thể chịu nổi nhất chính là bộ dạng nhu thuận của Tại Trung, bây giờ còn giống như con bạch tuộc bám trên người hắn, làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào!

“Biết sai rồi sao?” Duẫn Hạo rốt cục cũng mở miệng.

Nghe thấy Duẫn Hạo đáp lại, Tại Trung kích động ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng lại đẹp đến mê người nhìn Duẫn Hạo, vội vàng gật đầu.

“Em không muốn ngủ một mình, em muốn Duẫn Hạo ngủ với em,.” Hai tay Tại Trung gắt gao ôm chặt thắt lưng Duẫn Hạo, cậu thật nhớ hơi ấm của Duẫn Hạo, vĩnh viễn luôn làm cho cậu cảm thấy an tâm.

“Là em tự mình đuổi anh đến phòng khách.”.

“Về sau sẽ không ! Không bao giờ nữa đâu!”

Thấy trên mặt Duẫn Hạo đầy vẻ hồ nghi, Tại Trung tiếp tục nói: “Nếu anh không chịu tha thứ cho em, em vẫn cứ ngủ ở đây với anh, dù anh có đuổi em đi, em cũng không đi. Em sẽ không rời khỏi anh.”

“Cưng đúng là tiểu vô lại!” Duẫn Hạo thật sự chịu không nổi, mạnh mẽ đem Tại Trung đặt dưới thân, hung hăng hôn xuống, mút lấy đôi môi anh đào, công thành chiếm đất. Hắn làm sao muốn ngủ một mình, hắn lại như thế nào không nhớ Tại Trung. Con dê béo chủ động đưa đến cửa, hắn không ăn mới là lạ.

“Ân…… Duẫn… Duẫn Hạo……” Dù lực đạo của Duẫn Hạo rất lớn, nhưng Tại Trung vẫn cố gắng đáp lại, bởi vì cậu biết, cậu và Duẫn Hạo giống nhau đều điên cuồng mà khát cầu đối phương.

Thẳng đến khi Tại Trung hít thở không thông, Duẫn Hạo mới buông ra đôi môi bị mình hôn đến sưng đỏ, Duẫn Hạo hưng trí nhìn biểu tình cực hạn dụ hoặc của Tại Trung.

“Vợ yêu, thành thật nói cho anh biết, rốt cuộc vì cái gì lại đuổi chồng cưng ra khỏi phòng?”

“Bởi vì, bởi vì……” Có nên nói hay không? Ngượng muốn chết đi!

“Anh muốn là lời nói thật nga.” Nhìn ra Tại Trung đang đấu tranh tâm lý, Duẫn Hạolại cường điệu vấn đề.

“Bởi vì bây giờ em không muốn sinh con nữa.”.

“A?”.

Chẳng lẽ Duẫn Hạo không hiểu? “Em là nói em không muốn sinh con!”

“Chúng ta đã có Du Nhi, anh có yêu cầu cưng sinh thêm cho anh nữa sao?” Duẫn Hạo cuối cùng cũng hiểu được, nguyên lai vợ hắn là đang lo lắng vấn đề này nha.

“Nhưng mà nếu chúng ta chẳng phân phòng ngủ, rất dễ xảy ra tai nạn chết người nha.” Nếu vấn đề này đã nói ra, Tại Trung cũng không cảm thấy ngại nữa, trực tiếp nói rõ với Duẫn Hạo.

“Chúng ta làm tốt phòng bị không phải được rồi sao? Đứa ngốc này, sao ngay cả chuyện này cưng cũng không biết.”

“Cái kia giống như không chắc ăn lắm.”

“Nga? Phải không? Vợ yêu, không bằng đêm nay chúng ta liền thử xem mấy thứ này nọ đó có an toàn không đi?” Duẫn Hạo cười xấu xa bắt đầu cởi quần áo Tại Trung.

“A? Không cần cởi, Duẫn Hạo.”

“Tiểu bại hoại, không chấp nhận được tiếng không cần đó của cưng. Cưng cũng đừng quên, là tự cưng trèo lên giường của anh nga.” Nói chưa dứt câu Duẫn Hạo đã đem Tại Trung bóc như bóc trứng chim, thoáng chốc đã lột sạch.

“Duẫn Hạo, không, ngô ngô……” Mấy tiếng kháng nghị chìm trong nụ hôn sâu của Duẫn Hạo.

Chuyện phòng the qua đi, Duẫn Hạo gắt gao ôm lấy Tại Trung.

“Vợ yêu, về sau không được đuổi chồng ra khỏi phòng nga, như vậy anh mất mặt lắm.”

Tại Trung phối hợp tư thế của Duẫn Hạo, cọ cọ trên ngực hắn. “Ừm, không có lần sau đâu. Em cam đoan, chồng yêu, chúng ta trở về phòng ngủ đi.”.

“Cưng còn đi nổi sao?”

“Anh ôm em về phòng không phải được rồi à?”

“Tuân mệnh, bảo bối của anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play