Không biết muốn Tại Trung bao nhiêu lần, thẳng đến khi Tại Trung không chịu nổi nữa mà ngất đi trong lòng mình, Duẫn Hạo mới bằng lòng buông tha cho cậu.

Tẩy rửa xong xuôi, Duẫn Hạo trìu mến hôn lên trán Tại Trung: “Bảo bối, anh làm cho cưng mệt chết đi. Bất quá, lần này nhất định cho cưng ấn tượng khắc sâu, xem cưng sau này còn dám chơi trò mất tích nữa không.”

Duẫn Hạo ôm Tại Trung, cảm thấy mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau.

Tại Trung tỉnh lại từ trong đau nhức, cậu vừa định đưa tay xoa xoa thắt lưng đau ê ẩm, liền phát hiện trên lưng cậu đang bị một đôi tay bá đạo ôm chặt. Tại Trung phẫn hận lấy tay nhéo mạnh móng vuốt sói trên lưng, động tác này đương nhiên làm cho Duẫn Hạo tỉnh lại.

Duẫn Hạo dụi dụi mắt: “Vợ yêu, sao cưng dậy sớm quá vậy, lẽ nào là tại anh tối hôm qua không đủ cố gắng?”

“Tối hôm qua? Anh còn dám nhắc tới tối hôm qua? Không phải em chỉ làm cho anh lo lắng có một tiếng thôi, nhưng anh lại đè ép em mười mấy tiếng?” Tại Trung một bên tức giận rống Duẫn Hạo, một bên định ngồi dậy, nhưng cả người cậu cực mệt mỏi, không thể không ngã vào trên giường.

“Vợ yêu, nào có khoa trương như vậy nha, mới rạng sáng cưng đã ngất đi mất tiêu rồi, anh nào dám tiếp tục a?” Duẫn Hạo lấy lòng xoa xoa thắt lưng cho Tại Trung.

“Như vậy còn chưa đủ sao? Anh hại em hôm nay không đi học nổi. Anh là đồ đại hôi lang, đại dã lang, đại sắc lang.”.

“Nhìn cưng tinh lực tràn đầy như vậy, chúng ta làm chút vận động buổi sáng ha?” Duẫn Hạo một cái xoay người liền đem Tại Trung áp đến dưới thân, bàn tay lại bắt đầu xấu xa sờ mó lung tung.

“Lăn xa một chút, anh còn dám làm xằng bậy thì vĩnh viễn cũng đừng mong thấy mặt em!”.

Duẫn Hạo vốn cũng chỉ là muốn ăn chút đậu hũ Tại Trung, thế nhưng Tại Trung lại dùng loại phương pháp này uy hiếp hắn, hằn cũng không dám lỗ mãng nữa.

“Được được được, anh không giỡn nữa. Anh cũng không muốn bị hủy tính phúc nửa đời sau nga. Vợ yêu đại nhân, hôm nay cưng cứ ngoan ngoãn nằm ở trên giường đi, hôm nay anh khỏi cần mang Du Nhi đến công ty, cưng cứ ở nhà mà chăm con nha.”.

“Thì đành vậy chứ biết làm sao.”.

Duẫn Hạo đem cục cưng ôm đến bên người Tại Trung, bé con vẫn còn đang ngủ say sưa.“Vợ yêu, anh đi làm nga.”.

“Ừm.”.

Hôn hai bảo bối lớn nhỏ mỗi người một cái, Duẫn Hạo mới bằng lòng rời đi.

Sau khi Duẫn Hạo đi làm, Tại Trung yêu thương nhìn đứa con đang ngủ trong lòng, lẩm bẩm: “Du Nhi, con với daddy xấu xa của con bộ dạng càng ngày càng giống nhau, lớn lên nhìn giống nhau cũng không quan hệ, bất quá trăm ngàn lần đừng xấu xa giống như hắn ta nhé, chỉ biết khi dễ người khác. Bảo bối phải làm một em bé ngoan biết nghe lời nga.”.

Lại qua một ngày, dù cho hạ thân vẫn hơi đau, nhưng Tại Trung cuối cùng cũng có thể xuống giường, rốt cục cậu có thể về trường đi học .

“Tại Trung!” Đang đi ở trong vườn trường, Tại Trung nghe thấy có người gọi tên mình, cậu lập tức quay đầu lại.

“Là Tuấn Tú a.”.

Tuấn Tú đã chạy tới, một phen ôm lấy cổ Tại Trung, “Rốt cục cậu cũng hiện thân rồi, không phải đã nói ngày hôm qua sau khi tan học gọi điện cho mình, sau đó cùng nhau đi ăn cơm sao? Vì cái gì lỡ hẹn?” Tuấn Tú làm bộ tức giận hỏi.

“Cái kia, là vì……” Sao có thể nói thật cho Tuấn Tú được chứ, như vậy rất mất mặt,“Du Nhi cứ bám lấy mình, cho nên ngày hôm qua mình ở nhà chăm nó cả ngày.”.

“Phải không?” Trên mặt Tuấn Tú ghi rõ mấy chữ “không tin được”

“Đúng…… Đúng vậy……” Tại Trung ấp a ấp úng hồi đáp.

“Mình thấy không phải Du Nhi bám cậu mà là ông chồng cậu bám lấy cậu thì đúng hơn đó.” Tuấn Tú cười xấu xa nói.

“Cậu nói bậy bạ gì đó.” Bị nói trúng tim đen, mặt Tại Trung đỏ lựng.

“Tại Trung a, cậu vừa mới về trường học lại, chắc là cậu không muốn tạm nghỉ học thêm một lần nữa đó chứ?”

“A?”.

“Không hiểu sao? Ý của mình là có phải cậu đang tính cho Du Nhi thêm một thằng em trai hay một đứa em gái nữa a?”.

“Cái gì chứ, mình đâu có định như vậy!”.

“Như vậy, cậu phải làm tốt chuyện phòng bị chứ, tốt nhất là cách xa ông chồng của cậu một chút.”.

Tại Trung cẩn thận ngẫm nghĩ lời của Tuấn Tú, sau đó nói: “Mình hiểu rồi, Tuấn Tú, cám ơn cậu đã nhắc nhở a.”.

“Hắc hắc, chút lòng thành thôi. Buổi chiều chúng ta cùng đi đá banh đi?”.

“Không được, buổi chiều học xong mình còn phải đến công ty của Duẫn Hạo đón cục cưng nữa.”

Tuấn Tú khoa trương lắc đầu: “Tại Trung a, từ khi nào thì cậu biến thành người cha nhị thập tứ hiếu vậy? Không nhìn cục cưng một chút cũng đâu mất miếng thịt nào đâu.”.

“Chờ khi nào cậu và Hữu Thiên có con rồi thì cậu sẽ hiểu.”.

“Thiết, ai muốn sinh con với ổng chứ?”.

“Khẩu thị tâm phi!”.

“Mình nào có a?” Mặt Tuấn Tú đỏ bừng .

“Cãi làm gì nữa, xem mặt cậu kìa, đỏ như trái đào rồi. Thôi mình không nói chuyện với cậu nữa, mình phải lên lớp rồi.”.

Tuấn Tú còn muốn giải thích một chút, nhưng Tại Trung đã muốn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi .

Buổi tối, Duẫn Hạo về nhà.

Sau khi Duẫn Hạo vừa về đến nhà thì lên thẳng lầu hai, vừa định mở cửa phòng, cửa phòng ngủ đã bị mở ra. Chỉ thấy Tại Trung ôm một cái gối đứng trước cửa.

“Vợ yêu, cưng ôm gối làm gì vậy?”.

“Gối này là của anh.”.

“Vậy cưng ôm gối của anh làm gì nha? Nga nga nga, anh hiểu rồi, vợ yêu nhớ anh quá nên ôm gối của anh cho đỡ nhớ phải không.”.

“Mơ đi! Chúng ta mới gặp nhau chiều nay, có cái gì mà nhớ. Gối này là em lấy cho anh.”.

“Lấy cho anh á?” Duẫn Hạo càng nghe càng hồ đồ .

“Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, anh sang phòng khách ngủ nhé.”.

“Vợ yêu, tại sao chứ? Anh làm sai chuyện gì sao?” Chẳng lẽ vợ yêu còn đang tức giận chuyện tối hôm trước? Hẳn là không nghiêm trọng như vậy đi.

“Em chỉ là không muốn ngủ chung phòng với anh, cho nên anh sang phòng khách mà ngủ.” Tại Trung đưa gối cho Duẫn Hạo.

“Không chịu! Vợ yêu à, cưng không thể cố tình gây sự nga, vô duyên vô cớ gì mà lại bắt anh sang phòng khách ngủ?”.

Có nên nói rõ với Duẫn Hạo không? Cậu là sợ lại mang thai a, không phải không muốn có con nữa, chỉ là bây giờ chưa phải lúc thôi! Hôm nay cậu thật sự để ý đến những gì mà Tuấn Tú nói, cảm thấy rất có đạo lý, câu cũng không muốn vốn chỉ cần mất bốn năm là có thể học xong đại học mà lại tiêu tốn đến năm sáu năm thậm chí còn lâu hơn!

“Bởi vì, bởi vì em rất tức giận, em không muốn thấy mặt anh.”.

“Vì cái gì a? Buổi chiều vẫn còn rất tốt mà, rốt cuộc anh làm sao lại chọc tới cưng?” Duẫn Hạo hô to oan uổng, cái gì hắn đều không có làm, dựa vào cái gì lại bị vợ đuổi ra khỏi phòng. Tâm tình vợ hắn như thế nào lại âm tình bất định như vậy chứ, thời mãn kinh hẳn là sẽ không đến sớm vậy đi?

“Đương nhiên là anh chọc tới em, hôm trước anh làm cho em rất đau.” Tại Trung cũng cảm thấy ngượng miệng, giọng nói càng lúc càng nhỏ như muỗi kêu.

Quả nhiên là vì chuyện đó mà tức giận a.“Vợ yêu, là cưng làm sai trước, anh mới cho cưng chút trừng phạt nho nhỏ mà.”.

“Hừ! Đó không phải là trừng phạt nho nhỏ gì hết mà là trừng phạt nặng thì có.”.

“Vì vậy cưng muốn chồng cưng sang phòng khách mà ngủ sao?”.

“Đúng !” Kỳ thật không phải như thế.

“Anh không chịu ngủ ở phòng khách.” Duẫn Hạo nói xong bèn chen vào phòng, nhưng Tại Trung lại ngăn ở cửa, kiên quyết không cho hắn vào.

“Vợ yêu, cưng cho anh vào hôn con nha.”.

“Không cho, con đang ngủ. Anh đừng làm cho con thức.”.

“Vợ yêu, tàn nhẫn quá đi! Không cho anh vào phòng, còn không cho anh hôn con.”.

“Anh đừng có lôi con ra làm cái cớ, cả ngày anh ở chung với con, chẳng lẽ anh không thấy phiền sao?”.

“Sao lại phiền được chứ? Du Nhi là con anh mà.” Duẫn Hạo bắt đầu tức giận, ý của Tại Trung là sao chứ, chẳng lẽ Tại Trung lại nghi ngờ tình cảm hắn dành cho cục cưng sao? Sao Tại Trung lại nghĩ về hắn như thế chứ.

“Em……” Tại Trung biết mình quá phận , cậu hiểu hơn bất kỳ ai, Duẫn Hạo là một người cha tốt, nhưng cậu thật sự không biết nên như thế nào nói ra chuyện khiến cậu khó xử đó.

“Quên đi, anh sang phòng khách ngủ.” Tình huống thế này, nếu còn nói tiếp nữa chắc chắn sẽ cãi nhau, tốt nhất là để cho hai người đều bình tĩnh một chút đi.

Tại Trung nhìn bóng lưng Duẫn Hạo, đột nhiên rất muốn khóc: Duẫn Hạo giận rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play